Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 53: Biến thái – Tống Phu Nhân



Ở Hồng Nhan cốc ba ngày, Đông Phương Vũ cùng Bạch MạnĐiệp lại bắt đầu một hành trình mới. Trong ba ngày này, Thủy Mẫu Đơn thường dẫnBạch Mạn Điệp tham quan phòng cũ của Thủy Phù Dung, xem bức họa của Thủy PhùDung, nhưng nơi Thủy Phù Dung thích nhất, chỉ cần là thứ gì có liên quan tớiThủy Phù Dung, Bạch Mạn Điệp đều xem qua hết. Đáng tiếc nàng một chút cảm xúccũng không có, lão mụ nàng ở hiện đại sống rất tốt, Thủy Phù Dung đối với nàngchỉ như người xa lạ mà thôi.

“Đại ca, ngươi giỏi nhất là phương diện nào?”

“Kiếm tiền?”

Bạch Mạn Điệp trợn tròn mắt.

”Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là trộm đó.”

Ai đó đang đổ mồ hôi lạnh!

“Được rồi, ta thừa nhận.”

Ai đó mặt mày rạng rỡ, bộ dáng thập phần gian trá.

“Thế không phải ngươi có thể trộm khắp đại giang năm bắc,trộm được cả trong hoàng cung đại nội, vậy chuyện vào ra Tống gia đối với ngươichỉ như ăn một bữa sáng?”

“Ừ.” Biến hắn thành ai đây?

“Vậy không ổn, hiện giờ mục tiêu của chúng ta chính làTống gia trang, lúc hai người chúng ta ở lại đó, mới phiền ngươi đi tìm mộtchuyến.” Nhìn xem, tuyệt đối không hề có mục đích gì hết,

Trực tiếp ở lại nhà người ta để ăn trộm, biện pháp nàyvậy mà nàng cũng nghĩ ra.

“Được.”

“Trước mặt chính là Tống gia trang, ta lấy lý do tớithăm Phù Dung tiểu thư, đến tối thì động thủ.”

“Được.”

Chỉ cần có thể lấy được viên châu tử kia, lí do gìcũng không cần biết.

“Đại ca, ngươi có thấy là, chúng ta biết nhau cũng hơnnửa năm. Nhưng đến giờ vẫn phiêu bạt bên ngoài, ta mệt mỏi quá a.”

Đông Phương Vũ một phen trầm mặc.

“Chờ bệnh của nàng khỏi rồi, ta sẽ đưa nàng về báikiến cha mẹ.” Sau đó sống một cuộc sống bình thường, quên hết cái gì giang hồân oán.

Ai đó bắt đầu đổ mồ hôi.

“Chuyện này… để sau hẳn nói, dù sao ngươi cũng mớicưới lão bà, lúc này mà hưu thê thật sự không ổn.”

“Không đợi được nữa.”

Mỹ vị bên người, nhìn được ăn không được, sớm muộn gìhắn cũng bị nội thương.

“Quên đi, trở lại chuyện chính đã, lại qua một đêmmười lăm nữa rồi.”

”Ta biết, là sáu ngày trước.”

“Tại sao tối đó ta không phát bệnh?”

“Không biết.”

“Mỗi tối ngươi đều ở cạnh ta, có phải bệnh tình pháttác khiến đầu óc ta mơ hồ nên không nhớ rõ, phiền ngươi nói ta nghe.”

Mới kết hôn có nửa năm đã muốn ly hôn với nàng, quảthực là vũ nhục mà.

“Nàng suốt đêm nói chuyện với ta.”

“Đúng nha, ta nhớ rõ thực sự không có phát bệnh.”

Ánh mắt Đông Phương Vũ rõ ràng là đang nói: ngốc, biếtrồi còn hỏi.

