Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 76: Thất lạc



Gần đây trị an ở kinh thành vô cùng bất ổn, mỗi đêmluôn có hai kẻ trộm thường xuyên hoành hành. Nhà người thường căn bản chẳng cógì đáng để ghé thăm, đối tượng hạ thủ của hai vị này đương nhiên là Lỗ Vươngphủ.

Bạch Mạn Điệp bóc ngói ra nhìn chằm chằm bên dưới,“Lão công, màn che lại rồi, không thấy gì ở dưới a.”

“Xuống dưới đi.” Không thấy thì không thấy, chẳng lẽnàng muốn ngắm lõa nam à.

“Ở dưới rốt cuộc có mấy người? Xem người ta làm chuyệnnày không nên chút nào a.” Nàng muốn trộm đồ, không có hứng thú rình mò ngườikhác.

Đông Phương Vũ cười nhẹ, “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Tuyrằng Lỗ Vương háo sách, nhưng chưa bao giờ để nữ nhân qua đêm trong phòng hắn.”

“À.”

Hai người từ trên nóc nhà nhảy xuống, lặng lẽ đứngngay trước cửa. Bạch Mạn Điệp cười gian một tiếng, từ trong người lấy ra mộtống trúc, đem mê hương lợi hại nhất của Thiên Cơ các thổi vào trong. Mấy trònày nàng đã từng thấy đám người xấu trong phim truyền hình sử dụng, không ngờrằng có một ngày, nàng thật sự có thể phóng mê hương vào phòng người khác.

Đẩy cửa ra, Bạch Mạn Điệp rón ra rón rén bước vào. CònĐông Phương Vũ bước đi vốn dĩ không phát ra tiếng động, thế nên hắn tiến vàorất thoải mái, giống như đi vào ngọa thất của mình. Rón ra rón rén, dạng đạotặc này chỉ có một mình Bạch Mạn Điệp. Hai người đều là đạo tặc, thế nhưng tácphong sao kém xa nhau quá vậy? Quả nhiên là đại đạo tặc, khí khái thật khôngphải bình thường a.

Hai người nhín thở, khi xác định được kẻ trong phònghiện tại đang ngủ, rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại.

“Lão công, đây là gian phòng hay là kỷ viện vậy?” Nhìnthấy cả phòng chất đầy xuân cung đồ, bình phong là hình nữ nhân lõa thể, BạchMạn Điệp nhịn không được lắm mồm.

Đông Phương Vũ cười ra một tiếng, “Gian phòng.” Quảthật là giống kỷ viện, hơn nữa còn rất giống.

“Đúng là sách quỷ mà.”

“Lục soát.” Nhiệm vụ của hai người là tìm danh sách,không phải nghiên cứu bố cục phòng của hắn.

Đông Phương Vũ vừa nói một tiếng, Bạch Mạn Điệp tiểuthư lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu, bắt đầu hành động….

Hai tiếng đồng hồ sau, đồ vật trong ngọa thất đều đãbị dịch chuyển qua, hơn nữa cũng đã khôi phục nguyên trạng.

Bạch Mạn Điệp duỗi tay, “Thật sự không có a.”

“Vẫn còn một chỗ chưa lục soát qua.” Hắn nói xong,giương mắt hướng về chiếc giường.

“Ý chàng là…” Trực tiếp lục soát giường người ta thậtsự không tốt a.

Đông Phương Vũ gật đầu, danh sách rất có thể được giấubên người hắn.

“Không được, nếu hắn không mặc quần áo thì tính saobây giờ?” Nghĩ đã muốn buồn nôn, ngoại trừ lão công nàng, nàng không có hứngthú nhìn nam nhân nào lõa thể.

“Bạch cô nương nàng hẳn là nhờ sự tích đem tiên hoàngcùng sủng phi đang lõa thể trói ở Kim Loan điện mới danh chấn giang hồ, khôngphải quên rồi chứ?” Ở cùng Bạch Mạn Điệp đã lâu, cũng học được mấy câu hàihước.

Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Soát thì soát.” Chuyện đócũng đâu phải do nàng làm.

