Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 70: Thử tình khả đãi thành truy ức (1)



(1) Thử tình khả đãithành truy ức: Là một câu thơ trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn.

Cẩm sắt

*Nguyên tác:

錦瑟

錦瑟無端五十弦,

一弦一柱思華年。

莊生曉夢迷蝴蝶,

望帝春心託杜鵑。

滄海月明珠有淚,

藍田日暖玉生煙。

此情可待成追憶,

只是當時已惘然。

Cẩm sắt

Cẩm sắt vô đoan ngũ thậphuyền

Nhất huyền nhất trụ tứhoa niên

Trang sinh hiểu mộng mêhồ điệp

Vọng đế xuân tâm thác đỗquyên

Thương hải nguyệt minhchâu hữu lệ

Lam điền nhật noãn ngọcsinh yên

Thử tình khả đãi thànhtruy ức

Chỉ thị đương thời dĩvõng nhiên.

Dịch nghĩa:

Đàn gấm

Đàn gấm chẳng vì cớ chimà có năm mươi dây

Mỗi dây mỗi trụ đều gợinhớ đến thời tuổi trẻ

Trang Chu buổi sáng nằmmộng thành bươm bướm

Lòng xuân của vua Thụcđế gửi vào chim Đỗ Quyên

Trăng chiếu sáng trênmặt biển xanh, châu rơi lệ

Ánh nắng ấm áp chiếu vàohạt ngọc Lam Điền sinh ra khói

Tình này đã sớm trởthành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng

Cho đến bây giờ chỉ cònlại nỗi đau thương.

Dịch thơ:

Tiếng đàn muôn điệu

Đàn kia năm chục dâytiên,

Mỗi dây mỗi trụ hoa niênthủa nào.

Trang Chu nằm mộng bướmchao,

Thục vương gửi chút xuânvào đỗ quyên.

Nguyệt minh rơi lệ biểnhuyền,

Nắng xiên ấm áp Lam điềntỏa sương.

Tình nay như khúc niệmbuồn,

Duy còn lại nỗi đauthương vĩnh hằng.

“Tam muội, lậptức đến Thiên Cơ các lấy toàn bộ linh đơn diệu dược đến Vạn Kiếm sơn trang, đemtheo cả hạt tuyết, Phương Chấn Hiên đang cần gấp lắm. Nếu có thể, đưa cả TiểuPhong đi, còn họ Lãnh kia, để hắn ở lại làm sai vặt cho Lăng Tương. Diệp LăngTương, ta trịnh trọng cảnh cáo muội, dứt khoát không được đi theo góp vui, ởnhà an thai cho tốt…”

“Hơi quá đáng nha…” Diệp Lăng Tương đang xem thư bồcâu đưa đến tức giận kêu lên.

“Đúng là quá đáng.” Cả Lãnh Tuyệt Cuồng cũng tánthành, còn bảo đường đường thiên hạ đệ nhất sát thủ hắn là sai vặt? Đúng là vũnhục hắn mà.

Diệp Lăng Tương mạnh mẽ gật đầu tán thành, nói mộtcách hiển nhiên, “Đúng, có chỗ đông vui náo nhiệt, vậy mà đại tỷ cư nhiên khôngcho ta đi, quá đáng.”

Lãnh Tuyệt Cuồng suýt chút té xỉu, đã sắp làm nươngngười ta rồi mà còn không sửa được cái tính trẻ con đó.

Thủy Tịch Linh nhíu mày, “Đại tỷ không phải đi tìm tỷphu sao? Tại sao lại ở cùng Phương Chấn Hiên chứ?” Còn bảo nàng đi cứu tên hỗnđản đó? Hai người họ thật ra có quan hệ gì? Thập phần mờ ám.

“Hai người đó có phải có gì mờ ám không?” Diệp LăngTương trực tiếp nói ra.

Quân Tùy Phong đang ngồi uống trà một bên phe phẩychiết phiến, miễn cưỡng nói, “Họ Phương thì tính là gì, so với ta còn kém xa.”Nói thật lòng, Quân Tùy Phong đối với Phương Chấn Hiên phi thường bất mãn, tênkia luôn thích đoạt danh tiếng của hắn. Hắn mới là võ lâm đệ nhất mỹ nam, vậymà nữ nhân nào cũng làm như bị mù, nhất mực thần tượng Phương Chấn Hiên. Cũngmay mà hắn có Tịch Linh, nếu không hai người thật sự có thể trở thành tìnhđịch.

“Phải phải phải, tam muội phu lợi hại.” Diệp LăngTương ám muội chớp mắt, “Tại sao bụng tam muội tới giờ vẫn không chút tin tứcvậy.”

