Tại Hạ Rất Bình Thường

Chương 7



Nhóm năm người của Cửu Hồi đã ngồi hồ lô trôi nổi được ba ngày.

“Nhanh, nhanh, chỉ cần vượt qua núi Phù Quang, chúng ta có thể về tông môn trong vòng một ngày.” Mạc trưởng lão cũng biết hồ lô của mình hơi chậm, “Phía trước là Kỳ Nguyệt thành. Kỳ Nguyệt thành nổi tiếng về đồ ăn ngon, chúng ta nghỉ ngơi trước rồi lại đi.”

Kỳ Nguyệt thành náo nhiệt và phồn hoa, người đi đường khắp nơi, có không ít người tu tiên trộn lẫn trong đó. Mặc dù người dân địa phương tôn kính người tu tiên, nhưng không sợ hãi, Cửu Hồi thậm chí nhìn thấy chủ quán mặc cả qua lại với người tu tiên.

“Kỳ Nguyệt thành khác với Thiên Hạc thành, thành chủ là tu sĩ ở giữa Nguyên Anh kỳ, thiếu thành chủ là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão Thanh Lam Môn. Có bọn họ che chở, người tu tiên nào dám bắt nạt người khác ở đây?” Lạc Yên mua hai túi hạt dẻ rang, chia cho Cửu Hồi một túi: “Đi, quán ăn nổi tiếng nhất ở ngay phía trước.”

Đường phố trong Kỳ Nguyệt thành rộng rãi, dưới đất không có rác bẩn, người dân hai bên đường ăn mặc chỉnh tề, đi lại thong thả, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khắp nơi. Có đứa bé nghịch ngợm bị phụ mẫu đè xuống đánh vài cái vào mông, đứa bé há miệng gào lên, mẫu thân của cậu không kiên nhẫn nhét một cây kẹo mạch nha vào miệng cậu, thành công ngăn lại cơn khóc.

Nơi không xa phía sau bọn họ là phủ thành chủ, trên cửa lớn của phủ đệ treo tấm bảng gỗ mun có khắc hai chữ “Bình Lăng”.

Cửu Hồi dừng lại, nhìn chằm chằm hai chữ “Bình Lăng”.

“Sao vậy?” Lạc Yên thấy nàng dừng lại nên cũng dừng theo.

“Hai chữ này nhìn quen ghê, hình như ta đã thấy ở đâu đó.” Rõ ràng chỉ là hai chữ, Cửu Hồi lại thấy muôn vàn kiếm pháp trong hai chữ, nàng nhắm mắt, một lát sau mới chậm rãi mở ra.

“Nghe nói tấm bảng này do một vị kiếm tu toàn năng tặng cho tổ tiên của gia tộc Bình Lăng hàng ngàn năm trước. Ngươi cảm thấy quen mắt, có lẽ ai đó đã bắt chước chữ viết của vị toàn năng này.” Lạc Yên nhỏ giọng nói: “Gần mấy trăm năm qua, không có ai phi thăng thành tiên, những người cầu tiên mà không được đã điên cuồng bắt chước tiên hiền, hòng tìm cơ hội ảo tưởng để trở thành tiên.”

“Vì sao không có người thành tiên?” Cửu Hồi khó hiểu: “Là do tu vi không đủ hay sao?”

“Do trời không cho.” Vẻ mặt Mạc trưởng lão phức tạp, ông ngẩng đầu nhìn trời: “Nghe đồn hàng ngàn năm trước, có tiên nhân tới đây để độ kiếp, ông ấy trải qua bao trắc trở cả đời, kiếp sau trở về thiên giới đã nguyền rủa nơi đây sẽ nghênh đón kiếp sinh tử trong vòng một ngàn năm.”

“Tiên nhân độ kiếp là vận mệnh của ông ta, mặc dù chịu nhiều trắc trở cả đời, đó cũng là vận mệnh mà Thiên Đạo cố tình sắp xếp. Muôn nghìn chúng sinh chưa từng gặp ông ta, cũng không tham gia vào sự cực khổ của ông ta, vì sao ông ta nguyền rủa chúng sinh nghênh đón kiếp nạn?” Cửu Hồi nhíu mày: “Một đời yêu hận quyết định sự sống chết của chúng sinh, thần tiên kiểu gì vậy?”

“Nếu độ kiếp là vận mệnh của ông ta, mà chịu kiếp nạn sinh tử là vận mệnh của chúng sinh như chúng ta……” Cửu Hồi cẩn thận suy nghĩ: “Nếu ông ta có thể độ kiếp thành công, như vậy chúng ta cũng có thể thành công vượt qua kiếp nạn sinh tử. Nếu thần tiên thật sự làm được mọi việc, tại sao lại sinh ra ở dưới trần gian để độ kiếp?”