Nàng đi tiên phong xốc màn lên, nhìn cũng chẳng thèm,thô lỗ kéo chăn bao lại, đem Lỗ Vương cùng cái chăn một lượt ném xuống giường.Trúng phải mê dược trăm năm được cải tiến của Thiên Cơ các, lúc này có giếthắn, hắn cũng chẳng hay biết gì.

Ở trên giường tìm kiếm nữa ngày, cả một tờ giấy cũngkhông có.

“Xem dưới giường có cơ quan gì không? Cơ quan vào mậtthất có thể ở đây chứ?” Bạch Mạn Điệp hừ một cái, “Dỡ bỏ cái giường này đi.”

Đông Phương Vũ đồng tình với ý kiến của nàng, hai phuthê bắt đầu hành động…

“Không có.”

“Không có.”

“Tối mai trở lại tìm.”

“Trời vẫn còn sớm, đến chỗ khác tìm xem.”

“Đi đâu tìm?”

“Chỗ tiểu thiếp hắn sủng ái nhất.”

Vừa mới bước chân vào phòng vị tiểu thiếp kia, chợtnghe thấy một trận âm thanh nối đuôi vô cùng dung tục, khỏi phải nghĩ, cháchchắn là có người làm… cái chuyện kia… cấm thiếu nhi rồi.

Bạch Mạn Điệp cả người thấy không tự nhiên, ở đâu cũngthấy khó chịu, “Gặp phải xuân cung rồi.”

Đông Phương Vũ cũng rất không được tự nhiên, có nghĩthế nào cũng không ngờ rằng tiểu thiếp của Lỗ Vương lại hồng hạnh xuất tường,được thưởng thức xuân cung sống.

Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Lão công, chúng ta về.”Bị hai người nào đó ảnh hưởng, nàng đột nhiên muốn làm cái việc nàng rất thíchlàm.

“Đi.” Đương nhiên, hắn cũng muốn làm, bằng không sẽkhông đi nhanh như vậy.

Về phần bọn họ về tới nhà đã làm cái gì, đây là chuyệntương đối bí mật, không thích hợp với thiếu nhi đâu a!

Không biết là hai vị tặc này kỹ thuật quá kém, hay tênVương gia hỗn đản đó giấu đồ quá cao tay. Tìm đúng nửa tháng, cư nhiên vẫnkhông tìm được. Lấy năng lực của hai vị phi tặc, sớm đã lật tung Lỗ Vương phủđến long trời lở đất. Bạch Mạn Điệp tiểu thư nhân cơ hội Lỗ Vương đang ngủ, némhắn xuống giường, đem hết toàn bộ sách mở ra xem. Trong thư phòng, mọi ngócngách đều tìm qua cả, đến mỗi một vật trang trí nào cũng không bỏ qua, thậm chícả đống sách trên giá kia, bọn họ cũng lật qua hết.

Trời ạ, tìm kiếm tinh vi như vậy, cư nhiên một chútmanh mối cũng không có, bọn họ đã thật sự gặp phiền phức rồi. Tình huống trướcmắt, Chu Tước cũng không tra ra danh sách kia rốt cuộc được giấu ở đâu. Nóicách khác, danh sách đó không nhất định phải ở trong vương phủ. Trời đất baola, khả năng tìm được e chừng cũng như mò kim đáy bể. Đầu óc nàng có phải rỉsét rồi không? Trước đây cư nhiên lại nghĩ nhiệm vụ này rất thú vị.

Tối nay sau khi từ vương phủ trở ra, Bạch Mạn Điệp rốtcuộc nhịn không được nữa, “Mẹ nó, tìm không thấy, ta thật sự muốn lấy đao kềcổ, hỏi hắn xem danh sách đó đang giấu ở đâu.” Tối nào cũng đến đây tìm, bỏ ramột lượng lớn công sức làm công nhân vận tải, kết quả là cái gì cũng tìm khôngđược. So với ở đây lãng phí khí lực, chi bằng đến bến tàu làm công nhân vậntải, chí ít còn có chút tiền công.

