Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 52



Kỳ Nhi trên đường theo Quần Ngạo về Dương Châu thì nhận được thư tín của Sĩ Thần, bảo rằng Ngụy Vô Song xâm nhập tháp phù đồ thất bại, hiện đang bị giam giữ trong tháp. Kỳ Nhi không nghi ngờ gì, ban đêm lén Quần Ngạo một mình chạy đến Nam Lương.

Nếu nghĩ kỹ lại, Ngụy Vô Song theo đoàn đón dâu chỉ vừa mới đến Nam Lương, vì sao ngay lập tức đã nhận được thư tín của Sĩ Thần. Hơn nữa Sĩ Thần làm sao biết được chỉ Kỳ Nhi mới có cách xâm nhập quân doanh tiếp cận tháp phù đồ. Nếu muốn ra vào quân doanh phải có [Kỳ Lân Ngọc]. Kỳ Lân Ngọc gồm hai khối, một khối nằm trong tay Quý Vương, một khối trong tay Kỳ Nhi, người ngoài không ai biết được.

Những chuyện đó Kỳ Nhi đều không nghĩ đến.

Ngụy Vô Song chỉ biết miếng binh phù trong tháp có thể hiệu lệnh ba quân, hắn không nghĩ được Quý Vương đã nắm giữ binh quyền mười lăm năm, binh phù chẳng qua chỉ là một miếng thiết bài, người khác lấy được cũng xem như vô dụng.

Thủ vệ đưa binh khí ra ngoài trên đường không thể dừng lại, vừa may giữa chừng có một thương đội ngang qua, đám thủ vệ bị tách rời, làm cho hắn có cơ hội lẫn vào trong. Vào được quân doanh, mỗi khi đến trạm dịch, đám lính cũng chỉ kiểm tra qua loa. Khởi đầu Ngụy Vô Song đã sinh nghi, đến khi Kỳ Nhi xuất hiện, hắn mới có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Một chiêu chui đầu vô lưới thật lợi hại, sơ hở chồng chất vẫn có thể khiến hắn vào tròng. Nghĩ lại lúc bị bắt cóc uy hiếp, Sĩ Thần hẳn là hận hắn đến tận xương tủy, tại sao đến khi gặp lại ở Việt Vương Kiếm vẫn chịu thả hắn đi, hơn nữa chỉ vừa gặp mặt, Sĩ Thần làm sao biết được hắn có khả năng xâm nhập tháp phù đồ để lấy binh phù, thậm chí tự hạ tôn nghiêm đến dụ dỗ hắn đi theo.

Phải rồi, chỉ như vậy mới khiến hắn nghĩ Sĩ Thần đối với mình nảy sinh tình cảm, luôn miệng kêu gào đòi hắn dẫn đi để không phải gả cho Quý Vương. Quả thật anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi hắn cũng không phải là anh hùng. 

- ---------

"Nhoáng cái đã nhiều năm, ngươi cũng lớn như vậy rồi!"

"Muốn bắt ta giao cho nàng?"

"Không! Đối với ta, Hải Phượng Hoàng cũng là địch!"

"Muốn dùng ta áp chế Hải Phượng Hoàng?"

"Ha ha ha, Hải Phượng Hoàng có thể dễ dàng bị áp chế sao?"

Quý Vương sẽ không dại dột tự tìm đường chết. Cho dù có mang đầu Kỳ Nhi đến cho Hải Phượng Hoàng, nàng cũng sẽ không động một sợi lông mi. 

Kỳ Nhi không sợ chết. Hắn đã đối mặt cái chết trăm ngàn lần, nhưng hắn vẫn không muốn chết. Hắn còn có tên họ Ngụy kia, nếu chết như vậy hắn không cam tâm.

"Trò chơi này là dành cho tề quân!" Hải Ngọc lưu luyến vuốt má Sĩ Thần, "Xử trí thế nào, tề quân nói xem!"

Sĩ Thần tiến lên hai bước, ý nhị tránh cái chạm của Quý Vương, "Nếu Vương Gia đã nói vậy, ta muốn mang hắn về dạy dỗ!"

"Dạy dỗ?"

"Đúng vậy! Hạ nhân không hiểu quy củ thì phải dạy dỗ một phen!"

"Tề quân hiểu lầm bổn vương rồi! Ý ta là muốn giao Kỳ Nhi cho ngươi."

"Giao hắn cho ta?"

"Còn người hầu của ngươi," Hải Ngọc nhìn về phía Ngụy Vô Song, vẻ mặt trở nên âm lãnh, không còn ý đàm tiếu khi nãy, đôi môi mím chặt buông ra một chữ, "Chết!"

"Vương gia!" Phát hiện bản thân  vừa rồi hơi quá khích, Sĩ Thần lập tức dịu lại, "Hắn dù sao cũng đi theo ta nhiều năm, thỉnh Vương Gia nể mặt, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt."

