Tàn Độc Lương Duyên

Chương 144: Cô Là Người Thông Minh







**********
Chương 144: Cô là người thông minh
Những món ăn Nhật trên bàn nhìn qua tươi ngon rung động lòng người nhưng cho dù là Hạ Vũ Hào hay là Giang Hân Yên cũng đều không có tâm trạng để ăn.

Hạ Vũ Hào cong môi cười nhưng đáy mắt lại không có nổi một chút ý cười: “Tôi đây cũng chỉ có thể nói xin lỗi, Lâm Tuyết Nghi là người trong Club Mộng Hương của tôi, tôi không thể nào tùy tiện giao nhân viên cho một ông già tám chín chục tuổi để làm một nửa kia của người đó.

“Anh Vũ Hào thế này là đang uy hiếp em sao?” Giang
Hân Yên miễn cưỡng gượng cười, toàn thân cứng đờ không thể thả lỏng.

Hạ Vũ Hào hờ hững nói: “Chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”
Cuộc đối thoại của hai người tưởng chừng như quen thuộc nhưng tính chủ động lại hoán đổi rồi.

Cả người Hân Yên đờ ra một chút, ngay sau đó cong khóe môi lên, hơi siết chặt nắm tay rồi dịu dàng nói: “Hôm nay em tìm anh muốn Lâm Tuyết Nghi cũng chỉ là nhận lời gửi gắm của người lớn trong nhà, cũng không nhất thiết phải bắt buộc có được.


Nhưng nếu như anh Vũ Hào không đáp ứng, làm cho em đau lòng, nói không chừng em sẽ khởi tố Hướng Thu Vân để hết giận”
Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối lại, ngồi xuống.

“Anh Vũ Hào là người thông minh, hẳn là biết nên lấy nên bỏ thế nào.” Giang Hân Yên đã hòa hoãn sắc mặt như bình thường, chậm rãi nói chuyện.

“Phải vậy không?” Hạ Vũ Hào thoáng nheo mắt lại.

Giang Hân Yên cười nói: “Ít nhất thì em cảm thấy anh là người thông minh” “Vậy thì để cô thất vọng rồi.

Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn: Một, cô đưa Lâm Tuyết Nghi đi, tôi chữa chân cho Hướng Thu Vân.

Hai, cô khởi tố Hướng Thu Vân, tôi đăng tải chuyện chăn gối của ông chủ Lâm lên internet.

Giang Hân Yên căng cứng người một chút nhưng bên môi vẫn còn nét cười nhợt nhạt: “Nếu em muốn đưa Lâm Tuyết Nghi đi, cũng không đồng ý chữa chân cho Hướng Thu Vân thì sao?” “Không tồn tại loại khả năng này.” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên cuối cùng cũng không duy trì được ý cười bên khóe miệng: “Anh Vũ Hào thật sự cho rằng ông ngoại em là người coi trọng thanh danh à?” “Không coi trọng sao?” Hạ Vũ Hào cười cười, đứng lên: “Vậy thì khá tốt.” Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Giang Hân Yên nhìn bóng lưng dứt khoát kiên quyết của anh, sắc mắt thay đổi, cuối cùng vẫn cắn cắn môi, gọi một tiếng: “Anh Vũ Hào!”
Hạ Vũ Hào không dừng bước chân dù chỉ một chút, cũng không đáp lại.

“Cô chủ, chuyện này làm sao bây giờ đây?" Mắt thấy Hạ Vũ Hào rất nhanh sẽ ra tới cửa, người giúp việc nôn nóng nói: “Nếu như chuyện của ông ngoại ngài và cô Lâm thật sự tuồn ra ngoài, không chỉ không tốt đối với nhà họ Lâm mà đối với thanh danh của nhà họ Giang cũng không ổn đâu!”
Một tia hung ác nham hiểm hiện lên nơi đáy mắt Giang Hân Yên, nhẹ nhàng nói: “Đừng nóng vội.”
Cô ta nhìn Hạ Vũ Hào đã bước tới cửa, đang muốn đẩy cửa đi ra, dừng một chút: “...!Lại nói như thế nào nhỉ, trước kia Hướng Thu Vân cũng là bạn của em, chân của cô ấy có thể chữa khỏi đương nhiên em cũng thấy vui mừng.

“Cô là người thông minh.

Hạ Vũ Hào dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, trả lại đánh giá của cô ta cho cô ta.


Bàn tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của Giang Hân Yên hơi dùng sức, cười nói: “Nếu đã bàn bạc ổn thỏa rồi thì anh Vũ Hào cùng ngồi xuống ăn bữa cơm đi, gọi mà không ăn cũng quá lãng phí.” “Tôi và cô khẩu vị không giống nhau, ăn một miếng cũng không trôi, cô từ từ ăn, không làm phiền nữa.

Hạ Vũ Hào cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, đẩy cửa ra liền đi ngay.

Giang Hân Yên nhìn cánh cửa trống vắng, môi đỏ khế nhếch, run rẩy, sau đó hơi cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một sự đau khổ cùng nỗi chua xót.

Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi nhà hàng thức ăn Nhật, anh gọi taxi tới quán mì của thím Lưu.

Khi anh bước vào quán mì, thím Lưu đang đưa lưng về phía anh dọn dẹp bàn ăn: “Ngài ăn chút gì không nhỉ? Chờ một chút nha, tôi lập tức liền...”
Thím Lưu xoay người, vào lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hào, nụ cười tươi trên khuôn mặt tròn đồng cứng một chút.

Bà ấy thả cái chổi cái kỵ qua một bên: “Đồ ăn ở loại quán nhỏ này của tôi sợ là Tổng Giám đốc Hạ cũng ăn không vô, tốt hơn là đừng lãng phí” “Đã lâu không gặp, thím Lưu.