Diệp Lăng Tương vừa nói xong, lúc đó Quân Tùy Phong đangthong thả uống trà, vừa mới uống vào, còn chưa kịp nuốt xuống. “Khục…” Nước tràtoàn bộ phun hết xuống đất, kể cả kẻ da mặt nổi tiếng là dày như Quân Tùy Phongcư nhiên cũng đỏ hồng một cách không được tự nhiên, “Khục, ta nói tam đệ muội,muội cũng quá thẳng thắn đó? Ta là thanh niên ngây thơ trong sáng, đừng vấy bẩnta. Muốn vấy bẩn thì về vấy bẩn khối băng nhà muội ấy.” Quân Tùy Phong đam mênữ sách đã là chuyện giang hồ ai ai cũng biết, giờ cư nhiên làm ra vẻ thanhniên khờ dại, đúng là không biết xấu hổ.

Diệp Lăng Tương hừ lạnh, “Khoác lác không biếtngượng.” Nói Đông Phương Vũ cùng Lãnh Tuyệt Cuồng ngây thơ còn nghe được, vềphần Quân Tùy Phong… chẳng liên can gì đến hai chữ ngây thơ hết, vậy mà hắn cònkhông biết xấu hổ nói ra.

Quân Tùy Phong khẽ liếc nhìn Thủy Tịch Linh mặt mày đỏửng, lấy tay ôm lấy thắt lưng nàng.

“Lăng Tương, muội không nên hỏi ta sao bụng tam muộikhông chút tin tức. Mà nên hỏi đại tỷ phu của muội, tại sao đại tỷ tới giờ vẫnchưa có tin tức?” Đại ca, đừng trách đệ không nể tình huynh đệ. Đệ tuy da mặtrất dày, nhưng ái thê da mặt lại hơi bị mỏng, không thể để yêu nữ Diệp LăngTương kia tiếp tục đem ra làm trò tiêu khiển, cho nên đành phải hi sinh huynhvậy.

“Cũng đúng.” Diệp Lăng Tương suy tư một chút, khoatrương kêu lên, “Lẽ nào đại tỷ không sinh?”

Ba người trợn trừng đôi mắt, Lãnh Tuyệt Cuồng lấy tayche miệng nàng lại, “Đừng nói bậy.” Đại tẩu không sinh? Muốn Đông Phương giatuyệt hậu a?

Thủy Tịch Linh khó chịu đẩy đẩy Diệp Lăng Tương, “Xemthư…” Chiếm dụng phong thư hơn nửa ngày, vậy mà toàn nói chuyện không đâu, DiệpLăng Tương đúng là đáng đánh mà.

“Được được…”

Bốn người tám con mắt, toàn bộ chăm chú đọc thư… látsau…

“Ôi, căm động quá a… Nếu có nam nhân nào vì ta nhưvậy, ta có chết cũng cam tâm tình nguyện.” Diệp Lăng Tương khốc đến sưng cảmặt, vô cùng cảm động.

Thủy Tịch Linh cũng có chút động lòng, hai mắt đã hồnglên, “Thật không ngờ hắn lại là nam nhân chí tình chí nghĩa như vậy.”

“Nếu nàng muốn, ta cũng có thể hi sinh vì nàng.” QuânTùy Phong bày ra khuôn mặt cười hì hì đến trước mắt Thủy Tịch Linh, “Thế nào?Có muốn ta hi sinh vì nàng không?”

“Biến qua một bên đi.” Diệp Lăng Tương thô bạo đẩy hắnmột cái.

Quân Tùy Phong trừng mắt nhìn nàng, “Tam đệ muội, bấtluận là nam nhân nào đều sẽ hi sinh vì người mình yêu.” Hắn chỉ chỉ Lãnh TuyệtCuồng, “Nếu lúc đó bị bắt là muội, tên kia cũng làm vậy. Nếu bị bắt là TịchLinh, ta cũng nguyện ý.” Quân Tùy Phong thu hồi vẻ tươi cười, “Nếu lúc đó cómặt đại ca, đại ca cũng làm như vậy.”

Lãnh Tuyệt Cuồng liếc mắt nhìn Quân Tùy Phong, dội chohắn một thao nước lạnh, “Nhưng người ở đó không phải đại ca.” Bị Phương ChấnHiên kia chiếm lợi thế rồi. Nếu như đại tẩu vì cảm kích mà lấy thân báo đáp,đại ca chách chắn phát điên.

Tuy là bị dội cho một thao nước lạnh, bất quá nướclạnh dội xong rồi, tất cả mọi người đều biết hắn nói cũng có lý.

“Ta sẽ tận lực chữa lành cho hắn.” Thủy Tịch Linh thảnnhiên nói, biểu tình quyết tâm. Nàng thiếu đại tỷ nhiều lắm, vĩnh viễn cũngkhông trả hết được, nàng phải tận lực, tuyệt đối không để đại tỷ hi sinh hạnhphúc của mình.

