Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 76: Tam giác gia tộc



Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây. Đó là niềm vinh hạnh lớn đối với chúng tôi. – Kay cười hòa nhã, đứng trên bục cùng Sammy nói. Trông họ thật đẹp đôi quá. Giống như một bức tranh quý tộc của Hoàng gia. Ai ai cũng mừng cho họ.

Nói là lễ đính hôn thôi nhưng được tổ chức long trọng không kém gì lễ cưới bình thường. Buổi lễ không chỉ là chúc mừng còn là các mối làm ăn, gặp mặt của các vị có danh tiếng, sức ảnh hưởng lớn với thị trường, văn thế thế giới.

-Chúc mừng hai cháu - Bố nó đưa cho Sammy một chiếc hộp bọc nhung lụa, nhìn thôi cũng biết quý giá chừng nào.

-Cháu cảm ơn bác vì đã đến đây. Cháu biết bác rất bận mà – Sammy lễ phép nhận ái ngại nói.

-Cảm ơn anh chị -Bố mẹ Sammy cũng cầm ly rượu tiến đến.

Nó và Kai cùng gập đều người một góc 90 độ cung kính.

-À , à được rồi. Hai đứa cũng đến làm bác vui quá. Lâu không gặp hai cháu - Mẹ Sammy trìu mến vuốt tóc Kai và nó. Bà sang trọng, quyền quý không kém gì các bậc phu nhân ở đây.

-Cháu tiện cũng cảm ơn bác đã giúp chúng cháu việc ở Italy – Kai nhã nhặn, tinh tế, lịch thiệp nói. Anh đích là một hoàng tử chính hiệu của gia tộcWilson, người thừa kế chức vị tối cao.

-Không sao. Không sao. Bà ta đáng bị như vậy mà. – Ba Sammy cười, giọng trầm trầm từng trải.

Nó và anh chỉ mỉm cười đáp lại.

-Anh chị tiếp khách đi. Chúng tôi xin phép - Mẹ nó từ tốn nói. Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng đầy đủ, không giả tạo, nịnh nọt như “ sợi dây chuyền của chị đẹp quá, mua bao nhiêu triệu USD vậy? “ hay “ Hôm nay trông chị chẳng khác nào bà hoàng nhé “ …… Có lẽ, gia đình nó, Sammy, Kelly thân nhau quá rồi, mọi người ai cũng hiểu, và không dám đụng chạm gì đến.

Gia đình nó đi đến chỗ bàn tiệc thì gặp Dakie cùng ba mẹ - chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất Nhật Bản.

-Cháu chào hai bác – Dakie cúi đầu chào rồi nhìn sang nó, anh gượng cười khổ sở. Nó cũng nhận ra, lòng khẽ trùng xuống.

-Xin chào

-Vâng, xin chào - Bố mẹ nó và bố mẹ Dakie qua lại chào nhau.

- Công chúa của gia tộc Wilson thật sự rất tuyệt - Mẹ của Dakie lấy khăn che miệng trầm trồ.

Nó mỉm cười nhẹ.

-Dakie con vẫn khỏe chứ? – Ba nó bắt tay cậu hỏi.

-Dạ, cảm ơn bác đã quan tâm, cháu vẫn khỏe. - Cậu lễ phép nói.

-Rất tốt – Ba nó gật gù hài lòng.

-Tình cảm hai đứa tiến triển thế nào rồi - Mẹ nó cười hiền hậu, đầy ẩn ý hỏi.

Dakie và nó hơi ngạc nhiên rồi cũng chỉ cúi đầu cười.

-Ôi trời, xem hai đứa nó kìa. Thế này rồi mà ta còn chẳng biết gì đấy – Ba Dakie bật cười thích thú.

-Con cũng định đợi Jasmin qua Nhật Bản hoạt động rồi mới nói cho ba mẹ.

-Ha ha, Dakie, Jasmin. Hai con thật xứng đôi quá. - Mẹ Dakie nói xong cả hai gia đình đều nhìn nhau cười, cùng nâng ly.

Ở một góc khuất sau cột nhà to gần cầu thang, một bóng người cô độc, đau đớn nhìn họ hạnh phúc, bàn tay vô thức siết chặt ly rượu. Mảnh thủy tinh đâm vào tay đến bật máu.

-Sao thế? - Giọng ba hắn – ông trùm Yukir phát ra từ phía sau vang lên.

