Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 42



Giữa làn da trắng tuyết hiển hiện rất nhiều vết thương còn rướm máu, vài lọn tóc đen rũ trên vai, cơ thể mảnh khảnh run rẩy nằm dưới đất......

Là Duy Nhất sao......không.......không phải........

Không phải........khuôn mặt sợ hãi như vậy...........

"Đừng qua đây..........đừng lại gần ta.........."

Tháo bỏ xiềng xích, cởi ngoại bào che chở cho Duy Nhất, mang hắn ấp vào lòng. Phải làm sao đây.......cả đời điểm huyệt đạo cho Duy Nhất ngủ đi ư, để hắn vĩnh viễn quên đi chuyện đau lòng này.....

Ngụy Vô Song đến lúc này mới biết, chính mình mới là kẻ ngốc! Đại ngu ngốc! Tại sao từ đầu lại nghĩ bản thân có thể dứt bỏ được.... Tại sao từ đâu không sớm nhận ra, cho dù bị bất kì ai ngăn cản, hắn cũng không thể quên được Duy Nhất.....

- ---------

Đau......đau như tim bị đâm một nhát.....mình đã chết sao.........

"Khó chịu à? Cũng tại cái tên ấy, tay chân thô kệch lại cứ muốn tự mình chăm sóc cho ngươi, sợ ngươi không thích nhìn thấy người lạ."

"Ngươi......"

"Ta là Tư Đồ Sĩ Thần! Uống nước đi!" Sĩ Thần đến gần cầm chén nước đổ vào miệng Duy Nhất, động tác không hề nhẹ nhàng.

"Khụ khụ..........."

Nội y trên người rơi xuống đất, thân thể trần trụi đầy vết tích lộ ra ngoài......Những hình ảnh khi đó liền như thủy triều kéo đến, cả lưng cùng hạ thể đều rất đau, Duy Nhất dần dần nhớ lại..................vội vã kéo chăn che người, "Đi ra ngoài......." 

"Ân?"

"Đi ra ngoài! Ta bảo ngươi ra ngoài!"

"Hả? Dựa vào cái gì? Đây là phòng ta.....................Này! Ngươi lại muốn đi đâu?"

Sĩ Thần chạy đến giữ chặt Duy Nhất đang ra sức giãy giụa, đánh vào má hắn một cái, Duy Nhất nặng nề ngã xuống giường.

"Muốn làm gì? Muốn đi giết hắn hay đi tìm cái chết? Triệu Duy Nhất, đừng có giống nữ nhân như vậy, muốn chết cũng đừng làm ô uế chỗ này!"

"Chỗ này là của ta! Ai cần ngươi lo?" Vân Phi bước vào phòng, theo sau là Ngụy Vô Song.

"Sĩ Thần!" Ngụy Vô Song đến bên giường mang Duy Nhất ôm vào lòng, "Bảo ngươi chăm sóc Duy Nhất, ngươi lại..........."

"Ta chỉ muốn cho hắn tỉnh táo lại thôi!" Bị bắt tại trận, thật không hay ho gì.

"Ta thấy là có người mượn cớ báo thù riêng thì có!"

"Bạch Vân Phi đừng có vu hãm ta, ta với hắn làm gì có thù riêng!" Đúng vậy! Hắn chẳng qua chỉ là đố kỵ Duy Nhất, ai bảo Ngụy Vô Song lo lắng cho Duy Nhất như vậy.........

"Đi! Để ta dạy bảo ngươi một phen!"

"Sợ ngươi không có bản lĩnh đó thôi?"

Vân Phi cùng Sĩ Thần so quyền so chưởng ra khỏi phòng, chỉ còn lại Duy Nhất cùng Ngụy Vô Song.

"Ta......." Hai người cùng đồng thời lên tiếng.

"Đưa quần áo cho ta!"

"Năm ngày sau chúng ta về kinh thành!"

"Đưa quần áo cho ta!"

"Không cần."

"Ngươi muốn cái gì?.................Thông cảm? Thương hại? Hay là sợ không biết phải nói thế nào với cha ta?"

"Miệng ngươi......" Ngón trỏ miết nhẹ trên đôi môi nhợt nhạt, "....vẫn lanh lợi như vậy........."

"Buông ra!" Duy Nhất giãy giụa hất tay Ngụy Vô Song.

"Yên nào!" Ngụy Vô Song không dám chạm vào lưng Duy Nhất, sợ hắn bị đau, chỉ biết một tay ôm đầu hắn giữ chặt trong lòng....

"Ngươi muốn làm gì?"

"Mặc kệ là gì, nếu ngươi vẫn còn lộn xộn ta không dám cam đoan sẽ không làm gì ngươi."

"Ngươi........." Đến lúc này còn đối xử với mình như vậy, "Oa oa........ô ô............"

Khóc đi, khóc đi, từ đầu nếu không chịu đối mặt, sau này sẽ vĩnh viễn đau khổ...

