Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 92



Thiên tử ban lệnh, võ lâm tà phái Nam Lương dưới sự dẫn dắt của Xích Luyện Môn "Thiên Thần Thông" đã xâm nhập Trung Nguyên, các đại môn phái chính nghĩa nếu có thể tiêu diệt gian tà, triều đình tất nhiên sẽ ban thưởng. Người nào có thể tự tay giết chết ma đầu, thiên tử sẽ ban cho hắn ngôi vị võ lâm chí tôn, Minh chủ vị.

Võ lâm minh chủ luôn luôn có sức mê hoặc to lớn với tất cả nhân sĩ võ lâm, con người chính là như vậy, biết chắc rất khó để thắng được đương kim minh chủ Triển Kính, liền kỳ vọng cùng một đám ô hợp tự tay đâm chết "Thiên Thần Thông" để đoạt Minh chủ vị.

Dưới sự thống lĩnh của Ngụy vương thế tử, năm nghìn võ lâm cao thủ tiến vào Bắc Môn Quan từ phía tây, là một sơn cốc hiểm ác giao giới của Nam Lương và Thiên Triều.



Ngụy Vô Song, võ công trác tuyệt, tìm khắp võ lâm cũng khó có ai ngang sức ngang tài. Nhưng vì hắn là Ngụy vương thế tử, vì hắn là truyền nhân của "Quỷ Thần Thông", vì hắn nhàn tản lười biếng, nên trong giang hồ hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Phải nghe hiệu lệnh của một tên vương tôn công tử, các chưởng môn trưởng lão vốn rất bất mãn, sau ngẫm lại thà rằng cứ để tên công tử vô dụng này thống lĩnh còn hơn là thay kẻ khác.

"Thế tử, phía trước là vực sâu, nếu tiếp tục tiến lên có thể sẽ gặp mai phục." Một vị chưởng môn nói.

"Lục chưởng môn yên tâm,lũ tà môn tà phái này không đủ một ngàn tên, không thể làm được gì." Thế tử lạnh lùng phất tay.

"Lão phu lo lắng sẽ có viện binh..."

"Chưởng môn đừng lo, thiên binh vạn mã của Thiên Triều đang giao tranh với quân Nam Lương ở Bắc Môn Quan, bọn họ sẽ không có đủ binh lực để phái đến nơi này. Chỉ là tên ma đầu này võ công cao cường, sợ là thiên binh vạn mã cũng không chống đỡ được, Hoàng Thượng mới để chư vị đến đây tương trợ."

Nghe hắn nói xong, các đại cao thủ đều ưỡn ngực cao đầu, rất đắc ý.

Ngụy Vô Song quất ngựa chạy trước, trong tay nắm chặt một chiếc vòng bạc. Thân thể của Tiểu Lâm có chịu được không, Duy Nhất nhất định đang la hét muốn đòi phụ thân, còn Kỳ Nhi.... bọn chúng có tra tấn hắn hay không...

Đến khi năm ngàn quân đều tiến vào sơn cốc, hai đầu liên tiếp truyền đến những tiếng vang lớn, là tiếng đá rơi xuống vách núi, biết bị trúng mai phục, cả ngàn người thi triển khinh công bay lên hai sườn núi, vừa bay đến một nửa liền thấy ngàn vạn mũi tên từ vách núi bắn xuống, tiếng rít giữa không trung thiên kinh động địa, nháy mắt bao nhiêu người đã trúng tên. Các vị chưởng môn võ công cao cường có thể tránh được mưa tiễn, cầm kiếm xông thẳng vào đám quân mai phục.

Chỉ nghe một tiếng hô to của tên Thống soái, "Chấn Thiên Lôi!" Hơn mười hai Chấn Thiên Lôi đồng loạt ném ra, thanh âm rầm vang, rung chuyển cả một vùng núi.

Ngụy Vô Song đã sớm bay lên sườn núi, lạnh lùng nhìn xuống. Dưới cốc người chết hơn phân nữa, còn lại đều liều mạng hướng hai cửa cốc chạy trốn. Một cửa đã bị binh lính Nam Lương chặn đường, Thống soái chỉ vào một đầu khác ra lệnh, " Phong kín cửa cốc! Chuẩn bị Chấn Thiên Lôi!"

"Báo! Chấn Thiên Lôi không còn nhiều, không đủ để..."

Thống soái quay sang Ngụy Vô Song đang lạnh lùng đứng một bên, "Thế tử, đại nhân muốn không để sót lại một tên nào."

Ngụy Vô Song nhíu mày, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại một chỗ, điểm chân bay đến trước một chiếc cung lớn.