Chách bởi vì Thủy Phù Dung mà Tống Cảnh Nhân rất hoannghênh Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp ở lại nhà hắn. Hắn hoàn toàn khôngphát hiện, hai kẻ này đang tính toán trộm đồ, hiện giờ chỉ là đang nghiên cứuđịa hình mà thôi. Tống Cảnh Nhân nhiệt tình khoản đãi, Tống Phù Dung đối vớiBạch Mạn Điệp cũng rất nhiệt tình, chỉ có duy nhất vị Tống phu nhân kia chỉxuất hiện có một lần, nghe nói là thân thể khó chịu. Nữ nhân kia rất ốm yếu,lần trước khó chịu, lần này cũng khó chịu, đúng là suy nhược mỹ nhân điển hình.

Đêm xuống, hai bóng người từ trong phòng khách bay ra,nhanh chóng tiêu thất giữa trời chiều. Mục tiêu của hai người cũng không phảiđâu xa, chính là thư phòng của Tống Cảnh Nhân. Căn cứ theo kinh nghiệm của ĐôngPhương Vũ, những vật phẩm có chút giá trị, thường được đặt ở thư phòng, támmươi phần trăm thư phòng đều có mật thất.

Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp tửu lượng đều rấtkhá, vào lúc dùng bữa tối, hai người thay phiên nhau chuốt say Tống Cảnh Nhân,thư phòng lúc này tuyệt đối không có người. Chủ ý xấu xa này đương nhiên là doBạch Mạn Điệp nghĩ ra, ép Đông Phương Vũ làm. Sáo Ngọc Công Tử tuy chẳng phảicái gì chính nhân quân tử, cũng không phải phường gian trá tiểu nhân. Nếu cứtiếp tục ở cùng Bạch Mạn Điệp, một đời anh minh của hắn tuyệt đối bị hủy đisạch sẽ, một chút cũng không còn. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cùng thứmực đen nhất thế kỷ này ở chung một chỗ, không muốn đen cũng không được.

Hai người theo cửa sổ bay vào thư phòng, bắt đầu lụclọi. Bạch Mạn Điệp ở hiện đại tuyệt đối là công dân tốt, cùng lắm thì đêm xuốngtham dự mấy vụ hách bang đánh nhau, tranh giành địa bàn, vân vân, nhưng banngày lập tức hóa thân thành huấn luyện viên ưu tú. Cái chuyện ăn trộm này nàngtuyệt đối chưa từng làm qua, tiền lương của nàng tuy rằng không cao, nhưng cũngkhông đến nỗi chết, cần gì làm cái loại chuyên này. Thế nhưng bây giờ thử qua,nàng thuận buồm xuôi gió, tốc độ tìm kiếm có thể sánh ngang Sáo Ngọc Công Tử.Trong lòng nàng cảm thán, thực sự là có tố chất làm trộm a, nếu biết cách bồidưỡng, nhất định trở thành thần trộm rồi.

Hai người đem toàn bộ hộp tìm được tìm qua một lần,cái gì cũng không thấy.

“Không có.”

“Ta cũng không tìm được.”

Đông Phương Vũ thoáng nhìn lên bức tranh trên tường,“Kiểm tra phía sau bức tranh kia.” Chiếu theo kinh nghiệm của hắn, phía saunhững bức tranh thường có ám các.

Vì vậy…

Hai kẻ trộm đùng đùng lục lọi thêm lần nữa, thiếu chútđem thư phòng xới tung.

“Không có a.” Bạch Mạn Điệp nhỏ giọng oán giận.

“Tìm cơ quan đi.” Đại ăn trộm quả nhiên là đại ăntrộm, nói câu nào cũng có kỹ thuật.

“Ta đương nhiên biết, nhưng tìm ở đâu đây?’ Thật đúnglà xem nàng như kẻ ngốc, không tự mình thực hành qua tiểu thuyết chứ.

Đông Phương Vũ chỉa chỉa vào một bình hoa cổ, chớpchớp mắt.

“A, ý ngươi muốn nói đến mấy vật trang trí?”

Đông Phương Vũ gật đầu, “Động thủ.” Bọn họ tới đâytrộm đồ, không phải tới nói chuyện phiếm.