“Có chí khí!” Mạc trưởng lão chắp tay sau lưng: “Người tu luyện như chúng ta vốn đi ngược dòng để tập phương pháp trường thọ, nếu không có dũng khí đi ngược lại ý trời để sửa vận mệnh, còn tu tiên làm gì?”

“Tuy nhiên” Mạc trưởng lão dừng lại, “Ta đã nói với các ngươi rồi, không thể coi lời đồn là sự thật. Ai biết mấy năm nay không có ai thành tiên là do lời nguyền rủa của tiên nhân, hay là hậu nhân không giỏi? Ví dụ như Vọng Thư Các chúng ta, hơn hai ngàn năm truyền thừa mà không có ai phi thăng thành tiên, chúng ta cũng không thể liếm mặt nói rằng do tiên nhân nguyền rủa đúng không?”

“Không biết hậu bối bất tài mấy năm nay đã bôi đen các tiên nhân nhiều ít.” Mạc trưởng lão hừ: “Luyện không ra được đan dược cực phẩm thì đổ lỗi là bị nguyền rủa, thất bại trong việc thăng cấp cũng đổ lỗi là bị nguyền rủa, đạo lữ chia cắt cũng tại nguyền rủa, lời nguyền bận rộn quá chừng.”

“Sư phụ, sư phụ.” Trường Hà nhỏ giọng nhắc nhở Mạc trưởng lão: “Nói hơi nhiều rồi.”

Bây giờ tiểu sư đệ và tiểu sư muội đều biết, Vọng Thư Các chưa có ai phi thăng thành công.

“Ha ha.” Mạc trưởng lão cười gượng hai tiếng: “Đương nhiên, phi thăng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường một tông môn, nhìn toàn bộ giới tu tiên, có bao nhiêu tông môn có thể truyền thừa ba ngàn năm giống như Vọng Thư Các?”

“Mạc trưởng lão, không phải ngài vừa nói tông môn của chúng ta truyền thừa hơn hai ngàn năm à?” Cửu Hồi nhìn Mạc trưởng lão, tại sao mới nói mấy câu đã biến thành ba ngàn năm?

“Làm tròn, không phải 2789 năm là gần ba ngàn năm hay sao?” Mạc trưởng lão tự tin một cách vô lý: “Không thể so sánh bối cảnh lịch sử của tông môn chúng ta với các tông môn khác.”

Lạc Yên lặng lẽ che mặt, thôi xong, thổi quá mức rồi.

Chỉ Du đi bên cạnh nghi ngờ nhìn Mạc trưởng lão, hắn đã đọc ghi chép trong sách của tông môn, Vọng Thư Các được xây cách đây 2489 năm, kiếm pháp của các chủ đương nhiệm là song tu, thành tích thi đấu tốt nhất của tông môn là đứng thứ 28.

Chẳng lẽ có ghi chép sai lầm trong sách của tông môn?

Năm người đi vào quán ăn, chưa tới giờ dùng bữa mà hầu hết bàn ghế bên trong đã có người ngồi. Hầu bàn thấy bọn họ là người tu tiên, dẫn bọn họ đi lên lầu hai: “Mời quý khách ngồi.”

So sánh với lầu một náo nhiệt, tuy lầu hai cũng có không ít khách, nhưng phần lớn ăn mặc chỉnh tề, ít người nói chuyện. Nhóm Cửu Hồi chọn bàn gần cửa sổ, khi hầu bàn mang thực đơn tới, Cửu Hồi nhìn đủ loại tên đồ ăn kỳ lạ, chuyển thực đơn qua cho Chỉ Du.

Không ngờ vẻ mặt của Chỉ Du còn ngượng ngùng hơn nàng, tựa như gặp phải một vấn đề lớn: “Ta chưa bao giờ ăn bên ngoài, ngươi gọi đi.”



Cửu Hồi đưa thực đơn cho Mạc trưởng lão: “Trưởng lão, sư huynh, sư tỷ, mọi người muốn ăn gì?”

Ba thầy trò Mạc trưởng lão xua tay, chỉ cần bọn họ không gọi món ăn, chút nữa có thể mặt dày không trả tiền.

“Làm phiền chủ quán mang ra vài món ăn đặc sản của quán, và năm ly đồ uống này trước.” Cửu Hồi trả lại thực đơn cho hầu bàn: “Đa tạ.”