"Thế tử?" Không thể nào, cây cung này phải cần ba mươi người mới kéo được dây cung, còn phải mất thời gian điều chỉnh phương hướng.

Ngụy Vô Song xé vạt áo, hai tay cầm lấy dây cung khẽ quát một tiếng, đất dưới chân lún xuống, kình lực làm cho vài người xung quanh miệng mũi đổ máu, mạnh đến nỗi có thể tạo ra sóng lớn. Dây cung kéo căng, chiếc cung lớn hơn một trượng bắn về phía vách núi đối diện, một tiếng nổ rung trời, vách nùi sừng sững đổ xuống đám người đang chạy phía dưới cốc. Người sống chỉ còn không tới một ngàn, binh lính Nam Lương đồng loạt cầm đao xông xuống, tiếng la hét chém giết kinh thiên động địa.

Từ nay về sau, "Ngụy Vương thế tử" mang tội thông địch bán nước, bị xử cực hình, triều đình không còn vương tộc họ Ngụy.

- ---------

"Làm tốt lắm! Về sau nếu Nam Lương ta đánh chiếm Thiên Triều, những người đó là trở ngại lớn."

"Sư bá quá khen."

"Sư bá?" Khải Tinh Di ngửa mặt lên trời cười tô, "Lão phu chút nữa thì quên, ngươi là bảo bối đồ đệ của Vũ."

Ngụy Vô Song cúi thấp người, "Thỉnh sư bá tuân thủ lời hứa, thả thê thiếp của tiểu chất."

"Đi gặp bọn chúng trước."

Binh trường che kín cát vàng, đây vốn là tế đàn từ thời tiên vương, mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ nghe được không ít tiếng oan hồn kêu khóc, kêu [oan uổng], kêu [ta không phải yêu nghiệt]

"Lão gia..." Sĩ Thần yếu ớt gọi.

"Ngụy đại ca..." Vân Phi cũng không còn chút sức lực.

Quần Ngạo hổ thẹn cười, "Đại ca, như thế này để ngươi chê cười rồi."

"Đúng vậy! Đường đường Nam Cung môn chủ lại phải chịu nhục nhã như vậy, thật không còn mặt mũi để sống!" A Kiệt oán hận nói.

"Nói bậy!... Còn nói bậy nữa, đại ca giáo huấn ngươi... Tiểu Lâm cùng Duy Nhất... Kỳ Nhi, hắn ở nơi nào?"

Sáu chiếc khóa sắt quấn trên sáu cọc gỗ thô to, sáu người bị sáu thiết liên đâm xuyên xương tỳ bà, dùng khóa sắt trói chặt vào cọc gỗ. Duy Nhất và Tiểu Lâm hôn mê nên không thể đứng thẳng, Quần Ngạo cùng A Kiệt mỗi người đỡ một người, để tránh thiết liên kéo cổ bọn họ.

"Sư bá ngươi nói [chiếu cố] chính là thế này?" Nói xong Ngụy Vô Song lấy từ trong ngực ra ba mũi tên. Khải Tinh Di còn đang nghi hoặc, hắn mang hai mũi tên bắn theo hai hướng tây và bắc.

Khải Tinh Di mặt biến sắc, cả giận nói, "Ngươi muốn làm gì?"

"Kỳ Nhi ở đâu?" Ngụy Vô Song chuẩn bị bắn mũi tên cuối cùng.

"Lão phu hỏi ngươi muốn làm gì?"

"Ta hỏi ngươi Kỳ Nhi ở đâu?"

Áo bào trắng phất lên, một chưởng đánh thẳng về phía chiếc rương gỗ rất lớn cách đó mấy trượng. Ở đó có một người, tà áo đã không còn màu trắng bạc, cả người đầy bụi đất, cũng bị thiết liên đâm xuyên xương tỳ bà.

Ánh sáng đột ngột làm cho Kỳ Nhi tỉnh lại, ngẩng đầu, vén lại mái tóc tán loạn, nhìn thấy người trước mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ảm đạm cười, khuôn mặt đầy bùn đất, lại vẫn là khuynh quốc khuynh thành.

Ngụy Vô Song nhìn chằm chằm Kỳ Nhi, nói, "Sư bá, ta không rõ, ngươi nói Kỳ Nhi là yêu nghiệt, nhất định phải giết hắn, nhưng sáu thê thiếp của ta lại có quan hệ gì? Nếu Kỳ Nhi rơi vào tay ngươi, ngươi không lập tức giết hắn, là vì vũ nhục hắn như vậy, hay vì người ngươi thật sự muốn giết không phải là hắn?"

