Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 23: Cuộc Sống Nhàn Nhã



Trong nháy mắt Bạch xà biến thành một nữ tử mặc Hán phục mang vẻ đẹp cổ điển.

Vu Dung gật gật đầu, cái này còn tạm được.

"Khai linh trí hóa hình không dễ, sau này nhớ lấy không được làm họa nhân gian tạo loạn sát nghiệt, đường đi dài đăng đẳng, an tâm tu luyện đừng lãng phí vận may không dễ có này." Vu Dung lời nói thấm thía căn dặn.

Bạch xà gật gật đầu.

"Xèee ~ "

Ba người sững sờ, nghe được tiếng xè xè của rắn từ trong miệng nhân loại cảm thấy rất quái dị.

Ngay đến bản thân Bạch xà cũng sửng sốt, tại sao vừa mới vừa muốn nói chuyện mà khi nói ra khỏi miệng vẫn là rít lên?

"Xè è. . . Xè? Xèe..è. . ."

Bạch xà nhanh chóng dùng tay bắt cổ họng lay tới lay lui, nhưng cuối cùng ra khỏi miệng vẫn là tiếng rắn rít, bất luận biến hóa khẩu hình như thế nào cũng vô dụng, phảng phất như vẫn là một con rắn.

Với kinh nghiệm phong phú Vu Dung đã biết nguyên nhân, giơ tay lên ngăn lại Bạch xà phát cuồng.

"Trong miệng động vật có hoành cốt, chỉ có luyện hóa hoành cốt mới có thể nói tiếng người, đối với yêu thú sau khi hóa hình mà nói luyện hóa hoành cốt trong miệng cũng không khó, nhiều lắm chỉ mấy ngày là có thể luyện hóa được."

Từ Linh và Dương Mộc bừng tỉnh hiểu ra, Bạch xà bất đắc dĩ gật gật đầu.

"Thuần Dương Cung ta không có chuyện yêu thú nhập môn, ngươi cứ giống như trước đây đi, dù sao đã học không ít được công pháp Thuần Dương cũng đủ để sử dụng, nhớ treo ngọc bội ở trên eo tránh để bị đệ tử trong môn phái hiểu lầm, đợi ngươi luyện hóa hoành cốt xong thì sẽ xuống núi."

Loading... Gật gật đầu lần nữa, không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Xì ~ "

Không phải là không muốn làm ra biểu cảm mà là căn bản không làm được, muốn làm biểu cảm thì nhất định phải khống chế cơ mặt, nhưng sinh vật loài rắn hoàn toàn không có thói quen khống chế cơ mặt, dù cho biến thành hình người cũng không biết làm sao khống chế được.

Nếu như một con yêu quái chưa từng hiểu nhân loại sau khi hóa hình lập tức biết nói chuyện lại có thể làm ra biểu cảm của bất kỳ nhân loại nào thì cái đó đơn thuần là nói nhảm, dù cho biết rõ nhân loại thì yêu cũng cần thích ứng học tập mới có thể khống chế cơ bắp, hóa hình xong nói cười ngay tương đương chỉ là nói nhảm.

"Ngươi chưa có tên? Đại Bạch không tính, đặt tên lần nữa."

Đặt tên? Cái này có chút lúng túng, thoáng suy nghĩ có chủ ý, bản thân là Bạch xà thì lấy Bạch làm họ, bên ngoài mưa lớn tầm tã tên bên trong có mưa(Vũ), giấc mộng của mình là trở thành vương giả trở thành Thần Quân, tổ hợp chữ Vương và chữ Quân là chữ quân, Bạch Vũ Quân.

Đưa tới giấy bút, tay phải dùng tư thế vô cùng không thuần thục nắm chặt bút lông viết trên giấy.

Ba người cảm thấy rất bình thường, nếu vừa mới hóa hình liền có thể một tay viết xong một bức thư pháp thì đó mới là có vấn đề.

Ba chữ Bạch Vũ Quân bừng bừng trên giấy.

"Bạch Vũ Quân? Tên rất hay."

. . .

Ba người trẻ tuổi đi vào thiện phòng, theo thứ tự là Bạch Vũ Quân và Từ Linh, Dương Mộc.