Trong thư phòng đồ cổ không ít, hai người tốn khá nhiềuthời gian mới xem qua hết được, nhưng kết quả cũng là…

Bạch Mạn Điệp cau mày, “Không có a.”

“Đi.” Cả thư phòng đã xem qua cả rồi, không có cơquan, cũng không có ám các. Đương nhiên, cũng có thể có, chỉ là hai người khôngtìm ra thôi.

Tống phu nhân vẫn còn đang bệnh, so với lần trước bộdạng không khác nhau mấy. Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút, vậymà nói xem nàng có phải uống lộn thuốc rồi không, mới sáng sớm đã gọi Bạch MạnĐiệp tới, nói cái gì có chuyện muốn nói. Bạch Mạn Điệp đêm qua mực một đi tìmThánh Linh Châu, hơn nửa đêm mới ngủ, mới ngủ không được bao lâu, lập tức bịnha hoàn đánh thức. Nếu không phải sợ mình đang ở địa bàn của người ta, nàngsớm đã đánh nha hoàn kia một trận, đương nhiên, nàng càng muốn đánh Tống phunhân hơn.

Tình cảm phu thê của phu phụ Tống Cảnh Nhân từ n nămtrước đã vỡ tan rồi, Tống phu nhân một mình ở lại tiểu viện, thường ngày khôngcó chuyện gì nàng cũng không ra ngoài, mà cũng chẳng ai tới quấy rầy nàng. Ngaycả nữ nhi thân sinh Tống Phù Dung của nàng, quan hệ mẫu tử giữa hai người cũngchỉ bình thường thôi.

“Vãn bối bái kiến phu nhân.” Tuy rằng giận nàng ta mớisáng sớm đã bắt nàng ngồi dậy, nhưng lễ nghi tuyệt đối không thể bỏ.

Tống phu nhân gồi ở ghế chủ vị thản nhiên nói, “Bạchcô nương ngồi đi.”

Bạch Mạn Điệp làm ra dáng rụt rè của tiểu thư khuêcác, hơi hạ thấp người, “Đa tạ phu nhân.” Nàng chẳng phải tiểu thư khuê các gìđâu, chí ít là cho Tống phu nhân kia chút sĩ diện.

Nàng vừa ngồi xuống, lập tức có nha hoàn dâng trà,Tống phu nhân nói, “Uống đi, là trà Vũ Tiền Long Tĩnh đó.”

“Được.” Nàng không hiểu về trà, chỉ biết có uống đượchay không thôi.

Tống phu nhân cũng tự mình uống một ngụm

“Ở lại đây có quen không?” Tống phu nhân đột nhiên hỏimột câu.

“A?” Bạch Mạn Điệp có chút nghi hoặc, vấn đề đó hơi bịngốc a, “Ách, có chút chút.”

Tống phu nhân chớp mắt, “Bạch cô nương, cô biết chuyệnhơn hai mươi năm trước của Thủy Phù Dung cùng lão gia nhà ta chứ?” Thỉnh BạchMạn Điệp tới, chỉ vì muốn xác định một chuyện, nàng thực sự họ Bạch sao?

Bạch Mạn Điệp có chút xấu hổ, “A? Chuyện của nương tavà Tống lão gia, ta cũng biết một chút.” Có quan hệ với Tống gì gì đó là nươngcủa nàng, nàng xấu hổ làm gì?

“Nương cô?” Nha đầu kia lần trước không phải nói mấttrí nhớ sao? Giờ khỏi rồi? Nàng ta rốt cuộc biết nhiều hay ít.

Nếu đã lộ rồi, Bạch Mạn Điệp cũng không muốn giấu giếmnữa, xem nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, “Đúng vậy, vì trên người ta có đặctrưng của người Thủy gia, hơn nữa ta cùng Thủy Phù Dung rất giống, nên ta biếtmình chính là nữ nhi của Thủy Phù Dung.” Thủy Mẫu Đơn là yêu nữ trong mắt võlâm nhân sĩ, chuyện gặp nàng tốt nhất đừng kể.