"Yêu nghiệt đương nhiên đáng chết, bất quá ngươi nói đúng, lão phu muốn giết nhất không phải hắn." Thiên Thần Thông, tiên phong đạo cốt, là thế ngoại tiên nhân, lúc này thần tình hung dữ thô bạo. "Thế gian này, người lão phu muốn giết nhất có hai người, nhưng hai người này lão phu lại không thể giết. Ngụy Vô Song, ngươi có biết là ai không?"

"Không biết, thỉnh sư bá minh kỳ!"

"Ngươi nghe cho kỹ, một người họ Liễu, tên Liễu Dịch Viễn."

Ngụy Vô Song nói, "Thì ra cùng tên với sư thúc, người còn lại là ai?"

"Họ Ngụy."

"Thì ra cùng họ với ta." Một cỗ lệ khí ập đến khiến Ngụy Vô Song hơi chấn động.

Khải Tinh Di cầm kiếm chỉ vào mặt Ngụy Vô Song, hận ý nhiễm đỏ hai mắt, "Đầu tiên là Liễu Dịch Viễn, sau là ngươi, vì các ngươi mà Vũ dám cãi lại ta, hắn dám trái ý ta."

"Sư phụ không cần phải nghe theo bất luận kẻ nào."

"Vì Liễu Dịch Viễn, hắn ở lại Trung Nguyên, không chịu theo ta về Nam Lương. Ta muốn hắn đi giết yêu nghiệt, chuyện nhỏ như vậy hắn cũng không làm theo, bởi vì ngươi che chở yêu nghiệt, liền bởi vì ngươi, ha ha ha, ngươi là cái gì, ngươi là cái gì?" Khải Tinh Di cười đến run người, tóc bay tán loạn, đám thuộc hạ phía sau nhìn thấy đều trợn mắt nhìn, vô cùng hoảng sợ.

"Sư phụ, chính là như sư như phụ." Không hiểu, đây là lý do muốn giết hắn? Chỉ vì vậy mà hận hắn tận xương? Người quan trọng nhất với sư phụ không phải hắn a!

"Vũ không cho ta giết các ngươi, nhưng ta có cách khiến ngươi sống không bằng chết." Thiết kiếm lần lượt chỉ vào bảy người, "Có biết lão phu vì sao đợi đến lúc này mới ra tay hay không? Chờ ngươi cùng bọn chúng trải qua những ngày tháng tiêu dao mới để cho bọn chúng từng người từng người chết trước mặt ngươi. Cảm giác có được tất cả lại nháy mắt mất đi tất cả, chà, lão phu rất muốn nhìn xem ngươi sẽ biến thành cái dạng gì."

"Vậy sao?" Mũi tên thứ ba bắn về phía tây nam, "Sư bá yêu dân như con, lo cho đất nước lo cho thiên hạ, nếu con dân của ngài toàn bộ chết đi, ngài sẽ biến thành cái dạng gì, chà, ta cũng rất muốn nhìn xem."

Hành động của Ngụy Vô Song, Khải Tinh Di cho rằng hắn chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ, tên tiểu nhi này có lẽ võ công không kém, nhưng cũng chẳng có thành tựu gì, dù sao ngay cả tổ sư của Xích Luyện Môn đều bảo rằng hắn rất ngốc nghếch vụng về. Chính là...

"Cấp báo-----"

Thừa dịp chưa chuẩn bị, Ngụy Vô Song nhảy lên dùng Cự Long Kiếm chém đứt sáu sợi thiết liên. A Kiệt liền bỏ lại Duy Nhất, đem thiết liên đang xuyên ở cảnh tử chìa ra cho hắn, la lớn, "Đại ca mau tháo ra cho ta!"

"Xằng bậy! Cái này làm sao muốn tháo là tháo?"

A Kiệt nổi giận mắng to, "Đừng nói lảm nhảm, mau tháo!" Tháo ra hắn mới có thể khôi phục nội lực, mới có thể báo thù rửa hận!

"Ta nói không..." Ngụy Vô Song bỗng thấy kiếm khí sau lưng xông tới, lại nhanh lại mạnh, chỉ hướng A Kiệt.

Hai tiếng kiếm đâm vang kên, lưỡi kiếm xuyên vào lưng A Kiệt, đâm vào vai Ngụy Vô Song, A Kiệt bị phong bế nội lực không chịu nổi một kiếm, kêu nhẹ một tiếng đại ca rồi ngất đi.

Khải Tinh Di thu kiếm, lấy tay búng búng vết máu trên lưỡi kiếm, "Lão phu xem nhe ngươi!"

