Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 89



Trên đường về Trung Nguyên, đi ngang qua Bạch Vân Thành, Ngụy Vô Song biết được Hộ quân thống lĩnh của Bạch Vân Thành là Bạch Ứng Thần cấu kết với đại quân Huỳnh Nam, chuẩn bị tấn công Bạch Vân Thành vào ngay ngày thành hôn của Vân Phi. Hắn cho người của Ngụy Vương Phủ đưa Kỳ Nhi ra Bạch Vân Quan điều dưỡng thân thể, một mình phi ngựa chạy vội đến Bạch Vân Thành.

Nghĩ đến chuyện Vân Phi cùng cô gái khác thành thân, Ngụy Vô Song rất tức giận, lấy hai mũi tên tự cắm vào ngực mình, xông vào lễ đường của Vân Phi.



Trong cuộc chiến ở Bạch Vân Thành, Ngụy Vô Song bị trọng thương sắp chết. Không ai nói cho Kỳ Nhi, đến khi hay tin chạy đến Bạch Vân Thành thì chỉ thấy Ngụy Vô Song toàn thân băng đầy vải máu.

Kỳ Nhi không dám đến gần, chỉ nhẹ giọng hỏi Vân Phi đứng bên cạnh, "Hắn chết rồi à?"

"Không, không có..."

"Nếu hắn chết ta sẽ bắt ngươi chết chung." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều nặng tựa đao.

Vân Phi nhếch miệng bước ra khỏi phòng.

Trong phòng có hai người, nhưng chỉ nghe được một hơi thở. Kỳ Nhi bước đến ngồi xuống giường, vươn ngón tay đặt dưới mũi Ngụy Vô Song để cảm nhận hơi thở. Hắn ngồi như vậy rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi cánh tay tê rần. Hắn nói với người đang nằm trên giường, ngươi muốn cũng phải thành thân với ta rồi mới được chết.

"Đúng vậy... Ta... ta vẫn chưa cùng Kỳ Nhi... thành... thành thân..."

Sau đó, Tiểu Lâm, Quần Ngạo, Sĩ Thần cùng A Kiệt mới lần lượt chạy đến Bạch Vân Thành. Có Tiểu Lâm, Ngụy Vô Song mới giữ được tánh mạng.

Duy Nhất cũng đến, Kỳ Nhi biết Ngụy Vô Song đã mang tử quả cho hắn ăn. Dù hắn cũng như Sĩ Thần đều là "tiểu yêu tinh" câu dẫn phu quân của mình, nhìn hắn đã không còn là tiểu Hầu Gia khi xưa, Kỳ Nhi không thể sinh ra được một chút hận ý.

Ngụy Vô Song đả thương Duy Nhất, đuổi hắn đi. Cũng chính là khi đó, Ngụy Vô Song thật sự mất đi Duy Nhất. Hắn vẫn cười, vẫn khóc, vẫn cường thưởng dân nữ, vẫn hoành hành bá đạo, bất quá chỉ để nói cho Ngụy Vô Song rằng hắn không sao, hắn rất tốt. Nhưng Ngụy Vô Song biết rõ, Duy Nhất của hắn đã không còn như xưa.

"Kỳ Nhi, chúng ta thành thân đi!"

"Ân."

"Kỳ Nhi, ta sẽ thú Duy Nhất."

"Ngươi thích là được."

- ---------

Đại hôn của Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi tổ chức ở Ngụy Vương Phủ, không mở tiệc đãi khách, người bên ngoài chỉ biết Ngụy Vương thế tử cưới vợ mà không biết là khuê nữ nhà ai, lại càng không nghĩ đến Ngụy Vô Song đã thú nam tử. Sau lại cùng sáu người thành thân cũng không biết là ai, cho dù có biết bọn họ đều là nam tử nhưng không biết thân phận thế nào. Bởi vì Ngụy Vô Song không muốn người ngoài biết được các phu nhân của Ngụy Vương thế tử là người phương nào, hắn đã đổi thành họ Tần.

Kỳ Nhi mặc y bào đỏ thẫm, hắn không thích màu đỏ, dù màu đỏ làm cho hắn xinh đẹp đến chói mắt. Thị nữ kiên nhẫn dạy hắn búi tóc. Lúc trước luôn luôn là Ngụy Vô Song chải tóc cho hắn, nhưng ngày hôm nay hắn muốn búi tóc cho Ngụy Vô Song, trở thành tề quân kết tóc của Ngụy Vô Song.