Tống phu nhân cười nhạt, “Cô nương xác định?” Bộ dángtươi cười của nàng nhìn Bạch Mạn Điệp thập phần không thuận mắt, rõ ràng làtrời đang rất nóng, nàng thế nào lại có cảm giác lạnh a?

“Ta xác định.” Chỉ bằng chứng ly hồn là đủ xác địnhrồi.

“Bạch cô nương, nương cô đâu rồi?” Khẩu khí của Tốngphu nhân càng thêm bất hảo.

“Nương ta sớm đã qua đời.” Bạch Mạn Điệp theo trựcgiác muốn lui về phía sau, đáng tiếc nàng đang ngồi trên ghế nên vô phương lùiđược.

“Cô nương có biết cha mình là ai không?” Tống phu nhântrên mặt cư nhiên hiện lên một chút âm khoan, có phải là mắt chưa ngủ đủ không?

“Không biết.” Sớm đã xuống địa ngục rồi.

Tống phu nhân cười nhạt, “Vậy cô nương có biết sinhnhật của mình không?”

“Một chín… Hai mươi sáu tháng bảy, có chuyện gìkhông?” Đây là sinh nhật ở hiện đại của nàng, còn cổ đại thì không rõ lắm.

“Hai mươi sáu tháng bảy?” Tống phu nhân sách mặt độtnhiên biến đổi, “Nói vậy ả tiện nhân kia trước khi rơi xuống vực đã mang thainghiệt chủng ngươi?” Bạch Mạn Điệp cả kinh, một loại cảm giác vô cùng bất hảonảy lên trong lòng. Nói như vậy, nàng thực sự có thể là…

Bạch Mạn Điệp từ trên ghế đứng bật lên, “Này, kháchkhí chút được hay không? Ngươi mới là tiện nhân, ngươi mới là nghiệt chủng.Mắng ta thì được, không được nhục mạ nương ta.” Không hiểu vì sao, nàng khôngmuốn bất kì ai tổn thương Thủy Phù Dung, cho dù là mắng cũng không được.

Tống phu nhân sách mặt âm trầm, tiến một bước tới gầnBạch Mạn Điệp, “Ả chính là tiện nhân, chính ả là kẻ đoạt mất hạnh phúc của ta.”Nếu không có Thủy Phù Dung, nàng cùng Tống Cảnh Nhân sẽ là một đôi hạnh phúc.

“Ta biết nương cùng Tống lão gia có thể có quan hệ,nhưng cuối cùng cũng phải xa nhau.” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, hung ácnhìn nàng, “Tống phu nhân, ta nương cùng Tống lão gia đã ước hẹn chung thân từtrước, hai người thành thân là chuyện sau này. Là ngươi bức nương ta vào đườngcùng, khiến nương ta nhảy vực tự sát. Ta nói cho ngươi biết, người tuyệt đối khôngthiếu nợ ngươi, là ngươi thiếu nợ người. Lấy võ công của nương ta, hoàn toàn cóthể giết, có thể trả thù, nhưng người không làm, người gả cho người khác, bìnhthản sống hết cuộc đời, đến lúc chết cũng còn không gặp lại Tống lão gia. Ngươiđộc chiếm Tống lão đầu kia nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai đáng thương hơn?Tống phu nhân, ta trọng ngươi là trưởng bối, không muốn đấu khẩu với ngươi,nhưng ngươi lại mắng nương ta là tiện nhân, ta thực sự không thể chịu đựngđược.” Bây giờ đến lược Bạch Mạn Điệp chậm rãi tới gần nàng, “Ta cho ngươibiết, ba đồ đệ của nương ta nổi danh tàn nhẫn chốn giang hồ, nếu như ngươi muốnchết, muốn Tống gia trang trong một đêm biến thành gạch vụn thì cứ việc chửitiếp. Ngươi vừa nhìn đã biết là nữ nhân không có đạo đức rồi, chả trách Tốnglão gia nhìn ngươi chướng mắt mà coi trọng mẫu thân phong hoa tuyệt đại của ta.Chỉ cần là nam nhân có mắt nhìn đều sẽ không coi trọng ngươi.” Nói đến miệnglưỡi, Tống phu nhân kia luyện thêm vào chục năm nữa đi.