Rất nhiều người ghé mắt, bánh bao trong tay nam đệ tử trẻ tuổi nào đó bị sư đệ bên cạnh cướp đi cũng không có cảm giác được, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Bạch Vũ Quân, trên núi rất nhiều mỹ nữ, đẹp đến thanh thuần không giống nhân gian như vậy duy nhất chỉ có một, các cô gái nắm lại lỗ tai đạo lữ mình vặn mạnh một cái, không cho tiểu tử đạo lữ rục rà rục rịch.

Từ Linh Dương Mộc tìm cái bàn trống ngồi xuống, Bạch Vũ Quân đi ra sau bếp.

Rất nhiều đệ tử đang thì thầm nói chuyện thảo luận thân phận mỹ nữ mới tới, không có mặc đạo bào mà một thân váy trắng, cũng không thấy tín vật cùng bảo kiếm đại diện thân phận đệ tử, không có người đoán ra thân phận, chỉ có mấy đệ tử cao cấp cảm thấy ngọc bội kia nhìn rất quen mắt.

Đại thúc béo phòng bếp giơ dao phay lên đột nhiên dừng lại, không rõ ràng cho lắm nhìn tiểu cô nương đi vào nhà bếp.

"Nha đầu, ngươi đi nhầm à?"

Bạch Vũ Quân ngẩng đầu cười cười, cảm ơn nhiều năm qua đại thúc béo phòng bếp chăm sóc.

Leng keng ~

Dao phay đầu bếp trẻ rơi xuống đất suýt nữa băm vào chân.

Đi đến hậu viện quen thuộc, đi tới một cái bồn lớn đẫm máu thịt chuẩn bị riêng cho mình để ăn, tuy là trong chậu chỉ là chút phế liệu nhưng số lượng rất nhiều, có thể ăn no.

Đại thúc béo phòng bếp đi tới hậu viện, sau đó thì nhìn thấy hình ảnh quỷ dị kinh khủng nhất cuộc đời này. . .

Ánh nắng ấm áp chim chóc líu ríu, không thể tưởng tượng nổi một tiểu cô nương mặc váy trắng xinh đẹp ngồi xổm ở phía trước chậu gỗ chứa đầy thịt để ăn, tay nhỏ mảnh mai cầm miếng thịt đẫm máu rồi bỏ vào trong miệng, đến nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt vào trong bụng, đại thúc béo phòng bếp cảm thấy thế giới nhất định điên rồi. . .

Linh Hư Cung.

Rất nhiều đệ tử Linh Hư Cung trên lưng mang theo hồ lô nhìn thấy một mỹ nhân váy trắng thản nhiên vào đại điện, hơn nữa lúc đi đường còn di chuyển theo hình chữ S, cũng không bài xích trận pháp hộ điện, đó là ai?

Quản lý sự vụ phụ trách phế đan cặn thuốc không hiểu nhìn tiểu cô nương đi tới rồi ngoan ngoãn ngồi ở một bên, vừa định hỏi nàng là ai thì đã nhìn thấy nữ hài nắm một nắm phế đan trực tiếp nhét vào trong miệng, từng nắm một bỏ vào trong miệng, quản lý sự vụ ngu ngơ, đây là chuẩn bị cho con đại xà kia làm sao đều bị nàng ăn rồi? Sẽ không trúng độc chứ?

Ăn xong cặn thuốc phế đan, Bạch Vũ Quân nhìn quản lý sự vụ cười cười, lắc lư rời đi.

Phía sau, quản lý sự vụ nhìn thấy ngang hông nữ hài kia treo ngọc bội của Bạch xà, còn có thể không cố kỵ gì ăn cặn thuốc phế đan, chẳng lẽ. . .

Tọa Vong Phong.

Lại là một nhóm đệ tử mới vào sơn môn, đệ tử sáu tuổi đến mười lăm tuổi khác nhau đều đang ngồi bên trên Tọa Vong Phong lĩnh hội phong thái tu tiên, có điều hôm nay có một nữ hài không mặc đạo bào cũng không có đeo thân phận đệ tử lên núi, sau khi đệ tử cao cấp canh gác nơi đây xem ngọc bội thì cũng không ngăn cản.

Đỉnh núi trên đá lớn mây mù lượn lờ tựa như tiên cảnh, năm sáu người vây quanh cây đào to lớn.