Kỳ Nhi là nam nhân, dĩ nhiên sẽ không e lệ như nữ nhân, nhưng hắn vẫn có chút sợ hãi. Tuy chuyện phòng the của nam nhi hắn cũng biết, đối với hắn đó vẫn là một chuyện rất đáng sợ. Vân Phi cười nói, "Kỳ Nhi đừng sợ! Ngụy đại ca thương ngươi như vậy, chắc chắn sẽ không làm đau ngươi. Ta khi đó cũng không thấy đau."

Đêm động phòng, nến đỏ làm rực rỡ dung nhan tuyệt mỹ, đến nỗi làm cho Ngụy Vô Song hoảng hốt. Biết chắc đây không phải là mộng, hắn ôm chặt thê tử của mình, làm đổ ly rượu trong tay Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi giãy dụa nói, "Rượu giao bôi..."

Hắn đoạt lấy chén rượu uống cạn, cúi người đặt môi đưa rượu vào miệng Kỳ Nhi. Kỳ Nhi vừa uống xong rượu giao bôi đã bị hắn ôm lấy thả xuống giường. Kỳ Nhi lúc trước nghe Vân Phi nói đã không còn sợ hãi, chính mình cởi y phục, phu thê thân mật là chuyện dĩ nhiên, hắn không thấy có gì đáng thẹn.

Ngụy Vô Song chờ không được hắn cởi ra từng cái từng cái, nhanh chóng tự cởi y phục của chính mình, rồi đưa tay mang Kỳ Nhi cởi sạch, ngay cả khố đầu cũng không giữ lại. Kỳ Nhi vẫn rất bình tĩnh, Ngụy Vô Song nhìn thấy rất buồn cười, "Kỳ Nhi, chuyện này không giống như luận võ." Đêm tân hôn mà thê tử của hắn một bộ thắng lợi như thế, ai lại không buồn cười.

Bị cười nhạo, Kỳ Nhi trừng hắn một cái, ôm hôn hắn. Đêm động phòng không giống như những cái hôn lúc trước, đây là phu quân hắn đang hôn hắn. Kỳ Nhi động tình đáp lại cái lưỡi của Ngụy Vô Song, ngay cả nước bọt tràn ra khóe môi cũng liếm đưa vào miệng.

Ngụy Vô Song suýt nữa không thể kiềm chế cơn sóng đang dâng lên trong cơ thể. Nụ hôn ngọt ngào trượt trên cổ Kỳ Nhi, khẽ cắn một bên nhũ tiêm, cả thân thể hắn đều đang run rẩy. Đầu lưỡi vuốt ve trước ngực, Kỳ Nhi cắn môi để không phát ra tiếng rên. Ngay lúc hắn còn đang thở dốc, Ngụy Vô Song lặng lẽ trượt xuống giữa hai chân hắn, ngón tay đột ngột tiến công, Kỳ Nhi lập tức mở to hai mắt.

"Đau à?"

Ngón tay ra khỏi cơ thể, tiến vào lại có chút cảm giác ẩm ướt.

"Còn đau không?"

Kỳ Nhi lắc đầu, ngay sau đó lại thêm một ngón tay, hắn đau. Hai ngón tay mạnh mẽ quấy nhiễu trong cơ thể, hắn cảm thấy càng ngày càng đau.

Cảm thấy ngón tay bị kẹp chặt, Ngụy Vô Song nhẹ nhàng nói, "Kỳ Nhi ngoan, chân tách ra!" Hắn nghe lời tách hai chân ra, Ngụy Vô Song một tay vẫn đang trong cơ thể Kỳ Nhi, vùi đầu vào giữa hai chân hắn nhẹ nhàng cắn. Hắn càng run rẩy, kích thích mãnh liệt khiến hắn nhất thời quên đi đau đớn, Ngụy Vô Song hỏi hắn có đau không, hắn lắc đầu.

Ngụy Vô Song kiềm chế từ nãy, đầu đầy mồ hôi, thấy hắn lắc đầu lập tức rút tay ra, ôm hắn ngồi trên đùi, cự vật nóng bỏng chậm rãi tiến vào. Kỳ Nhi lại mở lớn hai mắt, hắn không thể tin được. Ngụy Vô Song thấy hắn không giãy giụa, cự vật lập tức đâm vào sâu hơn.

"Đau lắm à?"

Những giọt nước mắt lăn thành dòng trên khuôn mặt Kỳ Nhi, Ngụy Vô Song nhất thời luống cuống tay chân, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Nhi rơi lệ. Dù bị nội thương đau đớn hơn thế này gấp mấy lần cũng không thấy hắn nhíu mày.

"Đừng khóc! Ta lập tức ra!"

"Ngươi dám!" Kỳ Nhi ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân dùng sức kẹp chặt vào hông hắn.