Lãnh Tuyệt Cuồng tuy lạnh lùng, nhưng đến thời kháchquan trọng tuyệt đối phi thường nghĩa khí, “Ta cũng vậy.” Tốt nhất là tên kiakhông có chuyện gì.

“Vậy đi thôi, nếu còn tiếp tục chần chờ, Phương ChấnHiên có thể sẽ chết mất.” Diệp Lăng Tương tiểu thư mơ mơ màng màng cũng nóilinh tinh. Lấy tính tình mơ hồ đến ngu ngốc, nhìn thế nào cũng là nữ hài tử khảái, cư nhiên lại là Thiên Diện Tu La tiếng tăm vang dội cả hách bạch lưỡng đạo,đúng là không thể tin được.

“Bảo Phỉ Thúy đem toàn bộ dược liệu trân quý của ThiênCơ các ra.” Thiên Cơ các có mấy trăm năm lịch sử, dược liệu trân quý hẳn khônglà không thiếu.

“Được.” Thủy Tịch Linh quay đầu nói với Diệp LăngTương, “Để Tiểu Sai quay về Thiên Cơ các cùng muội thu dọn.”

“Được.”

“Ta cũng đi.” Tuy rằng đại tẩu ngu ngốc kia luôn muốnhắn ở nhà làm bảo mẫu, nhưng hắn chính là muốn đi. Niềm kiêu hãnh lớn nhất củaTuyệt Tình Kiếm Khách hắn chính là võ công, nếu cần nội lực chữa thương, hắntuyệt đối có thể hỗ trợ. Đại tẩu ngu ngốc kia bảo Quân Tùy Phong đi chách chắnlà có ý này.

Nội lực không phải mất hết, chỉ là bị đánh tan, nếu cóthể đem nội lực bị đánh tan kia ngưng tụ lại, hắn tuyệt đối với thể khôi phụcvõ công. Muốn khôi phục võ công không chỉ dựa vào dược liệu, còn cần người cónội lực cao cường tương trợ, Quân Tùy Phong cùng Lãnh Tuyệt Cuồng tuyệt đối lànhân tuyển tốt nhất.

“Còn ta?” Diệp Lăng Tương sốt ruột đứng lên, sợ bị mọingười quên mất.

“Nàng, ở lại chờ xây Vô Tranh Sơn Trang.”

Diệp Lăng Tương không phục cãi lại, “Có Thanh Long đạica rồi.” Vô Trang sơn trang còn có Thanh Long đường chủ phụ trách, thực tế nàngchính là người rảnh rỗi rất, vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài, nàng không muốnbỏ qua.

Thủy Tịch Linh liếc nhìn qua bụng Diệp Lăng Tương,“Đưa tỷ ấy theo.” Mang thai mới chỉ bốn tháng, dáng người Diệp Lăng Tương lạitương đối nhỏ nhắn nên nhìn không lớn lắm, có thể xuất môn, huống chi còn cóđại thần y bên cạnh.

“Còn Lưu Ly tính sao bây giờ?”

“Lưu Ly hiện đang ở Thương Mang sơn trang làm đại quảngia, vô cùng bận rộn.” Hơn nữa còn bận đến điên cuồng.

Diệp Lăng Tương xấu xa kiến nghị, “Đem theo Phỉ Thúy,để lại một mình Lưu Ly.”

“Được.” Ba người trăm miệng một lời, nha đầu kia rấtngốc, thường xuyên khiến bọn họ dở khóc dở cười, đừng trách mọi người không nóiđạo nghĩa.

***

Đau đầu, đau đầu, gần đây Đông Phương Vũ thập phần đauđầu vì cái vị Nhập Họa công chúa kia, hễ không có việc gì làm là cứ bám riếtlấy hắn, quả thực muốn biến hắn thành vật sở hữu riêng mà.

Nữ nhân mơ tưởng mỹ sách của hắn rất nhiều, nhưng chưacó người nào khiến hắn đau đầu như vậy. Đối với dạng hoa si thế này, hắn trựctiếp đẩy sang một bên, nếu không thì lẫn tránh, còn nếu thật sự chịu không nổinữa thì đánh cho một chưởng. Thế nhưng… nữ nhân trước mắt này là công chúa, làmuội muội bảo bối của lãnh đạo cấp cao, khiến hắn thực sự không biết nên làmthế nào.

Mấy ngày gần đây, có thể nói hắn đã chịu đủ mọi khổsở, ví dụ như…

“Oa, Lãnh đại ca, khí trời hôm nay thật đẹp, đi thảdiều với ta được không?”

“Không được.” Hắn là hộ vệ, không phải đồ chơi củanàng.

“Có gì không được?”