-Không có gì – Hắn giật mình rồi lấy lại vẻ lạnh lùng lên tiếng.

-Mau lau sạch tay đi. – Ông đưa cho hắn một chiếc khăn tay và băng Urgo.

Hắn không biểu hiện cảm xúc gì, hờ hững cầm lấy lau tay rồi băng vết thương lại.

-Có muốn đến đó không?-Giọng ba hắn đầy khiêu khích, chế nhạo

-Không - Hắn lạnh lùng trả lời.Hắn không muốn gặp nó nữa, hắn không biết phải đối mặt thế nào. Tim hắn không sắt đá đến vậy đâu.

-Sao hả? Con hèn nhát vậy à? – Ông cười mỉa mai.

Hắn im lặng không nói gì.

Ông đợi cho gia đình Dakie đi, liền kéo mạnh hắn tới trước gia đình nó.

-Xin chào – Ông cầm ly rượu lắc lư, cười xã giao.

Nhưng khi gia đình nó vừa quay đầu lại thì …..

*Xoảng … Xoảng *

Ly rượu trên tay ba mẹ nó và ba hắn lập tức lần lượt rơi vỡ trên nền nhà. Ba vị nhìn nhau sững sờ rồi chuyển sang tức giận phẫn nộ.

Hắn cũng khó hiểu nhìn ba mẹ nó nhưng cũng chẳng hiểu được gì.

Kai nhíu mày xem xét, ba hắn đầy thù hận nhìn gia đình anh. Ba anh cũng siết chặt tay căm giận, khó chịu. Mẹ nó khẽ run víu chặt tay ba.

-Vâng, xin chào – Anh mỉm cười cúi đầu.

Không ai phản ứng gì….

Chuyện gì…???

Chuyện gì từng xảy ra giữa gia đình nó và gia đình hắn?

….. Thật ra, là chuyện gì?

-Phục vụ - anh cũng bắt đầu thấy bức bối, ba anh là một người ngoại giao cực kì giỏi, anh có được đều là học hỏi từ ông. Trước tình thế nào, ông cũng xoa dịu rất tốt. Ông gây ra lỗi thì đối diện lại luôn cảm thấy có lỗi. Ba anh rất giỏi. thực sự rất giỏi, nhưng hôm nay sao ông anh đánh vỡ ly rượu rồi chôn chân đứng thế kia.

-Dạ, thưa thiếu gia. Ngài dùng gì? - Một anh phục vụ lễ phép.

-Dọn dẹp. Lấy ly mới.

-Không cần – Ba nó chợt giọng lạnh tanh.

-Ba à, người ta đang nhìn vào kìa. Ba hôm nay sao thế? – Anh nghiêng người chau mày nói.

-Kai. – Ông chợt gọi tên anh, khuôn mặt ngoài tức giận không còn gì.

-Vâng.

-Con có quan hệ gì với người của gia đình này không? – Giọng ông đầy kím nén, đôi mắt vẫn không chớp nhìn đối phương.

-À, con với Ken – con trai bác ấy là bạn thân với nhau. Còn Jasmin với Ken từng là …. – Anh đang nói thì dừng hẳn lại. Một phần vì hàn khí từ ba vị tỏa ra quá bức, hai là không tiện.

-ĐỦ - RỒI! TỪ NAY, NGƯỜI TRONG GIA TỘC WILSON TUYỆT ĐỐI, TUYỆT ĐỐI KHÔNG QUAN HỆ GÌ VỚI GIA ĐÌNH BẨN THỦI NÀY – Ba anh tức tối, giận dữ quát.

-Gia đình bẩn thủi? Bao năm rồi, ông vẫn hay miệng nhỉ? – Ba hắn cười khinh miệt, trước giờ chưa ai dám cười thế với ba anh. – Không ngờ ông đã là chủ tịch đứng tập đoàn đứng đầy thế giới rồi. Khâm phục. Khâm phục. Vậy mà tôi không hay biết. - Giọng của ba hắn hoàn toàn chả có gì là khâm phục mà chỉ thấy KHÔNG phục.

Ông chỉ biết người đối diện kia có thế lực rất lớn, tung tích của ông ta đến một ông trùm lớn như ông cũng không điều tra ra nổi đâu là lãnh địa của ông ta, đâu là tài sản của ông ta. Không ngờ, chỉ sau gần hai chục năm, ông ta đã lớn mạnh tới vậy.