“Kiên nhẫn một chút.” Kỳ thực hắn cũng thấy rất phiền,hoàng đế ra cái nhiệm vụ quỷ quái gì đây. Nếu như biết vật đó ở đâu, bất luậnlà chỗ nguy hiểm thế nào, hắn cũng có thể trộm được, còn bây giờ căn bản làkhông biết danh sách kia ở chỗ nào. Tìm kiếm vô mục đích, chính là mò kim đáybể a. Vật hắn muốn trộm xưa nay chưa từng trộm không được, quá lắm là trongvòng ba ngày, tuyệt đối có thể trộm được, nhưng lần này lại mất đến nửa tháng.Ai, thật sự là phá hỏng danh tiếng của hắn rồi.

“Ta cũng muốn nhẫn lắm chứ, thế nhưng thật lòng là hếtkiên trì nỗi rồi.” Lão Thiên à, tại sao trước khi xuyên qua không để nàng xemvài bộ tiểu thuyết trinh thám, lúc này có thể phát huy tác dụng.

Đông Phương Vũ trầm ngâm, “Có thể, danh sách căn bảnkhông nằm trong Vương phủ.” Hắn sớm đã nghĩ ra khả năng này, thế nhưng Thiên Cơcác chứng thực tra ra danh sách nằm trong Vương phủ, hắn không thể làm gì kháchơn là tiếp tục kiên nhẫn tìm. Có thể, nói danh sách ở trong Vương phủ chỉ làche mắt thiên hạ, cũng có thể vốn dĩ không có danh sách kia, tên Lỗ Vương chếttiệt đó không phải đang đùa giỡn với hoàng thượng chứ?

“Ý chàng nói hắn giấu ở chỗ khác?” Bạch Mạn Điệp cũngbiết là có khả năng này.

“Thậm chí có thể vốn dĩ không có danh sách kia.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Phu thê đúng là phu thê, tâm hữulinh tê.

“Hồi cung.” Tìm hoàng đế thương lượng, nếu tiếp tụcthế này cũng không phải biện pháp.

Lúc hai người cùng nhau trở về hoàng cung, trời cũnggần sáng. Hàn Phi rất không nể mặt vẫy cho một chung trà, lôi hắn từ trêngiường đứng lên. May là mấy ngày nay hoàng đế chuyên tâm triều chính, không lâmhạnh bất cứ phi tử nào. Nếu như bị các phi tử nhìn thấy bộ dạng khó coi này củahoàng đế thì hắn còn mặt mũi nào nữa a.

“Những chỗ có thể tìm đã tìm cả rồi, cả giường của hắncũng bị ta dỡ ra xem, danh sách đó đến cái bóng cũng không thấy.”

Bạch Mạn Điệp bắt đầu oán trách.

Đông Phương Vũ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình,“Ta hoài nghi căn bản không có danh sách đó.”

Chu Tước lập tức phản bác lại, “Không thể nào, tin tứccủa Chu Tước đường tuyệt đối không sai.” Đại sư huynh có thể vũ nhục nhân cáchcủa nàng, nhưng không được vũ nhục thực lực của nàng a.

Hoàng đế bình tĩnh nói, “Tuyệt đối có. Mấy ngày trướccó một vị trung thần phát hiện, đến gặp trẫm vạch trần âm mưu của Lỗ Vương, cònnói trong tay hắn có một bản danh sách phản loạn. Nhờ danh sách kia, rất nhiềutriều thần muốn thoát thân không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Tuy rằng hoàngđế hiện tại đang rất chật vật, hơn nữa còn có chút biếng nhác, thế nhưng tronglời nói vẫn phảng phất một cổ uy nghi bẩm sinh, khí phách đế vương dù sao vẫnkhông giấu được.

Đông Phương Vũ nói, “Hoàng thượng không nghi ngờ hắnlà người của Lỗ Vương sao?”

Hoàng đế mỉm cười, “Không giấu gì các vị, cả nhà vịđại thần kia hiện đang ở trong cung làm khách.” Hắn sớm đã xem những người nàylà tâm phúc của mình, có làm chuyện bất chính gì cũng không giấu bọn họ. Tuyrằng bọn họ xuất thân giang hồ, nhưng đều có một lòng trung thành tận tụy, huốngchi họ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu hắn làm vậy là tình thế bắtbuộc.

Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Hoàng thượng, ngài có phảiquá nhân từ rồi không? Ở trong cung làm khách? Ngài hẳn nên đem cả nhà hắn giấuở chỗ nào bí mật một chút, như vậy mới chách chắn rằng khống chế được hắn. Cáiloại ăn thịt người mà miệng không mềm ra này, phụ thánh ân của hoàng thượng, cưnhiên theo người khác mưu phản, không cho hắn biết mặt quả thật phải xin lỗitrời cao. Được rồi, dù sao cũng đừng tổn thương người nhà của hắn, bọn họ vôtội. Còn nữa, sau này Lỗ Vương có bị chém đầu, cũng đừng bạc đãi hắn, chung quyhắn biết sai chịu sửa. Cũng là để người trong thiên hạ hiểu rõ hoàng thượngnhân từ, người phạm sai cũng có một cơ hội. Nếu được vậy, những kẻ bị uy hiếpbất đắc dĩ phạm tội cũng sẽ giảm đi rất nhiều.”

Nghe xong những lời ba hoa của nàng, hoàng đế khôngnhững không tức giận, trái lại còn bảo chứng, “Ta sẽ không làm hại người nhàcủa hắn, lạm sát người vô tội không phải việc minh quân nên làm.” Nữ tử này tuyăn nói có chút bất nhã, nhưng không phải không có lý, suy nghĩ cùng hắn khôngmưu mà hợp.

“Hoàng thượng, ta chỉ là nữ tử giang hồ nói lời vônghĩa, ngài lại cư nhiên tưởng thật.” Nàng chỉ thuận miệng nói một chút thôi,chuyện dơ bẩn trong cung đình nàng có thể hiểu được. Hoàng đế trong tay nắm đạiquyền, cũng không thể nắm giữ tất cả, cũng rất nhiều lúc, thân bất do kỉ.

“Chỉ cần là có lý, trẫm nhất định suy xét.”

Được hoàng đế khích lệ, Bạch Mạn Điệp bắt đầu caohứng, “Hoàng thượng chính là minh quân, chỉ vì điều này, ta nguyện ý tiếp tụcvì ngài cống hiến hết sức.”

Hàn Phi ho khan một tiếng, “Hai vị, nói xong chưa?” Nữnhân này cũng có thể ăn nói lung tung.

“Hôm nào rảnh rỗi, trẫm nhất định cùng phu nhân nóichuyện.”

“Hoàng thượng khách khí, gọi Tiểu Điệp được rồi.” Phunhân phu nhân, nàng thật sự không quen.

Thấy hai người họ ăn ý như vậy, Hàn Phi bất mãn nóimột câu, “Hoàng thượng, nếu thưởng thức người ta như vậy, chi bằng nhét vào hậucung luôn đi.”

Vừa dứt lời, lập tức bị bốn bàn tay đánh một cái.

“Á.” Hàn Phi xoa xoa đầu rên rỉ, “Hoàng thượng, ta vớingươi có mấy chục năm giao tình, chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi có cần đốixử với ta như vậy không?”

“Đương nhiên là cần.” Tên kia thường ngày vẫn tác oaitác quái trên đầu hắn, ở chỗ không người là không nể mặt hắn, vất vả lắm mới cómột cơ hội, đương nhiên muốn trả thù hắn rồi.

Đông Phương Vũ đi thẳng vào chính sự, “Hoàng thượng,nếu như có danh sách, chi bằng dụ rắn ra khỏi hang.” Không biết tại sao, hắnkhông thích Tiểu Điệp thân mật với nam nhân khác. Nàng là của hắn, hắn muốn báđạo độc chiếm nàng.

“Dụ rắn ra khỏi hang?” Hoàng đế ý vị sâu xa cười mộtcái, “Ý kiến hay.”

Bạch Mạn Điệp ngón tay chống cằm, cũng cười bí hiểm,“Ý hay, sao ta lại không nghĩ ra chứ?” Nàng là người, không phải thần, khôngphải lúc nào cũng có cách giải quyết mọi vấn đề.

“Cụ thể, ngươi tính thế nào?” Hàn Phi cũng cho rằngđây là ý kiến hay, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Dụ rắn ra khỏi hang rất nguy hiểm, nếu như dụ khôngđược, “rắn” có thể trốn mãi trong hang không bao giờ ra nữa.” Bạch Mạn Điệp hơitrầm tư, “Xảo quyệt như Tứ Vương gia, e rằng không đơn giản.”