"Xâm nhập quân doanh là tử tội, tề quân đâu phải không biết."

"Ta nghĩ vì Vương Gia..."

Trời đêm lạnh buốt, Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi vào lòng, nhìn chăm chú về phía trước. Hắn không biết Tư Đồ Sĩ Thần lại đang tính kế gì, thiên quân vạn mã đang vây quanh, bọn họ còn có thể làm gì được.

"Không thể tưởng bôn ba nhiều năm như vậy, hôm nay lại rơi vào tay hắn."

"Ngươi xứng đáng!" Kỳ Nhi vung tay đấm Ngụy Vô Song một cái.

"Ta chết không sao, lại liên lụy ngươi." Ngụy Vô Song ôm chặt thiếu niên trong ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Kỳ Nhi.

"Hải Ngọc sẽ không giết ta!"

"Hắn sẽ mang ngươi giao cho Sĩ Thần, như vậy so với giết ngươi có gì khác nhau."

"Tư Đồ Sĩ Thần rất giống Tư Đồ tướng quân." Kỳ Nhi nói bâng quơ, "Cha của Tư Đồ Sĩ Thần là Tư Đồ Khiêm, trước đây là Trấn Bắc Tướng Quân của Nam Lương. Lúc bốn tuổi ta đã gặp hắn một lần, cũng nhớ mang máng, bộ dáng so với Sĩ Thần tương tự nhau. Tư Đồ tướng quân mười năm trước tử trận sa trường, chẳng qua chỉ là lời đồn thôi. Kỳ thật Tư Đồ tướng quân là tự vẫn mà chết. Tình nhân bị giết ngay trước mắt, hắn tự sát theo. Ta nói đúng không, Quý Vương?"

"Câm mồm! Khiêm nhi không yêu loại chó hoang kia!" Hải Ngọc bất ngờ nổi cuồng, "Hắn yêu bổn vương, chính là bổn vương! Giết tên chó hoang đó đi, Khiêm nhi sẽ không chết, là hắn hại chết Khiêm nhi!"

Kỳ Nhi ngửa đầu nhìn Ngụy Vô Song, nhỏ giọng nói, "Tư Đồ Sĩ Thần thích ngươi, cho nên Hải Ngọc muốn giết ngươi."

Sĩ Thần chỉ biết [chó hoang] kia là một người nam nhân. Nếu không phải bị gia tộc ngăn trở, cha đã sớm trở thành tề quân của người đó, sẽ không thú đại nương, cũng sẽ không thú mẫu thân.

"Bắn cung!" Hải Ngọc lệnh một tiếng, trăm tên cung thủ lập tức tiến lên, cung đã căng dây nhắm thẳng Ngụy Vô Song.

"Chậm đã!", Sĩ Thần lên tiếng ngăn cản, "Vương Gia hay là tạm thời nhốt hắn lại. Ngày mai chúng ta thành thân, gặp máu sẽ có điềm xui."

Hải Ngọc không còn bộ dáng điên cuồng lúc nãy, khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói, "Tề quân ở Trung Nguyên đã lâu, khó trách không biết máu là tế phẩm tốt nhất cho hôn lễ. Người này xâm nhập quân doanh, giết không tha!"

"Kỳ Nhi lui đi!" Ngụy Vô Song buông tay, nhẹ nhàng một chưởng đưa Kỳ Nhi ra xa mấy trượng. Hôm nay chắc chắn cửu tử nhất sinh, Hải Ngọc không muốn giết Kỳ Nhi, hắn cũng an tâm.

"Vương Gia không thể tha cho hắn sao?"

"Không còn sớm nữa, tề quân hồi phủ nghỉ ngơi đi!"

Hải Ngọc chế trụ hai tay Sĩ Thần, lại bị hắn vận công bật ra, "Vương Gia! Thả hắn đi!" Hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu đắc tội Quý Vương, Việt Vương Kiếm chắc chắn không còn đường sống, nhưng bắt hắn đứng nhìn Ngụy Vô Song bị giết chết, hắn làm không được! 

Sĩ Thần rút kiếm ra, mũi kiếm kề lên má, "Thả hắn đi!" Hải Ngọc thú hắn chỉ vì gương mặt này, hy vọng gương mặt giống cha hắn như đúc có thể cứu mạng Ngụy Vô Song, "Thả hắn ra!"

Mũi kiếm sắc bén cứa đứt hai gò má xinh đẹp, máu từ thân kiếm chảy xuống chuôi kiếm, thấm đỏ bàn tay của Sĩ Thần.

Ngụy Vô Song không rõ Tư Đồ Sĩ Thần rốt cuộc muốn cái gì, nhưng từ đáy lòng, cảm giác xót xa đang từ từ dâng lên.