Tà Y Độc Phi

Chương 131: Như Lệ Nhi đã đến



Chuyển ngữ ♥ Nguyễn SỹBeta ♥ Nhã Vy

“Các hạ, vào đi thôi.” Tang Nguyệt quay đầu chậm chạp lên tiếng gọi, Dạ Nhiễm theo sát đằng sau.

Dạ Nhiễm đi bên Tang Nguyệt, sau khi tiến vào cánh cổng màu đen, lọtvào trong tầm mắt là một lối đi tối đen uy nghiêm đáng sợ, hướng tới sâu trong lòng đất.

Đường đi hai bên có hai hàng ngọn lửa đang cháy, trên vách tường điêu khắc hình vẽ quái dị u ám.

“Các hạ, đeo cái này lên đi.” Đi đến lối đi cuối cùng thì Tang Nguyệtlấy ra hai cái khăn che mặt, đưa một cái màu đỏ cho Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm tiếp nhận cái khăn che mặt đeo lên, sa mỏng hạ xuống loáng thoáng lộ ra vài tia cười quỷ quái.

Tang Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm như vậy, cho dù đều là nữ nhưng nàng cũngkhông nhịn được mà nhìn vài lần, quanh thân Dạ Nhiễm luôn luôn có mộtloại khí chất khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của nàng.

Trong đám người, nàng sẽ không bị xem nhẹ.

Vượt ra ngoài con đường trong lòng đất, tầm nhìn thoáng một cái đã rộng lớnlên, đồng thời lại làm cho trong lòng Dạ Nhiễm dâng lên một cảm giác khí phách hào hùng, nàng đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng chợ tronglòng đất, nhưng nàng không thể ngờ được, chợ ngầm này lại hoàn toàngiống một tụ điểm dong binh vậy.

Ngã tư đường rộng lớn liếc mắt nhìn không đến đầu. Hai bên ngã tưđường, mọi người đến trao đổi đều che mặt, một số ít tại chỗ quầy hàngbày bán tìm kiếm trao đổi, một số người còn lại thì tìm kiếm thứ mìnhcần.

Còn về phần làm cho Dạ Nhiễm cảm giác được khí phách hào hùng, bên cạnh mỗi một quầy hàng bầy bán đều chuẩn bị mấy vò rượu mạnh, gặp lại tức là có duyên, trao đổi thành công uống sảng khoái ba chén!

Lính đánh thuê không có quyền không có thế, chỉ dựa vào hai tay, thực lực và phấn đấu của mình, tính mạng không bảo đảm qua ngày, cũng vì lí do nàybọn họ không câu nệ tiểu tiết, uống rượu chén lớn, mồm to ăn thịt.

Chỉ cần còn sống một ngày, bọn họ liền quý trọng tính mạng của mình một ngày.

“Tang Nguyệt, chẳng lẽ ở đây đều là một phần Dong Binh sao?” Dạ Nhiễmtruyền âm hỏi Tang Nguyệt, nếu đem những lính đánh thuê này toàn bộ thuvào trong này, vậy thế lực thần bí tuyệt đối không thể khinh thường nha.

Tang Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua mọi người đi lại và người bàybán hàng ở ngã tư đường: “Bình thường đến chợ ngầm này thân phận mọingười đều bí ẩn, ta cũng từng thử điều tra, chỉ có điều người phái rachưa từng có người nào trở về.”

Nghe Tang Nguyệt Như nói vậy, Dạ Nhiễm cũng không nói thêm điều gì chỉ gật gật đầu, đi đến cỗ đám người kia.

Dạ Nhiễm đi trên đường rất chậm, chú ý hai bên có thứ nàng cần haykhông, mặc dù còn chưa tìm được thứ mình mong muốn, nhưng trái lại DạNhiễm lại có hứng thú nhìn người bán hàng tiến lên trao đổi vật phẩm.