-Ba. Thật ra 3 người có quan hệ gì? - Hắn im lặng nãy giờ lên tiếng, âm giọng cực lạnh.

-Ta thì quan hệ gì với các vị cao cao tại thượng này được. Mà ông Wilson, gia đình chúng tôi cũng không muốn dính gì đến lỗ mốc mấy người. Con gái các người đừng hòng bước vào nhà tôi MỘT - LẦN - NỮA. – Ba hắn như cố tình gây lại chuyện.

-Bác, cháu mong bác hãy cẩn thận khi cháu chưa bị cho là thằng điên – Kai nở nụ cười quyến rũ khiến bao tiểu thư xung quanh chết mê chết mệt nhưng đầy thâm hiểm – Ken, tôi đang rất nể mặt cậu đấy.

-Jasmin. -Mẹ nó gọi, giọng cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Nó ngẩng mặt lên chờ đợi câu hỏi.

-Con …. Con từng vào nhà ông ta sao? - Mẹ nó run run, nhìn nó.

Nó không nói gì.

-Con mau nói đi - Mẹ nó bắt đầu gắt.

Nó gật đầu, trong suốt cuộc trò chuyện, nó chưa hé câu nào.

-CON … - Ba nó trừng mắt định quát thì anh kéo tay ba lại, lườm gia đình hắn đầy cay nghiệt. Thật là hỗn láo. Dám nói chuyện, xúc phạm gia tộcWilson , anh tuyệt đối không bỏ qua.

-Nếu bác là cáo già, xin phép cháu cũng muốn nói với bác. Cháu là bọc vàng của những con cáo cụ. - Giọng anh như rít lên đầy đe dọa, đáng sợ, ám chỉ đến đời trước của gia tộc mình. Các đời nối nhau của gia tộc Wilson không những tài giỏi, có chỗ dựa thế lực mà còn vô cùng thủ đoạn, thâm hiểm. Đến đời anh là đời thứ 8 lại còn có thêm quan hệ với gia tộc Mark nhà Kelly và gia tộcLambert nhà Sammy. Ba gia tộc lớn mạnh của thế giới – TAM GIÁC GIA TỘC.

-Chúng ta đi – Anh quay phắt người không thèm chào thể hiện sự khinh thường, cùng ba hàng vệ sĩ, cảnh vệ và gia đình mình trở về. Trước lúc gia về, không quên, xin lỗi gia đình Sammy với Kay, còn bắt tay, thỏa thuận các hợp đồng lớn trong tương lai.

Khi mười mấy chiếc xe ô tô, mô tô hiện đại bậc nhất của công nghệ ra về, ba hắn nhìn theo cười nhếch mép.

-Một lũ cặn bã, dơ bẩn.

-Ba đang nói cái quái gì? - Hắn nãy giờ chịu đựng đủ rồi liền gắt lên.

-Kia là đứa con gái mà con say đắm mà. Hãy quấn lấy nó đi. Quấn chặt vào. - Giọng ông chẳng kém phần đáng sợ, thâm ý vang lên.

-ĐỦ QUÁ RỒI. Con sẽ không bao giờ làm hại gia đình họ.

-Hừ - Ông hừ lạnh rồi lại mỉm cười lão luyện, độc ác. - Cuối cùng thì cũng phải kết thúc nhanh thôi. Mà buổi tiệc này ý nghĩ thật. Ta suýt hối hận vì không đến. Không ngờ đến nơi, cái thứ tìm bao năm không ra lại lù lù trước mặt – Ông bật cười ha hả.

-BA ĐIÊN RỒI - Hắn lập tức kéo ba hắn vào một góc khuất nhất

Hắn nhìn xung quanh không có ai thì mới tiếp tục lên tiếng.

-Giờ thì ba nói đi.

-Ta không có gì để nói – Ông thờ ơ nhún vai, nhưng trong đầu đang dần suy tính tất cả. – Con 18 tuổi rồi nhỉ? – Ông vỗ vai hắn nói, 18 tuổi rồi thì phải giúp ta chút đi, con thực sự là vũ khí lợi hại đấy.

-18 tuổi thì sao?

-À không sao. Mau ra chúc mừng rồi còn về nước. Ta có việc để làm rồi. – Ông giả vờ , đổi chủ đề rồi ra ngoài. Để lại hắn với một mớ rối tung. Thực ra là chuyện gì? Hắn có một linh cảm đau thương. KHông tốt chút nào. Phải điều tra