“Thử một lần.” Nếu như thất bại, chỉ có thể tiếp tụcđiều tra. Trời ạ, làm hoàng đế quả nhiên rất khổ, mỗi ngày đều phải lo mình bịám sát.

“Không còn cách nào khác nữa, đành mạnh dạn đánh cuộcvậy.” Võ công thiên hạ đệ nhất, khinh công thiên hạ đệ nhất, theo dõi thiên hạđệ nhất, thiên hạ đệ nhất bộ đầu, hoàng đế thì càng khỏi phải nói, trự tiếp làthiên hạ đệ nhất nhân, năm vị thiên hạ đệ nhất hợp lại một chỗ, lẽ nào đấukhông lại phản tặc chứ?

“Cái gì gọi là dụ rắn ra khỏi hang?” Chu tước – theodõi thiên hạ đệ nhất, đầu óc cũng thuộc dạng thiên hạ đệ nhất ngốc.

Không ai thèm để ý tới nàng.

“Trước tiên hạ thủ với người của hắn, khiến hắn đềphòng.” Nếu hắn có cảnh giác, nhất định sẽ có hành động, đến lúc đó tùy cơ ứngbiến.

“Vậy bắt đầu từ Lại Bộ Thị Lang đi.” May mà chu tướccũng không đến nỗi ngốc lắm, lập tức biết “hắn” trong lời của đại sư huynh làai.

Bốn người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Chu Tước này,cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.

Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười cười, “Dụ rắn ra khỏihang cũng có thể vô tác dụng, Lỗ Vương kia là ai, có dễ dàng bị lừa như vậykhông? Chi bằng…” Nàng lộ ra một nụ cười thần bí, hạ giọng nói, “Đề phòng cóchuyện bất trách xảy ra, chúng ta…” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, dầndần biến thành tiếng xì xầm.

Trị an kinh thành quả là không ổn chút nào.

Phủ đệ của Lại Bộ Thị Lang Ngô đại nhân bị trộm, thưphòng bị lục soát, đồ đạc vung vãi khắp mọi nơi.

Tiếp đó, phủ đệ của Giám Sát Ngự Sử Đới đại nhân bịtrộm, ngọa thất cùng thư phòng suýt chút bị xới tung, tất cả đồ vật đều bị dịchchuyển.

Những vụ án thế này đã xảy ra trên dưới mười lần, nạnnhân đều là các đại thần quyền cao chức trọng. Theo suy đoán, thủ phạm gây ánlà cùng một người. Theo những nhân sĩ chuyên môn phân tích, đạo tặc này đangtìm cùng một thứ gì đó.

Phát sinh những vụ án thế này đã đủ kỳ quái rồi, nhưngkỳ quái nhất chính là, cư nhiên không có quan phủ nào điều tra. Tại sao lạikhông điều tra? Nghe nói đây là thánh mệnh của hoàng đế. Về phần tại sao khôngđiều tra, ai biết được, có bản lĩnh thì đi hỏi hoàng đế đi.

Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này quả nhiên hữu hiệu, LỗVương biết được có hai tên phi tặc muốn trộm gì đó nên bí mật phái rất nhiềutâm phúc trấn giữ thư phòng. Tuy rằng rất bí mật, căn bản không lộ ra biểu hiệngì bất thường, nhưng vẫn bị Chu Tước đường tra ra.

Danh sách thật sự ở thư phòng sao? Đông Phương Vũ cùngBạch Mạn Điệp đều đặt ra nghi vấn, nếu như thật sự ở trong thư phòng, bọn họ cólý nào không tìm ra a.

Bọn họ đều rất hoài nghi Lỗ Vương đã sớm khám phá ramưu kế này, nên mới “gậy ông đập lưng ông”, dù sao Lỗ Vương cũng không phảinhân vật đơn giản.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Bất luậntrong thư phòng có danh sách đó hay không, hai người họ đều quyết định tra xétthêm một lần. Chỉ là tối nay không giống như những lần trước, hai người bỏ yphục thường ngày, mặc vào y phục dạ hành.

“Đẹp không?” Bạch Mạn Điệp kéo kéo y phục dạ hành trênngười mình, hưng phấn xoay vài cái, tựa như trên người đang mặc chính là longbào.