Có dùng một quyển nội lực công pháp đổi lấy vũ khí, có dùng võ khí đổi đan dược, thậm chí còn có bày bán trứng Linh Thú trân quý cực kỳ ít ỏi.

Thế nhưng Dạ Nhiễm lại có hứng thú đi đến bên cạnh chỗ bán trứng linh thú,đánh giá vị chủ quầy trước mặt nhưng không phát hiện anh ta cần đổi vậtphẩm gì.

“Này, trứng Linh Thú này phải đổi cái gì?” Dạ Nhiễm ngồi xổm ngườixuống, vuốt ve trứng Linh Thú kia, giương mắt hỏi nam tử che mặt ngồitrên mặt đất.

“Một đôi mắt.” Thanh âm lạnh như băng của nam tử truyền ra từ mũ sa hạ.

Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy trán mình xuất hiện ba đường hắc tuyến, vị đại ca kia có thể nói rõ ràng ra hay không ?

“Ta đổi chính là một đôi mắt khỏe mạnh.” Nam tử thấy Dạ Nhiễm không nói gì, bổ sung lời nói của mình.

Chữa bệnh?

Trong khăn che mặt Dạ Nhiễm giương lên một chút tươi cười, nhìn trứngLinh Thú, lạnh nhạt nói: “Trứng Linh Thú này chẳng qua chỉ là tam giaiLinh Thú, ngươi dựa vào cái gì cho rằng nó có thể đổi cho ngươi một đôimắt?”

“Ngươi có thể chữa bệnh?” Nam tử không trả lời vấn đề của Dạ Nhiễm, ngược lại là hỏi lại Dạ Nhiễm.

” Mắt của ngươi tổn thương như thế nào như vậy?” Dạ Nhiễm lập tức ngồi xuống cái băng gỗ, ngồi trước nam tử, nghiêng đầu hỏi.

“Bị thương.” Nam tử đồng dạng dùng ngữ khí lạnh nhạt nói với Dạ Nhiễm .

“Ta có thể chữa khỏi đôi mắt của ngươi, nhưng chỉ bằng một quả trứngLinh Thú?” Dạ Nhiễm chớp chớp ánh mắt, cười tủm tỉm nói.

Tang Nguyệt đứng ở phía sau có chút nghi hoặc, trứng Linh Thú tuy rằngtrân quý, nhưng đối với linh dược sư mà nói, cũng không có cần thiết bao nhiêu đi?

“Ngươi muốn cái gì?” Cho tới lúc này nam tử vẫn rất bình tĩnh.

“Ta muốn –” Dạ Nhiễm lập tức đến gần bên tai nam tử, giọng nói kéo dài, chợt ngữ khí bỗng nhiên biến đổi, nhéo lỗ tai nam tử một phen : “Nhađầu muội rốt cuộc muốn làm gì?”

Nam tử kia không kịp đề phòng bị Dạ Nhiễm nhéo cái lổ tai, thanh âm lập tức thay đổi bắt đầu cầu xin tha thứ, thanh âm loli trong trẻo mangtheo một chút ý cười và kích động: “Ha ha, muội nghĩ tỷ không nhận ramuội rồi đó!”

Ở trước sức lực của Dạ Nhiễm thân hình nam tử trong nháy mắt đột ngộtđã biến thành một dáng người thiếu nữ, dù vẫn che mặt lại nhưng khôngngăn được khí chất thanh lệ.

Dạ Nhiễm đưa tay vỗ vỗ đầu của Như Lệ Nhi thấp hơn nàng nửa cái đầu, tâmtình tốt khóe miệng nhếch lên: ” Nha đầu tại sao lại ở chỗ này?”

“Muội biết tỷ đã đến đây, liền đặc biệt chạy từ chỗ kia tới đây.” Ánhmắt linh động của Như Lệ Nhi chớp chớp, ánh mắt lại trong suốt.