“Quý khách yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ sắp xếp chu đáo cho các vị.” Hầu bàn cầm thực đơn lui ra, đi xa mới quay lại lén nhìn Chỉ Du.

Đồ mặt trắng đầy mưu mô không muốn trả tiền bữa ăn, chậc.

“Tiểu nhị, cho vài món đặc sản của các ngươi, nhanh lên.” Hai đệ tử Cửu Thiên Tông đi lên lầu hai, vẻ mặt hơi mỏi mệt.

“Được, quý khách chờ một lát.”

“Tìm suốt ba ngày cũng không thấy bóng người, mấy tông môn khác cũng tới xem náo nhiệt.” Đệ tử mặc áo gấm sẫm màu thở dài: “Không biết khi trở về, sư huynh chưởng phái có trách chúng ta không có năng lực hay không.”

“Tại Ngự Trân Tông……”

“Sợ Nam Phong trách các ngươi không có năng lực làm việc mà các ngươi còn tới Kỳ Nguyệt thành nếm thử món ngon?” Một nam nhân mặc áo gấm đẹp đẽ sang trọng, cầm quạt xếp bằng ngọc chậm rãi đi vào, còn có hai đồng tử cầm kiếm đi theo sau.

Cửu Hồi bị quan vàng rực rỡ trên đầu người này chiếu đau mắt, vội vàng dụi mắt, nhìn chỗ khác.

“Lạc Yên sư tỷ, người này trông thật giàu có.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Đây là đệ tử của tông môn nào?”

“Thiếu tông chủ Cẩm Khinh Cừu của Ngự Trân Tông?” Đệ tử của Cửu Thiên Tông nhận ra người, hai người đứng dậy chắp tay: “Cẩm thiếu chủ có lễ.”

“Hai vị đạo hữu có lễ.” Cẩm Khinh Cừu xếp quạt lại, đáp lễ với hai người, “Gặp được nhau là có duyên, ta Cẩm Khinh Cừu sẽ thanh toán mọi chi phí ăn uống cho chư vị ở đây.”

“Đa tạ Cẩm thiếu chủ!”

“Cẩm thiếu chủ thật hào phóng!”

Những người có mặt phần lớn là tán tu và đệ tử của tiểu tông môn, rất vui vì tiết kiệm tiền một bữa ăn, nhất thời vỗ tay khen ngợi, toàn bộ lầu hai chìm trong biển vui mừng.

Đặc biệt là bốn người của Vọng Thư Các vỗ tay cực mạnh, nụ cười đặc biệt chân thành.

Chỉ Du do dự một lát, vỗ tay theo với ánh mắt mờ mịt.

“Chư vị đạo hữu khách sáo rồi, khách sáo quá.” Cẩm Khinh Cừu chắp tay với mọi người xung quanh, cười tươi rói ngồi xuống bàn cạnh Cửu Hồi: “Mọi người ăn uống vui vẻ nhé.”

Sắc mặt của hai đệ tử Cửu Thiên Tông hơi xấu hổ, bọn họ vừa oán giận Ngự Trân Tông, chắc đã bị Cẩm Khinh Cừu nghe thấy.

“Đa tạ sự hảo tâm của Cẩm thiếu chủ, nhưng không có công thì không dám nhận thưởng, làm sao để ngài tiêu tiền được.” Đệ tử Cửu Thiên Tông nói: “Chúng ta rất cảm kích lòng tốt của thiếu chủ.”

Lời này vừa dứt, vẻ mặt những người khác trở nên có chút khó xử, vậy bọn họ có nên để Cẩm Khinh Cừu tiêu tiền không?

Nụ cười trên mặt Cẩm Khinh Cừu nhạt một chút, nghịch cây quạt ngọc trong tay, không nói lời nào.

Lầu hai nhất thời yên tĩnh.

“Cẩm thiếu chủ, bọn họ không cần ngài mời, chúng ta có thể gọi thêm một món khác không?”

Cẩm Khinh Cừu nghiêng đầu nhìn nữ tử đang nói, đối phương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, búi tóc đơn giản, đang mỉm cười nhìn hắn.



“Hầu bàn, mang tất cả đồ ăn ngon trong quán của ngươi lên bàn của đạo hữu này.” Cẩm Khinh Cừu gõ quạt ngọc vào lòng bàn tay: “Ta Cẩm Khinh Cừu thích người có chí khí như cô nương này.”

“Đa tạ Cẩm thiếu chủ.” Mạc trưởng lão chắp tay cảm tạ: “Hôm nay chúng ta sẽ mặt dày hưởng thụ bữa ăn ngon.”