Hạ Vũ Hào nói.

“Cái đó là chắc chắn rồi còn gì!” Thím Lưu cười cười, lúc nói chuyện như cầm súng kẹp gậy: “Ngài là sếp lớn của Tập đoàn Hạ Thiên, đường đường là Tổng Giám đốc Hạ, tôi chỉ là một bà chủ nhỏ bé của quán mì, chúng ta, ài”
Bà ấy chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất: “Một trên trời một dưới đất, không gặp được là hết sức bình thường! Giống như ngài hôm nay tới chỗ này, chúng ta gặp được, chuyện này chính là thuộc về không bình thường, tôi cũng cảm thấy hoảng hốt!” “Còn mì Tam Tiên không ạ? Làm phiền thím Lưu làm giúp cháu một phần.

Hạ Vũ Hào hơi cụp mắt, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

“Có thì tôi cũng không dám làm cho ngài đâu!” Thím Lưu cười ha hả: “Nếu như trong mì mà ngài đang ăn lại xuất hiện nào tóc nào lông nào ruồi bọ các thứ, lỡ đâu mất vui rồi đóng cái cửa tiệm này của tôi, còn không bằng tôi đây tránh nhận mấy đồng tiền kia cho rồi.

Ngài thấy thế nào?”
Hạ Vũ Hào gõ nhẹ hai cái lên bàn cơm: “Cháu thấy trong mì không có tóc với ruồi bọ, ngài cũng bứt ra mấy sợi tóc bắt lấy mấy con ruồi con bọ bỏ vào, đúng chứ.

“Tổng Giám đốc Hạ thật là biết nói đùa, làm sao mà tôi dám được?” Thím Lưu một lần nữa cầm lấy cây chổi quét sàn nhà vốn đã rất sạch sẽ rồi: “Nếu như bị ngài phát hiện, đánh gãy một cái tay một cái chân nào đó của tôi, tôi đây tìm tới nơi nào nói rõ lí lẽ đây?”
Đuôi lông mày Hạ Vũ Hào nhướn lên một góc độ rất nhỏ: “Nếu cháu không thể phát hiện ra, có phải ngài sẽ làm như thế không?”
Thím Lưu dừng động tác quét tước lại, chống cây chổi nhìn anh, cười hai tiếng.


“Bác sĩ Lục Thanh Sơn là cháu trai của ngài đúng không?” Lời nói của thím Lưu chỗ nào cũng là gai nhọn, hai người vòng vo như vậy còn không biết vòng tới khi nào, Hạ Vũ Hào đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

“Không sai, đúng là cháu trai của tôi.” Thím Lưu nói: “Thế nhưng tính tình thằng bé ngoan cố, quan hệ với tôi cũng không tốt, nếu như thằng bé không chữa chân cho cô Giang thì ngài tới tìm tôi cũng vô ích.

Hạ Vũ Hào: “Vậy nếu như anh ta từ chối chữa chân cho Hướng Thu Vân, cháu tới tìm ngài là có ích đúng không?"
Nghe thế, thím Lưu dừng một chút, ngay sau đó cười nói: “Cái này cũng không cần phải phiền ngài, mấy ngày hôm trước cháu trai của tôi mới từ Mỹ trở về, tôi đã nói kỹ với thằng bé rồi, để thằng bé khám chân miễn phí cho Thu Vân, nhất định phải chữa khỏi chân của Thu Vân”
Bà ấy lại cười một chút: “Thu Vân của chúng tôi tính tình xấu, vẫn luôn yêu hận rõ ràng, không thích lợi dụng tình cảm của người khác.

Nếu ngài thật sự có lòng ấy mà, tôi chỉ phiền ngài cách xa Thu Vân nhà chúng tôi ra một chút đi nha!” “Vậy thì cảm ơn thím Lưu.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, sau đó đứng lên, cởi bỏ một cúc áo sơmi, lại phát hiện cảm giác nặng nề khó hiểu trong lòng kia vẫn chưa giảm bớt.

Thím Lưu: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi làm như vậy là vì Thu
Vân, không phải vì ngài, ngài không cần cảm ơn tôi.” “Cháu còn có chút việc, xin phép đi trước, sau này có rảnh lại đến thăm thím Lưu” Hạ Vũ Hào bất giác nhíu mày, chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút đã!” Thím Lưu chắn ngang cây chổi trước đầu gối anh, thu lại độ cong khóe miệng: “Không cần biết chân tướng việc hai năm trước ngài đánh gãy chân của Thu Vân là cái gì, nói cho cùng thì bởi vì việc này mà Thu Vân không cần ngồi tù cả đời, tôi cảm ơn ngài.” “Nhưng như thế không có nghĩa là tôi thích ngài đâu đấy, những chuyện này nọ ngài gây ra cho Thu Vân, đừng nói là Thu Vân, một người ngoài như tôi đây cũng không chấp nhận được.

“Nếu ngài thật sự muốn tích chút đức, làm phiền ngài buông tha cho Thu Vân, sau này cách xa Thu Vân một chút, người làm thím là tôi đây trước tiên thay Thu Vân cảm ơn cậu!”
Hạ Vũ Hào quét mắt nhìn cây chổi ở trước người, tầm mắt dời đến trên người thím Lưu, hơi mang theo ý châm chọc: “Làm sao ngài biết được không phải cô ấy có lỗi với cháu?” “Sao?” Thím Lưu sửng sốt.

Hạ Vũ Hào vượt qua cây chổi, đi nhanh ra khỏi quán mì, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa cháu và Hướng Thu Vân còn không tới lượt ngài quan tâm.