“Đẹp.” Dù sao cũng không phải mặc cho người ta xem,không cần để ý nhiều làm gì.

“Ha ha, ta rốt cuộc cũng mặc được y phục dạ hành rồi,thật sự làm phi tặc chân chính.”

Hai người vẫn như mọi khi bước vào vương phủ, có điềucẩn thận hơn bình thường. Công việc phi tặc này kỳ thật rất nguy hiểm, sơ sẩymột chút liền có thể mất mạng.

Sau một giờ thám thính, xác định xung quanh thư phòngkhông có cao thủ, hai người chia ra hành động, lặng lẽ lẻn vào thư phòng.

Theo đúng kế hoạch, hai người vừa vào cửa bắt đầu lụcsoát từng ngõ ngách. Nếu như thật sự ở trong thư phòng, tức là trước đây nhấtđịnh đã bỏ sót chỗ nào đó.

Đông Phương Vũ đang lật vài quyển sách đột nhiên dừngtay lại, hết sức kinh ngạc, kéo tay Bạch Mạn Điệp, “Đi.”

Khi hắn kéo nàng lao ra khỏi cửa, mới vừa phóng ra, đãthấy rất nhiều cung tên từ phía trên giương xuống, tùy thời có thể bắn bọn họthành tổ ong vò vẽ, mặt khác, có rất nhiều thủ vệ dũng mãnh liên tiếp tiến vào.

Đông Phương Vũ theo bản năng kéo Bạch Mạn Điệp về phíasau, cảnh giác quan sát kẻ thù. Vụt một cái, sáo ngọc tức khách nắm trong lòngbàn tay.

Bạch Mạn Điệp chưa từng gặp qua tình huống này, cóchút sợ hãi, “Làm sao đây?”

Giọng nói hắn có chút căng thẳng, “Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Bạch Mạn Điệp mỉm cười, từ bên hông rút ra kim kiếm.“Lão công, cái này gọi là đồng sinh cộng tử.” Sự tình này nếu như truyền ra,nhất định sẽ trở thành một giai thoại.

Đông Phương Vũ buông tay nàng ra, đổi lại ôm lấy thắtlưng nàng. Trước đây lúc hai người chưa thân thiết, hắn vẫn thường ôm nàng nhưvậy, đến lúc đã rất thân rồi, hắn trái lại không ôm nàng.

Một tràn vỗ tay “bốp bốp” vang lên, cắt đứt không gianvô cùng thân mật của bọn họ, “Hai vị quả nhiên hoạn nạn gặp chân tình.” Đám thủvệ nhanh chống lui sang một bên nhường đường, một nam tử đang bước tới, cườihíp mắt nhìn bọn họ. Quả đúng là tiểu huynh đệ của hoàng đế, lớn lên đều có thểmê chết người ta, phong thủy cổ đại quả nhiên rất tốt.

“Ngươi muốn thế nào?”

Lỗ Vương ưu nhã cười, “Hai vị là người của hoàng thượng?Hao tâm tổn trí bày ra thế cục này, đáng tiếc không đạt thành ý nguyện.” Ánhmắt hắn bỗng rơi vào vũ khí hai người đang cầm trên tay, trên mặt đột nhiên tỏvẻ kinh ngạc.

Bạch Mạn Điệp không phục nói, “Đúng thì sao?” Cái tênVương gia chết tiệt này, lần trước không nhân lúc hắn ngủ mà giết luôn cho xongthật là đáng tiếc.

“Hai vị đều không phải nhân vật tầm thường, chi bằngphụng sự cho ta, ta nhất định không bạc đãi hai vị.” Có thể thần không hay quỷkhông biết lục soát phủ đệ của hơn mười vị đại thần, kỹ thuật này sợ rằng khôngai sánh nổi.

“Nằm mơ.” Nàng không phải hạng người nối giáo chogiặc.

“Hoàng thượng rốt cuộc đã cho các ngươi lợi lộc gì?Tại sao Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát danh chấn giang hồ lại cư nhiên camlòng làm việc cho hắn?” Sáo ngọc của Sáo Ngọc Công Tử, kim kiếm của Vô Ảnh LaSát, có ai chưa từng nghe nói tới? Ngay cả vương gia hắn ở kinh thành lâu nhưvậy, cũng nghe đại danh của họ như sấm bên tai.