Lạc Yên và Trường Hà cũng chắp tay hành lễ theo, ai thích mời người không hợp với mình?

Không khí vui vẻ quay trở lại lầu hai, mọi người bắt đầu cảm kích tiểu cô nương đã phá vỡ bế tắc, kiếm tiền không dễ dàng, nếu có thể thì nên tiết kiệm, người tu tiên cũng không dư dả.

Người duy nhất không dễ chịu chỉ có hai đệ tử của Cửu Thiên Tông, bọn họ vội vàng dùng chút đồ ăn rồi rời đi, thời gian tổng cộng chưa đến hai nén hương.

Người của Cửu Thiên Tông vừa đi, Cẩm Khinh Cừu mới đứng lên nói: “Hôm nay gặp chư vị đạo hữu là vô cùng có duyên, chư vị có nghe nói về chuyện đã xảy ra bốn ngày trước ở Vấn Tiên thành không?”

“Chuyện hộ pháp Ma giáo đánh lén Vấn Tiên thành, tổn thương người dân vô tội phải không?”

“Đúng là việc này.” Cẩm Khinh Cừu chắp tay với người đáp lời: “Hôm đó, có một cô nương không sợ sự uy hiếp của ma đầu, thà chết cũng muốn trừ ma bảo vệ đạo, khiến cho tại hạ rất kính nể. Nếu chư vị quen biết với cô nương này, xin nhắn tin cho nàng, tông môn của ta mong chờ nhận nàng làm đệ tử chân truyền.”

Cẩm Khinh Cừu dùng “mong chờ” chứ không phải “sẵn sàng”.

“Nếu chư vị không biết, cũng xin hãy truyền tin tức này, hy vọng cô nương kia sẽ cảm động trước sự chân thành của bỉ tông.” Cẩm Khinh Cừu cúi đầu thật sâu trước mọi người.

“Cẩm thiếu chủ nói quá lời rồi, ta nhất định sẽ giúp ngài công khai việc này.” Mọi người sôi nổi đáp lễ, “Ngự Trân Tông đối xử với đệ tử như con ruột, nếu cô nương kia nghe được tin này, chắc chắn sẽ gia nhập quý tông môn.”

Ngự Trân Tông, như tên gọi của tông môn, có tiền, có pháp bảo, ưu điểm lớn nhất là có tiền, có tiền và có tiền!

Phụt!

Mạc trưởng lão nhổ xương gà lôi trong miệng ra, quả nhiên không thể ăn đồ ăn của kẻ có tiền một cách vô ích!

Nhìn qua Cửu Hồi, nàng đang thưởng thức đồ ăn ngon, tựa như cô nương mà Cẩm Khinh Cừu đang đề cập không liên quan gì tới nàng, chắc không có ý định chuyển sang Ngự Trân Tông.

Do ông suy nghĩ quá nhiều, vẫn có thể tiếp tục ăn.

Trên Trấn Tinh Lâu cách xa cả vạn dặm, lá bài vận mệnh của các đại tông môn đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, đan xen hỗn loạn vào nhau, ánh sáng hỗn độn quấn quanh chúng, không thể phân biệt được từng cái, cả tòa tinh lâu dường như lung lay sắp đổ.

Bốn vị lão giả canh gác tinh lâu đều mở mắt, bốn người mặc áo choàng đen, trắng, xanh lục, và đỏ.

Trưởng lão áo trắng thở dài: “Truyền tin tới mười đại tông môn, nói với bọn họ, vận mệnh…… sắp tới.”

Không biết trưởng lão áo đen đang nghĩ gì, cười nhạo, nhắm mắt lại.

Người mặc áo xanh lục và áo đỏ thở dài, đứng dậy đi ra ngoài lâu, mở lòng bàn tay ra, mười tấm ngọc giản phát sáng, bay lên mây và biến mất.

Kỳ Nguyệt thành.

“Cửu Hồi tiểu sư muội, ngươi sao vậy?” Lạc Yên thấy Cửu Hồi đột ngột nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ Du đặt đũa xuống, nhìn Cửu Hồi.

Bầu trời ở Kỳ Nguyệt thành trong xanh vạn dặm, nắng đẹp gió mát.

Tác giả có lời muốn nói:

Một trong những lời dặn dò của người lớn: Xa nhà, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên xài tiền thì cứ xài, đừng lo lắng chuyện tiền bạc vì thể diện.

Mọi người trong Vọng Thư Các: Cẩm lão bản thật giàu!