Đô thành Nam Lương nằm ở bên trong Bắc Môn Quan, phía bắc giáp Thiên Triều, phía tây giáp Bạch Vân Thành, phía nam giáp với nước Man Nam. Binh lực thủ hạ của Khải Tinh Di chia làm ba mũi, một mũi đi phục kích ở sơn cốc, một mũi ở lại binh trường chống đỡ người của Nam Cung Môn, Việt Vương Kiếm và Triển Minh chủ, một mũi khác đã nhiều năm đóng ở cửa khẩu tây nam, xem chừng đám dã lang nước Man Nam.

Triệu Hầu gia dẫn theo đại quân cùng nhân mã của Bạch Vân Thành sau khi nhận được tiễn lệnh của Ngụy Vô Song, bắt đầu theo hai phía tây, bắc tấn công đô thành, vì binh lính của Khải Tinh Di ở sơn cốc không kịp phản hồi, người ở hai cửa thành tây, bắc đành phải phóng khói báo động triệu hồi binh lính ở cửa khẩu tây nam về viện trợ. Hằng năm bị đánh bại, Man Nam đã sớm không còn tà tâm với Nam Lương, nhất thờ cũng sẽ không có động tĩnh.

"Ngụy---Vô---Song!" Khải Tinh Di khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, hai mắt nổi lên hai đạo huyết quang.

"Sư bá, hôm nay thê thiếp của ta vô sự liền chỉ như vậy, nếu trong bọn họ có một người...Ta sẽ khiến cho tất cả mọi người ở Nam Lương chôn cùng."

Lần đầu tiên Kỳ Nhi nhìn thấy Ngụy Vô Song như vậy, lần đầu tiên Quần Ngạo nhìn thấy nghĩa huynh như vậy, lần đầu tiên Vân Phi nhìn thấy Ngụy đại ca như vậy, lần đầu tiên Sĩ Thần đối với lão gia cảm thấy sợ hãi. Tiểu Lâm cùng Duy Nhất may mắn không nhìn đến một phu quân khủng bố như vậy, A Kiệt chắc là sau này sẽ thấy tiếc nuối.

"Hừ, ha ha ha..." Cười như điên dại, bất quá hắn không có điên.

Phía sau phát ra âm thanh, Kỳ Nhi khó khăn quay đầu lại.

Một nam tử áo vàng phủ phục trên mặt đất, môi giật giật, nhưng không phát ra thanh âm, [Kỳ chủ!]

Kỳ Nhi lắp bắp kinh hãi, đã bao nhiêu năm, lại vẫn có người gọi hắn như vậy.

[Lão tặc bảo tiểu nô phải đốt cái này.]

Chấn Thiên Lôi! Một quả Chấn Thiên Lôi có hỏa tuyến rất dài.

[Tiểu nô không thể không theo, chỉ có thể làm một việc.] Một lưỡi đao nhỏ rất mỏng phóng về phía Kỳ Nhi, hắn há miệng ngậm lấy. Nam tử áo trắng đứng dậy chuyển động một khối đá phía sau cọc gỗ. [Bốn phía đề là cơ quan của lão tặc.]

"Ngươi làm trò gì?" Ngụy Vô Song tức giận xông đến, chân vừa bước một bước tựa như dẫm phải một khối bông, mặt đất lúc nãy còn là đất vàng cứng rắn đã trở thành một bãi cát chảy.

Chấn Thiên Lôi giấu ở phía dưới bãi cát, hỏa tuyến đang cháy, làn khói mỏng bị gió thổi tan rất nhanh, tiếng lửa cháy chỉ có Kỳ Nhi mới nghe thấy. Hắn xoay người đưa lưng về phía Ngụy Vô Song, dùng lưỡi đao mỏng mà nam tử áo vàng cho hắn cố gắng cưa đứt thiết lên trên cọc gỗ, hy vọng có thể cưa đứt trước khi Chấn Thiên Lôi phát nổ.

"Trò gì? Đây là kiệt tác của lão phu." Khải Tinh Di vung tay, một tên thuộc hạ nhảy vào bãi cát, người còn tại không trung đã bị ngàn vạn tia cát cuốn xuống biển cát. "Này chỉ là một loại. Phía dưới còn có phải mười loại. Lão phu cũng không biết tiếp theo sẽ khởi động loại nào." Nói xong hắn lại cao giọng nói, "Yêu nghiệt, như thế nào không lên tiếng? Hoảng sợ?"