Đông Phương Vũ lạnh lùng thốt ra bốn chữ, “Ngài làminh quân.”

“Đúng, hoàng thượng là minh quân, sẽ cho bắc tínhthiên hạ an hưởng thái bình, thế nên bọn ta giúp hắn. Đáp án đơn giản như vậyđó, ngươi còn muốn mua chuộc bọn ta sao? Không có khả năng, lương tâm ta khôngcho phép.” Trong lời nói của Bạch Mạn Điệp tràn ngập sự châm biếm. Lỗ Vương lúcnày đã không còn kiên nhẫn, “Hoàng đế rốt cuộc cho các ngươi lợi lộc gì, hắncho được, ta cũng cho được, chỉ cần các ngươi làm việc cho ta, vinh hoa phúquý…”

“Ta khinh, làm việc cho ngươi, chi bằng ta chết đi chorồi. Ngươi cho rằng ai cũng tham vinh hoa phú quý cả sao? Tự cho là đúng.” Nếukhông phải nàng đang mang khăn che mặt, rất có thể đã phun ra một ngụm nước bọtrồi.

Lỗ Vương mất hết kiên nhẫn, bộc lộ bản chất, trênkhuôn mặt tuấn tú đã bóp méo vì tức giận, “Cô nương, đừng rượu mời không uống…”

“Uống mẹ ngươi, ta không uống rượu.” Bạch Mạn Điệp nóixong, một đường kiếm thẳng tắp xẹt qua.

Lỗ Vương sợ đến rút lui vài bước, “Bắn.”

Vừa dứt lời, một trận mưa tên bay về hướng bọn họ.Bạch Mạn Điệp thu kiếm, liên tục vung tay.

Nàng chưa có kinh nghiệm thực chiến, sợ hãi lùi lạivài bước, nhất thời không biết phải làm thế nào. Đông Phương Vũ kéo tay nàng,“Đi.” Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đã kéo nàng lên trên nóc nhà.

“A.” Thình lình bị kéo đi, khiến Bạch Mạn Điệp càngthêm hoảng sợ.

“Sao vậy?” Tiếng kêu của nàng đã khiến hắn phân tâm.

Nàng vỗ ngực vài cái, “Không sao, chỉ hơi sợ mộtchút.”

“Cẩn thận.” Vừa nói xong, Đông Phương Vũ đã đứng trướcmặt ôm lấy nàng.

Hắn kéo nàng xoay người nhảy xuống nóc nhà, nàng cănbản không có cơ hội thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng biết hắnbị thương, là bị thương vì nàng.

Không biết là rơi vào viện tử nhà ai, Đông Phương Vũcả người lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Bạch Mạn Điệp đỡ lây hắn, “Chàng làm sao vậy?”

“Đi mau.” Đám quan binh chết tiệt kia sắp đuổi tớirồi.

“Chàng bị thương.” Bạch Mạn Điệp từ sau lưng choàngtay đỡ hắn, “Chàng chàng… Lão Thiên à, bị thương nặng như vậy.”

“Ta không sao, còn chịu đựng được.” Sách mặt hắn đãtrở nên trắng bệch, mồ hôi từ trên trán, từng giọt rơi xuống.

Tiếng truy binh đang càng lúc càng gần, Bạch Mạn Điệplòng như lửa đốt.

Lấy ra viên giải độc hoàn sau cùng nhét vào miệng hắn,“Đừng lo cho ta, chàng trước tiên trốn ở chỗ này đã.”

Bạch Mạn Điệp không nói gì đỡ hắn đến một góc khuất,sau đó nhảy lên nóc nhà chạy loạn.

“Biến mất rồi.” Mau đuổi theo a.

Quả nhiên, nàng đã thành công dẫn dụ truy binh rờikhỏi.

Một giờ sau…

“Lão công, chàng ở đâu?”

“Lão công? Chàng ở đâu a? Ra đây mau.”

“Lão công, chàng không ra ta ly hôn với chàng.”

“Này, sẽ ly hôn thật đó.”

“Ly hôn chính là hưu chàng đó.”

Xong rồi, thất lạc hắn, thật sự thất lạc hắn rồi.