“Nhiệm vụ của ta là bảo hộ hoàng thượng.” Không phảibồi công chúa này hồ đồ.

“Nhưng ta vừa nhờ mẫu hậu thỉnh hoàng huynh đi rồi,hơn nữa còn bảo mẫu hậu nói rõ chỉ gặp một mình huynh ấy.”

Thảo nào hoàng thượng bảo hắn ở lại, một mình đi gặpthái hậu, hóa ra là trò quỷ của công chúa này.

“Ta không thể làm tổn hại thanh danh của công chúa.”

“Thật sao? Huynh chơi với ta là làm tổn hại thanh danhcủa ta à?” Nhập Họa tròng mắt khẽ chuyển, lập tức nhào tới bên người hắn, “Tổnhại thanh danh của ta cũng được, như vậy ta sẽ có thể không phải huynh thìkhông gả.” Trong đôi mắt tràn đầy toan tính.

Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng phải đầu hàng mà bồi NhậpHọa đi thả diều, hắn không muốn gánh trên vai tội danh trêu ghẹo công chúa,không từ mà biệt, Tiểu Điệp là người đầu tiên giết hắn.

“Lãnh ca ca, ta muốn đến đại bảo tự dâng hương, huynhđi với ta đi.” Chỉ cần có thời cơ, Nhập Họa công chúa đều tận dụng túm lấy namnhân bất hạnh này.

“Nhiệm vụ của ta là bảo hộ hoàng thượng.” Hắn trăm lầnnhư một đều trả lời như nhau.

“Hách hách, mẫu hậu cũng đi, nhân tiện đưa hoàng huynhtheo cùng.” Lại bị người ta tính kế.

“Ta phải bảo vệ hoàng thượng, công chúa tự có cấm vệquân theo hầu.” Hắn không phải bảo tiêu riêng của nàng, không rãnh rỗi như vậy.

“Nhưng ta đã nói chuyện với mẫu hậu rồi, người muốnhuynh bảo hộ ta, mẫu hậu đã ra mặt nói chuyện, hoàng huynh chỉ còn nước chấpnhận cho Hàn Phi theo bảo hộ.” Yêu nữ này, bảo hắn đi chết đi.

“Được rồi, ta bảo hộ cô.” Hắn vuốt vuốt trán, hắn làmhộ vệ, không phải hộ hoa sứ giả. Hoa khác thì cũng được đi, tại sao hết lần nàytới lần khác đều là đóa hoa ngang ngược này chứ.

“Tốt. Ta quên nói với huynh, hai người họ đã xuất phátđược từ một canh giờ trước rồi, ta bảo cung nữ thay trang phục giả dạng ta lênkiệu.” Thật sự là nàng hạ lệnh không cho ai nói với Đông Phương Vũ, lại làmnũng để điều đình với hoàng huynh, cho nên hắn tới giờ mới biết.

“Cô…”

“Nhiệm vụ của huynh bây giờ là bảo hộ ta, nếu để tamất tích là phạm đại tội đó. Cho nên, chúng ta cưỡi ngựa đi. Đúng rồi, ta đã chuẩnbị sẵn ngựa giùm huynh.”

Nhìn thấy nàng một thân y phục nhẹ nhàng, hắn tự mìnhhiểu rõ lát nữa sẽ có người ngã nhào từ trên xuống.

*

“Lãnh đại ca, khục… là vậy.” Cái cổ phát ra thanh âmnũng nịu đang tiến vào phòng hắn đột nhiên bị bóp chặt, hầu như muốn tắt thở.

“Công chúa, cô đêm hôm khuya khoắt tìm tới phòng ta,rốt cuộc là muốn gì?” Hắn đúng là chịu hết nổi rồi, thế gian này cư nhiên cóloại nữ nhân như vậy.

Nhập Họa không thèm để ý nhún nhún vai, “Không có gìa, ta muốn ngủ với huynh thôi.”

“…” Không nói gì.

“Ta nghe nhũ nương nói, nam nữ chỉ cần một lần ngủ vớinhau, nhất định phải thành thân.” Cho nên, nàng muốn thành công ngủ trên giườngcủa hắn.

“…” Nếu Tiểu Điệp biết, hai người họ chết chách rồi.

“Ta muốn thành thân với huynh, nên muốn cùng huynhngủ.”

“…”

“Giường huynh nhỏ quá a, khó chịu quá.” Ai đó đã tiếnvào trong chăn.

Cố gắng kiềm chế ý niệm muốn giết người, Đông PhươngVũ kiên trì nói, “Công chúa, thỉnh ra ngoài.”

“Không muốn không muốn.” Nhập Họa xuất ra thần cônglàm nũng lợi hại nhất của mình.

Đông Phương Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, nắm lấy y phục củanàng ném ra bên ngoài.