Kỳ Nhi lập tức hiểu được ý đồ của lão tặc. Lão tặc cố ý không cho Ngụy Vô Song biết bên cạnh hắn có Chấn Thiên Lôi. Nếu hắn nói ra, Ngụy Vô Song sẽ liều chết đến cứu hắn, cơ quan ngầm không khó tránh, nhưng khi hắn vượt qua cơ quan là lúc Chấn Thiên Lôi nổ mạnh, cả hai sẽ cùng chết. Nếu hắn không nói, Ngụy Vô Song không cứu kịp, sẽ nhìn thấy hắn bị nổ tung trước mắt.

Nhìn thấy đôi vai đơn bạc kia đang run rẩy, Ngụy Vô Song dỗ dành, "Kỳ Nhi đừng sợ, ta qua ngay."

"Đừng qua đây!"

"Làm sao vậy?"

"Ngụy Vô Song, ngươi muốn cứu ta đúng không?" Kỳ Nhi trong đầu đang suy nghĩ làm sao để kéo dài thời gian.

"Ta đương nhiên phải cứu ngươi, Kỳ Nhi làm sao vậy?"

"Muốn cứu ta? Nếu ta muốn ngươi rời khỏi bọn họ, rời khỏi Triển Quần Ngạo, rời khỏi Bạch Vân Phi, rời khỏi Tư Đồ Sĩ Thần, rời khỏi Triệu Duy Nhất, rời khỏi Lâm Tề, rời khỏi Nam Cung Kiệt, ngươi có đáp ứng không?"

Ngụy Vô Song ngừng cước bộ, run giọng nói, "Kỳ Nhi tại sao..."

"Chịu hay không?"

"Ta... không chịu..."

"Đã sớm biết ngươi sẽ không chịu, ta không bức ngươi. Chỉ cần ngươi nói một câu, ngươi không thích bọn họ, ngươi trong lòng chỉ có ta..." Mau đứt! Mau đứt!

"Ngươi có thể... nói không?"

"Có thể không?" Mau đứt! Hắn vẫn chưa muốn chết.

"Ta nói..." Ngụy Vô Song quay sang sáu vị thê thiếp, Tiểu Lâm cùng Duy Nhất đang ngủ, Quần Ngạo, Vân Phi, Sĩ Thần nhìn sang nơi khác, giờ khắc này bọn họ tình nguyện chính mình đang hôn mê. "Ta nói, nhưng mà Kỳ Nhi, nếu ta nói..."

"Nếu ngươi nói..." Hắn vẫn chưa muốn chết! Hắn còn phải làm thê tử của Ngụy Vô Song!

"Nếu ta nói, đây sẽ là lần cuối cùng ta cứu ngươi."

Tay run lên, lưỡi đao suýt nữa thì rơi xuống.

"Ta... không thích... bọn họ...Trong lòng ta chỉ có..."

Rắc, thiết liên đứt ra, Kỳ Nhi nhảy lên khối đá lớn... Tiếng nổ vang lên...

"Kỳ Nhi-----!"

Rơi vào vòng tay mà hắn vẫn nhung nhớ, Kỳ Nhi đã không thể phát ra thanh âm, nhưng hắn vẫn muốn nói, hắn không thể không nói, "Không phải... Ta không phải thật sự... muốn ngươi nói như vậy..."

"Kỳ Nhi! Kỳ Nhi!"

Khải lão tặc! Ta giết ngươi...

- ---------

Kỳ Nhi nhìn bờ vai rộng của hắn một lúc, bỗng nhiên ôm chặt lấy, "Lão gia nhớ kỹ, kiếp sau ngươi phải gặp ta Ngụy Kỳ Nhi, kiếp sau nữa mới đến Lão nhị, lại kiếp sau nữa mới đến Lão tam..."

"Đời này vẫn không sợ, còn muốn có kiếp sau?"

"Sợ! Cho nên kiếp sau phải đòi lại..."

Khi bàn tay của Kỳ Nhi trên đỉnh đầu của Ngụy Vô Song từ từ ép xuống, hắn hỏi "Lão gia ta hỏi ngươi, năm năm nay ta làm Đại chủ tử có... tốt không?"

"Tốt, rất tốt. Kỳ Nhi ta hỏi ngươi, cũng muốn hỏi Quần Ngạo bọn họ, Ngụy Vô Song cũng được Tần Chính cũng được, ta không đáng, vì sao các ngươi..."

Một cỗ chân khí cường đại đánh vào bách hội, hắc ám ập tới...

"Lão gia, ngươi đã từng hỏi qua..."

Quân chớ hỏi, vì sao đồng sinh tử

Quân chỉ nhớ, lòng ta như thạch bàn.