Dạ Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, sợ là nha đầu này lại gây ra tai họa rồichạy đến đây đặc biệt tìm đến nàng? Sở trường lạc đường vẫn không kháctrước.

“Bọn họ đâu?” tuy rằng Dạ Nhiễm hỏi vấn đề không đầu không đuôi , nhưng Như Lệ Nhi cũng hiểu .

Ánh mắt đen linh động của Như Lệ Nhi hiện lên một chút ảo não, đưa taylôi kéo cánh tay của Dạ Nhiễm, tròng mắt to ngập nước : “Muội cũng không biết, chúng ta vốn cùng đi đến một khu rừng trong núi , thế mà ra khỏilại không thấy bọn họ . . . . . .”

Trán Dạ Nhiễm xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, thế nào nàng lại quên nha đầu này là một người siêu cấp mù đường.

“Trước hãy đi cùng tỷ.” Nếu gặp được nha đầu luôn làm cho người ta lolắng, tự nhiên nàng sẽ không để cho nha đầu này đi lại một thân một mình .

“Hì hì, vâng, muội biết tỷ là người tốt nhất!” Như Lệ Nhi vui vẻ nhảylên một chút, ôm cánh tay Dạ Nhiễm cọ cọ, thật sự quá hạnh phúc!

Tang Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, có chuyện gì đây? Như thế nào nam tửnày lại đột nhiên biến thành một thiếu nữ ? Hơn nữa linh dược sư giốngnhư còn rất quen thuộc với nàng ta.

Dạ Nhiễm vỗ ót của mình, như thế nào nàng lại quên Tang Nguyệt , lậptức lôi kéo tay Như Lệ Nhi nói với Tang Nguyệt: “Tang Nguyệt, đây làbằng hữu của ta – Như Lệ Nhi. Như Lệ Nhi đây là Tang Nguyệt, người nàyphụ trách đan dược nghiệp đoàn chỗ này .”

“Chào tỷ” Như Lệ Nhi chớp mắt, vươn tay với Tang Nguyệt, thần sắc nơi đáy mắt cũng phối hợp thân thiết, nhưng vẫn mang theo vẻ xa cách.

Tang Nguyệt cũng mang theo tươi cười mà nắm tay phải của Như Lệ Nhi: “Xin chào!”

Dạ Nhiễm nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện chuyện vui lúc này củabọn họ hình như cũng không có bao nhiêu người có lực chú ý, Dạ Nhiễm âmthầm gật gật đầu, tại nơi chợ ngầm này, cho dù bên đường có chém giếtngười cũng sẽ không khiến cho người nào vây xem và ngăn lại.

Gặp được Lệ Nhi, Dạ Nhiễm đại khái đi bộ một vòng ở bên trong, cũngkhông có phát hiện thứ nàng cần và cảm thấy hứng thú gì đó, lập tức bangười cùng đi ra chợ ngầm này.

Vừa mới ra đi, Tang Nguyệt liền lấy cớ cáo lui. Như Lệ Nhi vẫn như cũlôi kéo cánh tay Dạ Nhiễm không buông ra, nhìn Tang Nguyệt, cười cườinói: “Rất có năng lực nha.”

Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu của Như Lệ Nhi, đừng nhìn nha đầu này hi hi ha ha,thực ra tâm tính vô cùng cao ngạo, nhất là khi sống ở nơi yêu nghiệt BáQuyền kia, khó tiếp nhận nhân loại .

“Đi thôi, tìm quán trà ngồi nói.” Dạ Nhiễm lôi kéo cánh tay Như Lệ Nhi, tìm được một gian quán trà đi vào.

“Khách quan, cần dùng cái gì?” Khuôn mặt tươi cười tiểu nhị đón chào.

“Tìm một phòng trang nhã. Hai bình trà.” Dạ Nhiễm mỉm cười nói.

Nói rồi đi đến dựa vào cửa sổ của một phòng trang nhã, lúc sau nước trà đưa lên, Dạ Nhiễm và Như Lệ Nhi đều tháo xuống cái khăn che mặt.