Tống phu nhân luống cuống, “Ta năm đó là một trong võlâm tứ đại mỹ nhân, ta không tin có nam nhân nào nhìn ta chướng mắt.”

Bạch Mạn Điệp khinh miệt nhìn nàng, châm chọc nói, “Rabởi vì chứng minh mị lực của mình mà ngươi đoạt Tống lão gia sao? Hử? Cho dùngươi đẹp thì đã sao, có ích lợi gì không? Chuyện tình cảm căn bản là không thểmiễn cưỡng. Hơn nữa, cũng không thể dựa vào diện mạo để đối xử mọi người. Luậndiện mạo, cô nương ta so với Đỗ Thanh Sương kém hơn rất nhiều, nhưng PhươngChấn Hiên khăng khăng một mực thích ta. Ngươi đẹp thì sao? Chính là so ra vẫncòn kém nương ta, vĩnh viễn kém người. Ngươi nếu nghĩ bản thân mình xinh đẹp,có thể khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ, tại sao không đi mua vui cho rồi? Ítnhất còn có bạc.” Nàng ghét nhất nữ nhân ỷ vào diện mạo hoành hành ngang ngược.

Tống phu nhân cười nhạt, “Kém thì đã sao, ta giếtkhông được ả, nhưng giết được mối hận trong lòng.” Thủy Phù Dung quả thực chínhlà ác mộng của nàng, người cũng đã chết hai mươi mấy năm, tại sao đột nhiên lạinhảy ra một nữ nhi? Muốn tức chết nàng chách?

Bạch Mạn Điệp khóe môi giương lên một nụ cười tự phụtàn nhẫn, “Phu nhân, ngươi biết ta là ai không?” Trong giang hồ, người có thểđánh bại nàng được bao nhiêu? Cho dù là Tống lão gia, cũng chưa chách là đốithủ của nàng.

“Ngươi là một nha đầu lừa gạt, có thể làm được gìchứ?” Nàng dù sao cũng xuất thân từ võ lâm thế gia.

“Phu nhân, ta tặng ngươi một lễ vật.” Bạch Mạn Điệp từtrên đầu lấy ra một cây trâm cằm trên tay thưởng thức. Ban đầu là cho Thủy MẫuĐơn, nhưng Thủy Mẫu Đơn lại trả cho nàng, giờ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.

“Cái gì đây?” Tống phu nhân nghi hoặc.

“Phu nhân, cả cái này ngươi cũng không biết?” Bạch MạnĐiệp sách mặt nhanh chóng lạnh đi, ngón tay giật giật, cây trâm đã cắm vào trênchiếc ghế Tống phu nhân ngồi. Bạch Mạn Điệp không hù dọa nàng ta, nàng ta sẽcàng không nể tình.

Tống phu nhân đột nhiên thất sách, “Truy hồn… Đoạtmệnh trâm.” Lão Thiên a, nàng ta sao lại là…

Bạch Mạn Điệp vỗ tay cười, “Không sai, cũng còn biếtnói cái đó. Ta còn tưởng phu nhân ngài ru rú trong nhà, đầu óc bị hỏng hết.Nhân tiện nói ngươi nghe, Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử là đồng môn củata, cũng là đồ đệ của nương ta. Ngươi nếu hôm nay dám làm gì ta, hai nàng sẽkhông bỏ qua.”

Tống phu nhân trước là ngẩn người, sau đó lập tức cườinhạt, “Chỉ cần hôm nay ngươi chết ở đây, ai sẽ biết?”

Bạch Mạn Điệp cười nhạo, “Phu nhân ngươi thật tự tina, hiện nay võ lâm người dám nói muốn giết ta thật không nhiều lắm. Dùng khírất được, nhưng thực lực quá kém.”