Ngụy Vô Song không thể chịu đựng được nữa, bất chấp Kỳ Nhi có khóc hay không, tay ôm thắt lưng hắn bắt đầu luật động, lực đạo càng ngày càng mãnh liệt, từng chút từng chút đâm vào sâu bên trong cơ thể của Kỳ Nhi, như chấn động cả phế phủ. Hắn vẫn khóc, khóc thật sự, phát ra tiếng nức nở, nhưng không giống như khóc vì đau đớn, mà vì hắn cảm thấy ủy khuất thương tâm.

Ngụy Vô Song bị bản năng chi phối, không còn bị thế tục lễ giáo trói buộc, dù là đứa trẻ hắn nuôi dưỡng từ nhỏ, là đứa trẻ hắn từng xem như huyết thống, hắn hiện tại không còn che dấu khát vọng muốn có được Kỳ Nhi, đêm dài một lần lại một lần chiếm giữ lấy hắn.

Đau, Kỳ Nhi có thể chịu được. Hắn khóc không phải bởi vì đau.

Ngụy Vô Song luyến tiếc làm cho Vân Phi đau, nhưng lại nỡ làm cho hắn đau như vậy.

- ---------

Cùng năm, Ngụy Vương Thế tử tiếp tục thú hai vị bình thê. Vương phủ phòng giữ nghiêm ngặt, hạ nhân trong phủ không dám hé ra một câu, những người tò mò tân phu nhân cũng chỉ có thể tò mò. Cũng là thú chính thất, nhưng không có tam thư lục lễ, không có tân khách, không có cao đường, chỉ đơn giản là bái thiên bái địa.

Biết được lý do khiến Kỳ Nhi khóc, Ngụy Vô Song vào đêm động phòng hung hăng trừng phạt Tam phu nhân của hắn. Vân Phi cũng giống Kỳ Nhi, được "yêu thương" đến nỗi ba ngày không xuống giường được.

"Đại... Lão gia, ngươi có định giết hắn không?"

Ngụy Vô Song cười nói, "Ta thành Đại lão gia à, kêu không quen thì cứ gọi Đại ca đi!"

"Kêu nhiều thì sẽ quen. Ngươi có định giết hắn không?" Quần Ngạo lại hỏi.

"Nếu Duy Nhất muốn hắn chết, ta sẽ không để hắn sống."

Quần Ngạo cầm chén rượu đi đến bên cửa sổ, gió đêm thổi vào người thật thoải mái. "Đại ca, ngươi có biết ta cùng Hải Đàm rất giống nhau hay không?"

"Ngươi không giống hắn!"

"Không giống, so với hắn, ta càng thâm." Quần Ngạo đột nhiên xoay người, ánh mắt rất đáng sợ, "Nếu không chiếm được ngươi, ta sẽ làm ra những việc càng..."

Nháy mắt Ngụy Vô Song đã đến trước mặt Quần Ngạo, hai tay ôm thắt lưng phu nhân, thì thào vào tai hắn, "Chiếm được ta? Ngươi nói ngược. Là ta chiếm ngươi mới đúng."

"Lão gia ngươi có nghĩ đến có con nối dõi hay không?"

Ngụy Vô Song cắn vào cổ hắn, tay đã thâm nhập vào trong ngực, "Như thế nào? Hay là Quần Ngạo sinh cho ta một đứa?"

Quần Ngạo nổi giận, "Nói bậy. Gà trống làm sao mà đẻ trứng!"

"Vậy còn ngươi? Ngươi có nghĩ đến việc có con nối dõi hay không, Quần Ngạo?"

Quần Ngạo không trả lời.

Thật lâu sau, Ngụy Vô Song buồn bã nói, "Ngươi không thể, ta làm sao có thể?"

"Đại ca, Triệu Duy Nhất cùng A Kiệt..."

"Ngươi đêm nay nói cũng nhiều thật." Ngụy Vô Song cắn lên môi hắn một cái làm trừng phạt. "A Kiệt hắn không thoát được. Duy Nhất... cũng vậy."

Quần Ngạo giãy ra khỏi hai tay hắn, đến trước bàn, uống hết một chén rượu, "Biết Đại ca lợi hại, dưới trăng ngắm hoa đàm tình thuyết ái liền lừa người ta đến tay."

"Cũng không phải." Ngụy Vô Song dựa vào song cửa, nhìn ra bên ngoài, "Ta không đàm tình thuyết ái." Hắn có tư cách gì nói chuyện tình ái. "Trong thiên hạ có hai chuyện buồn cười, thứ nhất là già trống có thể đẻ trứng, thứ hai là Ngụy Vô Song nói chuyện tình ái. Ta nói đúng không, Quần Ngạo?"