Tên hoàng đế kia rốt cuộc cũng đại phát từ bi, để HànPhi đến thay, cho hắn một ngày nghỉ. Vừa nghe tin có thể nghỉ ngơi, hắn lập tứctrốn vào tổng bộ Chu Tước đường. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất Sáo NgọcCông Tử, cho dù trước cửa có thiên binh vạn mã cũng nhất mực không lẩn trốn,thế nhưng gặp phải cái cô công chúa kia, hắn không muốn chạy cũng không được.

Lương Ngọc Phượng đưa lên một chén trà, trêu ghẹo nói,“Công chúa Nhập Họa kia đâu rồi?” Nghe nói lão đại bị chỉnh đến thê thảm a.Thực sự phải bội phục nha đầu kia, hôm nào phải học vài chiêu mới được.

Đông Phương Vũ lãnh đạm trả lời, “Không biết.” Nhắctới yêu nữ kia, hắn thực sự muốn khóc.

“Muội thấy nàng cũng không tệ.” Lương Ngọc Phượng ámmuội nháy mắt mấy cái, “Huynh không thích đại tẩu, chi bằng…”

“Nếu nàng biết ngươi ở sau lưng nàng nói bậy, nhấtđịnh không tha cho ngươi.” Người hắn nói đương nhiên là Bạch Mạn Điệp.

Bồ câu đưa thư của Quân Tùy Phong đến, Tiểu Điệp bìnhan vô sự. Nhận được tin này, hắn rốt cuộc thở dài một hơi, nếu như không có côcông chúa kia nhảy vào giúp vui, hắn nhất định thấy rất dễ chịu.

“Sao? Huynh rất hiểu tẩu ấy?”

“Phải.”

“Không phải chứ? Nữ nhân thế nào có thể lọt được vàomắt huynh?”

“Nữ nhân đáng cho ngươi thưởng thức nhất.” Nói đếnTiểu Điệp, đáy mắt hắn xẹt qua ý cười. Nha đầu kia chính là một nữ nhân ngốcnghếch mơ hồ đến kinh khủng, cư nhiên lại có nhiều người ngưỡng mộ đến vậy, cảđường chủ Chu Tước đường của Thiên Cơ các cũng trở thành một trong những ngườingưỡng mộ nàng.

“Một nữ tử rất đặc biệt.”

Lương Ngọc Phượng ngạc nhiên há hốc mồm, không nóiđược lời nào. Huynh ấy cười? Thực sự cười. Nói đến nữ nhân kia, kể cả đại sưhuynh lạnh lùng cũng toát ra vẻ ôn nhu, hoa mắt, nàng tuyệt đối hoa mắt rồi.

“Rốt cuộc là ai a?” Lương Ngọc Phượng nuốt nước bọt,ngơ ngẩn hỏi.

“Vô Ảnh La Sát.”

Lương Ngọc Phượng suýt chút té từ trên ghế xuống,“Huynh nói người huynh… huynh… huynh… rước vào cửa chính là …”

“Không phải người ta rước về, nhưng ta chỉ thừa nhậnduy nhất một thê tử.”

Lương Ngọc Phượng bị chính nước bọt của mình làm sặc,“Muội thề, muội sẽ tôn kính nàng cả đời đấy.” Nữ nhân đáng để đại sưhuynh xuất ra nhu tình quả nhiên không đơn giản a, thật đúng là thần tượng củanàng. Sai, Vô Ảnh La Sát vốn dĩ là thần tượng của nàng. Sau này có đại tẩuchống lưng, đại sư huynh sẽ không dám tùy tiện khi dễ nàng nữa.

“Vậy sao?” Đông Phương Vũ vờ như không quan tâm mấy,“Nghe nói hoàng thượng ban cho ngươi một đôi ngọc trâm.”

Lương Ngọc Phương từ trên đầu lấy xuống một đôi trâm,“Đây.” Đại sư huynh đời nào lại quan tâm nàng? Từ nhỏ lớn lên bên nhau, nàngcòn không biết rõ hắn muốn cái gì? Muốn tặng quà cho nữ nhân nha, nếu nàngkhông chủ động, e rằng cả đời hắn cũng không muốn nói ra.

“Đa tạ.” Chỉ một câu đa tạ, hắn liền không khách khínhận lấy.

“Tặng cho đại tẩu sao?” Lương Ngọc Phượng nhỏ giọnghỏi.

“Phải.” Hắn thẳng thắn thừa nhận.

“Vạn tuế.” Lương Ngọc Phượng hầu như nhảy dựng lên.

Đại sư huynh đại gian đại ác, huynh rốt cuộc cũng rơivào chốn ôn nhu rồi. Hi vọng sau khi rơi vào chốn ôn nhu, đại sư huynh có thểôn nhu với nàng một chút, đối xử với nàng tốt một chút.

Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, “Không sao chứ?”Nghe nói, nàng với bước vào Hàn gia không bao lâu, chịu mọi ủy khuất.

Lương Ngọc Phượng làm như không quan tâm nhún nhúnvai, “Không sao cả, tốt lắm.”

Nàng từng nói, nàng muốn một cây thượng phẩm dương chibạch ngọc trâm, đến nay hắn vẫn nhớ rõ, chưa bao giờ quên.

Màn đêm buông xuống, lạnh như nước.

Đông Phương Vũ đứng trước cửa sổ, trong tay cầm mộtđôi ngọc trâm, hình ảnh từng cái nhăn mày của nàng, nụ cười nàng hiện rõ lêntrước mắt.

“Lãnh đại ca.” Khỏi phải nói, nhất định là ma nữ côngchúa Nhập Họa kia.

Đông Phương Vũ bất đắc dĩ trợn mắt, “Công chúa, cô tớilàm gì?” Lần trước nói muốn ngủ cùng hắn, suýt nữa dọa hắn hồn bay phách lạc.

“Người ta đến gặp huynh.” Đôi mắt nàng khẽ liếc đếnđôi ngọc trâm đang cầm trên tay hắn, “Lãnh đại ca, thật là đẹp nha.”

Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, sau đó đưa nàngmột cây. Hắn thực sự quá hiểu Nhập Họa này, đoán chách vật này nàng nhất địnhphải nhận được, nếu không chiếm được ngọc trâm, nhất định sẽ vĩnh viễn quấn lấyhắn. Dù sao cũng có một đôi, cho nàng một cây cũng còn một cây.

“Lãnh ca ca, huynh thật tốt.” Nhập Họa hưng phấn cầm ngọctrâm, chuẩn bị nhảy bổ vào người hắn. Đông Phương Vũ một phát túm lấy y phục,đẩy nàng văng sang một bên.

Phương Chấn Hiên anh tuấn tiêu sái không chỉ bị phế võcông còn bị hủy dung mạo. Phương lão gia từ sau khi biết chuyện này, cư nhiênrất không có chí khí ngất xỉu. Cho tới bây giờ, những người biết chuyện này chỉcó Bạch Mạn Điệp, Phương Kình, Phương Hãn, còn Phương phu nhu to mồm kia mộtchút tin tức cũng không hay không biết.

Phương Kình rất đau lòng cũng chỉ có thể âm thầm tìmkiếm dược liệu trân quý và thỉnh thần y. Về phần nhi tử rốt cuộc thế nào lại ranông nổi này, hắn một chút cũng không biết, chỉ mơ hồ nghe nói có liên quan tớiĐỗ Thanh Sương, còn cụ thể thế nào thì không được rõ.

Tính tình nhi tử táo bạo khác thường, động một chút làlại nổi giận, ngoại trừ Phương Hãn cùng Bạch Mạn Điệp, không ai dám tới gần hắnba bước. Thái độ của Phương Chấn Hiên đối với Bạch Mạn Điệp ngâm ngâm mà hắnyêu quý thập phần khó chịu, mở miệng không nói được một câu dễ nghe, mà nàngthì lại ngoan ngoãn hầu hắn vui vẻ. Phương lão gia càng nghĩ càng thấy chuyệnnày bất thường, quyết định nói chuyện cùng Bạch Mạn Điệp.

“Cô nương, cô cùng khuyển tử rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?” Đương đường là Vô Ảnh La Sát lại cam tâm hầu hạ con hắn, làm đủ mọi việcnặng nhọc cũng không một câu oán hận, mà tiểu tử kia cư nhiên không biết thếnào là cảm kích. Tên đó trước nay đối với nàng luôn khăng khăng một mực, saođột nhiên lại thay đổi thế này?

Bạch Mạn Điệp trầm mặc một hơi, chậm rãi nói, “Tathiếu nợ hắn.” Nàng thiếu hắn rất nhiều, nhiều đến không trả nổi.

Phương Kình nghi hoặc, nàng thiếu hắn cái gì?

“Hắn ra nông nổi như ngày hôm nay, hoàn toàn tại vìta.”

Phương Kình dù sao cũng từng gặp qua vô số người, sớmđã cảm giác thấy có chuyện gì, lúc nàng tự mình nói ra, hắn cũng không quá mứckinh ngạc.

“Có thể kể lại hay không?”

Bạch Mạn Điệp giương mắt, nhìn hắn một hồi lâu,“Được.” Nàng thừa nhận nàng không thích lão gia này, thế nhưng hắn rất yêu nhitử. Làm phụ thân, có quyền được nói chuyện nhi tử mình.