"Oa oa....Ta.....muốn........về nhà..........phụ thân.........ô ô......"

- ---------

"Ngừng khóc rồi chứ?"

Chờ hắn ngừng khóc, Ngụy Vô Song đặt Duy Nhất nằm sấp xuống giường......

"Không........"

"Nằm ngoan đi! Ta giúp ngươi thoa thuốc!" Ánh mắt tràn ngập cảnh cáo, nếu vẫn không chịu nghe lời.........

Duy Nhất vùi mặt vào gối, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Vô Song. Hôm qua nhờ có thuốc của Tiểu Lâm, vết thương trên lưng đã sắp lành. Qua khoảng nửa tháng những vết sẹo sẽ nhạt dần đi. 

"Nhìn bộ dạng của ngươi là biết rất muốn mang ta ra ăn!"

"Không biết! Phải thử mới biết được.........!"

"Cái gì......Ngươi!"

Chỉ thấy Ngụy Vô Song ngửa đầu dốc bình thuốc vào miệng, trong lúc Duy Nhất vẫn còn nghi hoặc lẫn kinh ngạc, trên lưng đã cảm giác được một cái gì đó ấm nóng lướt đi. 

"Ngươi.......ngươi.........." Duy Nhất bị dọa cho choáng váng, miệng chỉ lắp bắp được mấy chữ.

Dược lộ được Ngụy Vô Song dùng lưỡi từng chút từng chút thoa vào vết thương, dịu dàng lướt đi trên làn da trắng tuyết hoàn hảo. 

Vết thương được thoa thuốc đau rát, Duy Nhất lại có thêm một thứ cảm giác rất kì lạ, vừa muốn hắn tiếp tục cũng vừa muốn hắn dừng lại, "A.............a ha.........không............"

"Vẫn chưa xong!" Ngậm thêm một ngụm thuốc, Ngụy Vô Song tiến dần đến một nơi khác.

"A! Đau.....đau........"

Phớt lờ tiếng quát của Duy Nhất, Ngụy Vô Song cẩn thận mở rộng khe sâu xem xét, ở chỗ huyệt khẩu hồng nhạt ấy, vết rách cũng đã khá hơn nhiều.

"Đừng nhìn........" Duy Nhất vừa thẹn vừa giận nói......

Ngay lúc hắn không ngờ nhất, Ngụy Vô Song mỉm cười, dùng lưỡi thoa thuốc vào huyệt đạo....

"A!.....Hỗn đản........" Ngươi làm thế nào có thể như vậy? Ngay cả ta cũng cảm thấy nơi đó rất ghê tởm.

Ngụy Vô Song lại không thấy ghê tởm. Hắn muốn Duy Nhất hiểu được, hắn muốn có Duy Nhất, hắn muốn có Duy Nhất! Ngay khi nhận được thư tín của Hải Đàm hắn đã hiểu.........chỉ cần Duy Nhất còn sống, chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn sống ta sẽ thú ngươi!

Hắn rất may mắn, ông trời cũng không tệ............Xảy ra chuyện như vậy, hắn hận đến mức muốn mang Hải Đàm băm vằm từng mảnh, xảy ra chuyện như vậy, hắn rất muốn hỏi Duy Nhất là ai, là ai làm.........Đến khi có được Duy Nhất ngủ yên trong lòng mình, hết thảy đều không còn quan trọng nữa............Duy Nhất còn sống, thật tốt quá.........

- ---------

Trở lại Tịnh Khang Hầu Phủ, Duy Nhất liền ra lệnh không cho phép Ngụy Vô Song tiến vào phủ nửa bước. Tiểu Hầu Gia ra lệnh một tiếng, thiên quân vạn mã lập tức bao vây Hầu Phủ, cả ruồi bọ cũng không để lọt qua. Chỉ là,  lúc trước ở Bạch Vân Thành, không phải Ngụy đại hiệp đã một mình đánh bại thiên quân vạn mã hay sao?

"Hầu Gia, không xong rồi..........."

"Tiểu điệt bái kiến Hầu Gia!"

Một tên nam tử cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt Triệu Nhữ Minh, lão sợ tới mức thiếu chút nữa nuốt cả tẩu thuốc vào bụng.

"Ngươi ngươi ngươi.....là ai?" Không hổ là phụ tử, vẻ mặt giống nhau như vậy.

"Ngài ấy là người của Ngụy Vương Gia, Tiểu Hầu Gia trước đây............" Triệu Phúc đang nói, bị ánh mắt của Ngụy Vô Song dọa cho im bặt.

"Thì ra là hiền điệt!" Triệu Nhữ Minh lập tức bỏ lại tẩu thuốc, bước đến bắt tay Ngụy Vô Song nước mắt lưng tròng, như được nhìn thấy người thân lâu ngày gặp lại.

"Thế bá!" Ngụy Vô Song cúi đầu hành lễ.