Quần Ngạo bước đến sau lưng Ngụy Vô Song, hai tay ôm lấy hắn, lẩm bẩm nói, "Đúng, mà cũng không đúng..."

- ---------

"Bình thân!"

"Ta quỳ là được."

"Ngươi thành thân rồi?"

"Phải."

"Thành chủ Bạch Vân Thành, con trai của Võ lâm Minh chủ, còn có Nam Lương..."

"Phải. Còn có Tứ Trang chủ Việt Vương Kiếm, Dược Vương Lâm Tề, Nam Cung Môn Chủ."

"Thiên hạ đều nằm trong tay ngươi nhỉ!"

"Không dám. Ta còn muốn ngài ban cho một người."

"Người nào?"

"Thế tử của Tịnh Khang Hầu Gia, Triệu Duy Nhất."

"...Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng? Không bằng long vị cũng dâng cho ngươi?"

"Chỉ cần ngài gật đầu, trong triều sẽ không còn ai họ Ngụy."

"Ta không ý kiến. Triệu Duy Nhất, là nhân tài, ở lại trong triều cũng tốt."

"Ân. Xin ngài nhớ cho, hắn cũng là thê tử của ta."

- --------

Mãi đến khi Ngụy Vô Song cùng Tiểu Lâm thành thân, Đệ Ngũ Vũ vẫn không xuất hiện một lần. Hôm ấy hắn đột nhiên đến, kinh động từ trên xuống dưới Ngụy vương phủ. Hắn không có dịch dung.

"Một, hai, ba... Tại sao chỉ có năm?" Đếm mấy người, Đệ Ngũ Vũ bất mãn hỏi.

Ngụy Vô Song nói, "Sĩ Thần đang nghỉ..."

"Còn một người đâu?"

"A Kiệt không muốn gả..."

"Biết ngay ngươi vô dụng!" Đệ Ngũ Vũ gõ mạnh lên đầu hắn một cái, hảo tâm nói, "Muốn vi sư giúp ngươi không?"

"Vi sư? Tiền bối là?" Quần Ngạo chắp tay hỏi.

Đệ Ngũ Vũ nhìn thấy Quần Ngạo, vừa lòng gật đầu, đi đến bên cạnh Kỳ Nhi nói nhỏ, "Tiểu yêu tinh, hắn xứng đáng làm tề quân hơn ngươi."

Ánh mắt của Kỳ Nhi nhất thời xuất hiện sát khí, "Tao lão nhân, muốn chết?"

Không ngờ, Đệ Ngũ Vũ cũng không đôi co với hắn, bước ra khỏi phòng. Kỳ Nhi lập tức cũng đi theo.

"Tiểu yêu tinh, ngươi cũng không ngốc, biết bọn họ có lợi cho Song nhi."

"Nếu hắn thích, thú tên khất cái bên đường cũng chẳng sao." Chần chờ một lát, Kỳ Nhi hỏi, "Lúc trước tại sao lại cứu ta?"

"Ai biết...." Là người sư huynh muốn giết, hắn sẽ cứu.

Khi đó, hắn nhìn thấy một đứa bé cả người đầy máu cầm đoản kiếm cũng đầy máu ngồi yên dưới đất, chờ đợi đao kiếm trước mặt đâm xuống. Cảnh huyết tinh như vậy hắn đã thấy rất nhiều, cho nên cũng không phải nổi lên thiện tâm, chỉ là trong lòng có cái gì đó thúc đẩy hắn làm như vậy...

"Ngày sống yên ổn còn lại không nhiều lắm, cùng Song nhi vui vẻ sống đi!"

"Ngươi hận ta lắm à?"

"Hận." Đệ Ngũ Vũ nhẹ nhàng nói, nào có hận ý, "Bởi vì ngươi, Song nhi thành người mà sư huynh muốn giết nhất."

"Ta sẽ không để hắn chết."

"Đừng có mạnh miệng, tiểu yêu tinh!" Lần đầu tiên, Đệ Ngũ Vũ vuốt ve cái trán của Kỳ Nhi như một trưởng bối. Chính là, tay hắn còn chưa chạm đến đã bị Kỳ Nhi tránh được. Ngân châm rơi xuống đất, dường như lóe ra ánh sáng xanh, "Tiểu yêu tinh vô lễ..."

Cuối năm, Ngụy vương thế tử nạp thêm bốn vị thất thiếp. Vương phủ chỉ làm hai hỉ sự, hai người kia nghe nói làm ở nơi khác. Ngụy vương thế tử một năm thú bảy vị thê thiếp, người nào cũng thần bí, người ngoài có tò mò cũng không có cách nào biết được.