Vì vậy, nàng đem sự tình tóm tắt kể một lần, nói đếnlúc Phương Chấn Hiên vì nàng hủy dung, tự phế võ công, lông mi nàng giật giật,một giọt nước mắt trong suốt lăn ra. Tuy rằng sự tình đã qua hơn một tháng,nhưng mỗi khi nàng nhớ lại buổi tối hôm đó, vẫn còn rất đau lòng.

Phương Kình sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc lâu,thở dài một tiếng, “Ai, hài tử Thanh Sương này thật sự quá cực đoan rồi…” Hắnđã nhìn Đỗ Thanh Sương từ nhỏ lớn lên, thật không ngờ, hài tử hắn trông thấy từnhỏ, cư nhiên lại hủy hoại con hắn.

Có thể, hắn chính là đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.Nếu không phải hắn dung túng hai nữ nhân họ Đỗ kia, có thể sẽ không xảy ra bikịch của ngày hôm nay.

Chấn Hiên sớm đã làm ra thái độ không thích Đỗ ThanhSương, là hắn vẫn không để ý đến cảm nhận của con mình, luôn muốn tác hợp. Làdo hắn tận lực tác hợp, cho Đỗ Thanh Sương hi vọng, để rồi khi hi vọng tanbiến, Đỗ Thanh Sương mới không chịu nổi đả kích mà hủy hoại Chấn Hiên.

Nói với hắn những điều này, không còn nghi ngờ gì,chính là một đả kích nghiêm trọng. Phương Kình vỗ trán, trong nháy mắt, tựa hồđã già đi rất nhiều.

Bạch Mạn Điệp trong lòng đau xót, khóc thút thít nói,“Bá phụ, cứ trách ta đi, đều do ta không tốt.”

Phương Kình vô lực xua tay, “Không trách cô, có tráchlà phải trách ta, tất cả đều là lỗi của ta.”

“Ta căn bản không nên xuất hiện, không nên xuất hiện,nếu không vì sự xuất hiện của ta, Chấn Hiên sẽ không biến thành như vậy.” Nếukhông phải gặp nàng, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.

“Không liên quan tới cô, tình cảm căn bản là vô phươngmiễn cưỡng.” Hắn là người từng trải, đương nhiên so với bọn thanh niên hiểubiết nhiều hơn.

“Đều là lỗi của ta.” Rõ ràng biết không phải lỗi củamình, nhưng nàng không thể không tự trách.

“Biết là lỗi của cô sao?” Cánh cửa đột nhiên bị đẩyra, Phương Chấn Hiên đang đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn nàng.

“Chấn Hiên?” Phương Kình không ngờ rằng Phương ChấnHiên đột nhiên xuất hiện, không khỏi có chút kinh ngạc.

Bạch Mạn Điệp gục đầu xuống, “Là ta sai.”

“Cô nghĩ nên báo đáp thế nào?” Phương Chấn Hiên bìnhtĩnh hỏi.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu không dám nhìn hắn, “Ngươi nóiđi?” Hắn rốt cuộc đưa ra điều kiện gì? Nàng có thể làm được không?

Phương Chấn Hiên ngẩng đầu, nói giọng châm biếm, “Gảcho ta, cả đời ở bên cạnh ta.” Đây vẫn luôn là mong muốn của hắn.

Bạch Mạn Điệp há mồm, nhỏ giọng nói, “Ta…” Ta khônglàm được, Bạch Mạn Điệp suýt nữa nói ra suy nghĩ trong lòng. Nàng có thể vì hắnlàm tất cả mọi chuyện, cũng không thể gả cho hắn a, nàng căn bản là không yêuhắn. Nếu như nàng ở bên cạnh hắn, Đông Phương Vũ làm sao bây giờ? Hắn cũng yêunàng, nàng không thể tổn thương hắn.

Nếu không tổn thương Đông Phương Vũ, tất nhiên phảitổn thương Phương Chấn Hiên, lẽ nào nàng phải tổn thương một trong hai người họsao?

Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Không làm được? Cô nóimuốn báo đáp ta, nhưng rốt cuộc không làm được, nếu như làm không được, lập tứcbiến đi, ta không cần cách báo đáp nào khác.”

“Phương đại ca…” Bạch Mạn Điệp khó xử.

“Chấp nhận hay không là tùy cô.” Phương Chấn Hiên liếcmắt nhìn nàng, phẩy tay áo bỏ đi.

Bạch Mạn Điệp ngây ngốc đứng tại chỗ đó, không biếtnên làm thế nào mới phải. Hắn muốn nàng lấy hắn, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nàngcũng muốn như vậy, thế nhưng nàng làm không được a.

“Cô nương…” Phương Kình trầm giọng nói, “Cô chấp nhậnđi. Ta biết như vậy là không công bằng với cô, nhưng ta không đành lòng nhìnnhi tử càng lúc càng tuyệt vọng, van xin cô.” Từ sau khi thụ thương, hắn hoàntoàn thay đổi, chán nản tới cực độ.