“Vậy sao?” Tống phu nhân cười, “Có nghe thấy mùi gìhay không?”

“Mùi gì? Chỉ là trầm hương bình thường thôi mà.” BạchMạn Điệp cũng không sợ nàng hạ độc.

“Đúng vậy, chỉ là trầm hương bình thường, nhưng nếucòn có trà Vũ Tiền Long Tĩnh hảo hạng thì sao?” Trà Long Tĩnh bị hạ dược.

Bạch Mạn Điệp sách mặt không đổi, “A? Xin được chỉgiáo.”

“Trầm hương không có độc, chỉ là trong trà ta bỏ thêmmột ít hương thảo, uống vào càng có vị thơm ngon, không có độc.” Bạch Mạn Điệptiếp lời nàng, “Là ngửi trầm hương cùng uống trà, hai thứ hợp lại một chỗ sẽ cóđộc đúng không?” Bạch Mạn Điệp cười đến xán lạn.

“Lúc này còn cười được, Vô Ảnh La Sát quả danh bất hưtruyền a.” Tống phu nhân âm trầm nói, “Hai thứ hợp lại không những có độc màcòn là kịch độc.”

“Có đúng là giết người được không?”

“Trong vòng nửa nén nhan lập tức ngạt thở, cho dù võcông ngươi có cao tới đâu, cũng bức ra không được.” Nàng sớm đã khẳng định BạchMạn Điệp là nữ nhi của Thủy Phù Dung, hạ quyết tâm muốn Bạch Mạn Điệp có đi màkhông có về. Cho dù không phải, nàng cũng không bỏ qua, Thà giết lầm còn hơn bỏsót.

Nàng ưu nhã đi một vòng, “Ngươi có thấy ta không saochứ?” Thời gian cũng nên tới rồi?

“Còn thiếu một chút.” Tống phu nhân rời xa Bạch MạnĐiệp, phòng ngừa nàng tự dưng hạ độc thủ, Tống phu nhân nàng không cẩn thận lạichịu tội thay.

“Đừng lãng phí khí lực nữa.” Bạch Mạn Điệp ăn xonggiải độc hoàn, đã là bắc độc bất xâm, hạ độc nàng không bằng đem thứ độc dượctrân quý này ném xuống sông nhìn bọt nước còn thực tế hơn.

“Vậy sao?” Tống phu nhân cười.

Bạch Mạn Điệp vừa muốn nói gì, trước mắt đã tối sầmlại, chán nả ngả xuống đất.

Chuyện này là sao, không phải giải độc hoàn mất hiệulực chứ? Quá thời gian? Hay căn bản là không thể giải được? Không có khả nănga, Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ dùng cùng một bình dược, tại sao đối vớihắn thì có tác dụng, còn nàng thì không? Lẽ nào thực sự phải chết trong tay mộtnữ nhân biến thái ở đây sao?

Tống phu nhân dùng chân giẫm giẫm lên Bạch Mạn Điệpđang nằm dưới đất, cười càng lạnh hơn. Thủy Phù Dung, ngươi đoạt người ta yêuthương nhất, ta sẽ giết nữ nhi bảo bối yêu thương nhất của ngươi, về phần haivị đồ đệ kia của ngươi, cứ từ từ đối phó. Ngươi hủy cả đời ta, ta cho ngươichết xuống đất cũng không yên bình.

Một nữ nhân yêu đến điên cuồng, còn gì không dám làmchứ? Quả thực chính là biến thái.

Nàng lấy từ trong người ra Hóa Cốt Tán nổi danh trêngiang hồ, chuẩn bị biến Bạch Mạn Điệp thành một vũng máu lỏng. Nàng cười đếntàn nhẫn, đem cát chai đặt trên “thi thể” rách ra, bột phấn trắng chậm rãi baylả tả trên y phục của nàng, bột phấn kia dính vào y phục, y phục lập tức hóathành tro…