Một đệ tử lớn tuổi khoanh chân ngồi ở chỗ cao, rất nhiều đệ tử mặc bạch y sơ cấp ngồi bốn phía, nhỏ thì bảy, tám tuổi lớn mười một mười hai tuổi, tất cả đều lẳng lặng nghe đệ tử lớn tuổi giảng bài.

"Hư kỳ tâm, thực kỳ phúc. . ."

"Tức còn ta chi thần, muốn ta chi thân, đạt tới nhập tĩnh chi cảnh. . ."

"Tâm trai. . ."

"Tọa vong. . ."

"Thổ nạp. . ."

"Thủ nhất. . ."

Đệ tử lớn tuổi nói cực kỳ chậm, bên dưới cây đào, một nữ hài váy trắng ngồi trên cây hai chân lúc ẩn lúc hiện, ngộ ý nghĩa, cảm kỳ cảnh, Bạch Vũ Quân quang minh chính đại học nghệ, ngồi bên trên cây đào nhìn ra xa còn có thể cảm nhận man mát đỉnh núi, rất thoải mái.

"Nghiêm túc nghe giảng! Ai để ý nữa thì sẽ phạt hắn đi gánh nước!"

Đệ tử lớn tuổi quát lại đệ tử tuổi trẻ chuồn mất, ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện trên hông bạch y của nữ hài treo ngọc bội bạch xà hơn nữa ngồi trên cành cây trước kia bạch xà thường ở trên đó, gật gật đầu, thầm nghĩ thì ra là thế. . .

Bầu trời một đạo kiếm quang lướt qua.

Vừa mới kết thúc bế quan, đại sư huynh Sở Triết Thuần Dương Cung tuân theo sư mệnh tới Tọa Vong Phong tuần tra, đệ tử trẻ tuổi là huyết dịch tân tiên Thuần Dương nên không thể xem nhẹ, làm đại đệ tử chưởng môn Sở Triết có nghĩa vụ thay thế sư phụ đốc thúc sư đệ tông môn tu luyện, ngự kiếm phi hành khiến những tay mơ vừa nhập môn chưa lâu ở Tọa Vong Phong rung động thật sâu.

Sau khi xoay quanh một vòng Tọa Vong Phong thì trực tiếp bay lên đá lớn trên đỉnh núi, nơi đó là lớp đặc huấn các thiên tài có tư chất ngàn dặm mới tìm được một.

Nhẹ nhàng rơi xuống đất, phi kiếm hóa thành một luồng sáng bay vào hộp kiếm, lại là một hồi sợ hãi thán phục.

Xoay người, nhìn thấy bên trên cây đào cổ có bóng hình xinh đẹp màu trắng. . .

Thuần Dương nhiều mỹ nữ nhưng giai nhân thon nhỏ trước mắt khiến tâm thần Sở Triết rung rung, váy trắng đong đưa theo gió, tóc đen tùy ý buộc ở sau ót như thác nước, có chút lười biếng lại tẻ nhạt ngồi tại trên cây, dung nhan tuyệt mỹ khiến Sở Triết nhớ tới bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành, nhất là nghiêng đầu tò mò nhìn qua tăng thêm mấy phần động lòng người.

Hẳn là tiên nữ hạ phàm. . .

Bạch Vũ Quân nghiêng đầu tò mò nhìn về phía tên mới rơi từ trên trời xuống này, nhớ lại một hồi mới nhớ tới hình như Từ Linh gọi hắn là đại sư huynh, còn nói cái gì là tình nhân trong mộng phần lớn nữ đệ tử Thuần Dương Cung, dáng dấp không tệ, khuôn mặt cương nghị mày kiếm tinh mâu, không có đặc điểm tiểu thịt tươi, nhìn rất được.

Có điều. . . Dung mạo ngươi đẹp hơn nữa cũng không thể nhìn chằm chằm người khác không nhúc nhích như vậy chứ?

Đệ tử lớn tuổi chịu trách nhiệm dạy dỗ người mới nhìn nhìn Sở Triết lại nhìn Bạch Vũ Quân một chú không hiểu cho lắm, đại sư huynh làm sao vậy?

Không có người biết, ý muốn lúc đầu của Sở Triết có thêm một tia thay đổi, đạo tâm vững chắc lặng yên không một tiếng động xuất hiện lay động.