“Bá phụ…”

“Cô nương, ta van xin cô.” Nàng chính là Vô Ảnh La Sátmà người trên giang hồ vừa nghe danh đã sợ mất hồn mất vía, hắn vẫn cho rằngnàng không có gì tốt đẹp. Thế nhưng một tháng vừa qua, nàng giống như một hiềnthê đang tận tâm tận lực hầu hạ Phương Chấn Hiên, hắn nhìn thấy, thập phần cảmđộng. Nàng chính là nhân vật đứng nhất nhì trên giang hồ, nhưng bởi vì một sailầm không phải do mình mà từ bỏ tâm thái, từ bỏ tôn nghiêm, một nữ tử chí tìnhchí nghĩa như vậy, thế giang hiếm có a. Nữ tử thế này, có đủ tư cách làm dâuPhương gia.

Dù sao vẫn tốt hơn Đỗ Thanh Sương tự cao tự đại kia,thực sự càng không thích hợp làm thê tử. Tuy rằng trước đây nàng nói là thê tửcủa Sáo Ngọc Công Tử, nhưng cũng không thấy nàng búi tóc.

Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Phương Kình, Bạch MạnĐiệp không thể nói lời cự tuyệt.

“Cô nương, van xin cô. Chỉ cần cô gả cho nhi tử,Phương gia ta tuyệt đối không bạc đãi cô. Ta van cô, cô cũng không muốn thấynhi tử tiếp tục như vậy chứ?”

Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Tanguyện ý.” Câu “ta nguyện ý” này đồng nghĩa với việc phủ định quá khứ của nàng,phủ định tình cảm của nàng với Đông Phương Vũ, phủ định mục đích ở lại cổ đạicủa nàng. Chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng nàng phải dùng hết dũng khí, ba chữ nàythật sự nghiêm trọng a.

“Đa tạ cô nương.” Phương Kình mừng rỡ, “Cô nương, tagọi cô Ngâm Ngâm nhé, như vậy thân thiết hơn.” Ở chung với nhau một tháng,không chỉ mình nhi tử thích, cả hắn cũng thích vị cô nương này.

“Nhưng mà… còn hôn sự với Vân gia.” Như vậy không côngbằng với Vân Băng Tâm tiểu thư a.

“Cô yên tâm, ta sẽ đi xử lý.” Vì nhi tử, hắn không thểlàm gì khác hơn là không nể mặt.

“Ừm, không còn việc gì thì ta đi trước.” Nàng đờ đẫnxoay người, giống như một con rối không có sinh khí.

*

Bạch Mạn Điệp rời khỏi thư phòng, cảm thấy rất lạnh.Nàng phải gả cho Phương Chấn Hiên, không còn bao lâu nữa, nàng sẽ là Phương phunhân. Nàng không yêu hắn, tuyệt đối không yêu hắn, thế nhưng nàng phải bên cạnhhắn suốt đời. Nàng làm sai rồi sao? Nàng phải dùng tới phương thức này mới cóthể báo đáp thâm tình của hắn?

Phương Chấn Hiên yêu nàng, có thể đánh đổi mọi thứ đểyêu nàng.

Nàng nhìn bóng cây in trên mặt đất, làm ra một tư thếquyết định. Tất cả mọi thứ, từ sự kiện đó về sau, đều trở thành quá khứ củanàng. Nếu phải tổn thương một người, chi bằng sớm đưa ra quyết định.

Bạch Mạn Điệp nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọttừ khóe mắt rơi ra.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ.

Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức.

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên. (2)

Xin lỗi, kiếp này là muội phụ huynh, thế nhưng lòngmuội đối với huynh, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Thương hải tang điền, thửtình bất du. (3). Nếu có kiếp sau, huynh nhất định phải bảo vệ muội chu toàn.

(2) Đây là 4 câu cuốitrong bài “Cẩm sắt”.

(3) Thương hải tangđiền, thử tình bất du:

+ Thương hải tang điền:Trong đó, Tang: cây dâu, Điền: ruộng, Thương: màu xanh, Hải: biển.

Thương hải tang điền lànói tắt của câu Hán văn: Tang điền biến vi thương hải, nghĩa là: ruộng dâu biếnthành màu xanh.

Còn có câu: Sơn hà cảichuyển, thương hải tang điền.

Ý nói: Cảnh đời luônbiến đổi, không có gì gọi là vĩnh viễn vững bền.

+Thử tình bất du: tìnhnày không thay đổi.

Ý của cả hai câu trêngộp lại tức là: dù thế sự có biến hóa vô thường, tình cảm này không hề thayđổi.