Như Lệ Nhi hé ra khuôn mặt xinh đẹp, cũng không tính tuyệt mỹ có khíchất ở bên trong, hơn nữa một đôi mắt to vô cùng linh động luôn thườngxuyên làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Dạ Nhiễm nheo lại nửa ánh mắt, khóe miệng mang theo ý cười, năm nămkhông thấy khuôn mặt đã từ một tiểu cô nương lớn dần thành một thiếu nữxinh đẹp: “Lệ Nhi, bây giờ đã có ai xuất hiện?”

Một tay Lệ Nhi ghé vào trên bàn, một tay chống cằm của mình, nhìn conmắt xinh đẹp của Dạ Nhiễm, chớp chớp ánh mắt: “Tỷ tỷ của muội, hai huynh đệ Thanh Huyền và Thanh Nhiên còn có tên Mị Vũ kia. Còn những ngườikhác thì không ra”

Dạ Nhiễm nhíu mày, thời điểm trước kia khi sống ở đó, Thanh Huyền vàThanh Nhiên là một đôi song sinh huynh đệ, Như Lệ Nhi và Như Mộng nàymột đôi song sinh tỷ muội, luôn chơi đùa cùng nàng nhưng cũng từ chơiđùa liền nhận ra hữu tình.

Về phần Mị Vũ

Đôi mắt đen của Dạ Nhiễm tràn ra ý cười, có thể nói Mị Vũ là tự kỷ lạiTrương Dương, một trận chiến bại bởi nàng ở Bá Quyền một lúc sau liền tự cho mình là ca ca của nàng, trong một năm rất quan tâm tới nàng.

“Vốn lần này xuất hành không có Mị Vũ, nhưng hắn nghe nói tỷ có namnhân, mấy lão gia tử đều ngăn không được, hắn quyết tâm phải đi ra nhìnxem ai cướp đi muội muội của hắn.” Lệ Nhi nhịn không được nở nụ cười khi nhớ tới Mị Vũ, người ở bên cạnh Dạ Nhiễm hoàn toàn chịu ngược cuồng của nam nhân nha.

“Bọn họ bây giờ tới chỗ nào muội cũng không biết?” Dạ Nhiễm hơi hơi giơ lên con mắt đen đối hỏi Lệ Nhi.

“Muội không biết,nếu biết thì muội đâu ở chỗ này chơi lâu như vậy ” LệNhi cắn đầu ngón tay của mình, căm giận suy nghĩ.

Dạ Nhiễm khẽ nở nụ cười, lúc còn muốn nói thêm cái gì nữa, đột nhiên nghe được một tiếng Linh Đang thanh thúy.

Tiếng Linh Đang giống như mang theo ma lực nào đó, chỉ một tiếng, liềnlàm cho tất cả mọi người dừng động tác trong tay, yên tĩnh trở lại.

“Chủ tử nhà chúng ta vừa mới đi ngang qua nơi đây, gặp quán trà lúc này đây không bận rộn cho lắm, liền cho mời các vị đến lấy văn kết giao,các vị có nguyện ý hay không?” giọng nói của một nữ tử làm cho người tacảm giác thực thoải mái vang lên ở toàn bộ trà lâu.

Dạ Nhiễm và Lệ Nhi đồng thời nhíu mày, nhưng lại rất có hứng thú, nhất là Như Lệ Nhi, cặp mắt sáng trong suốt như sao.

“Sao? Thật không biết phải dùng cách thức thế nào mới lấy văn kếtgiao?” Cách Dạ Nhiễm không xa là một giọng nói hơi mang ý cười truyền ra từ một thanh niên.

Bên trong quán trà, người uống trà ở đây trong bụng văn chương đều cómột chút, bây giờ nghe thấy đề nghị này, phần lớn mọi người đều cảm thấy rất hứng thú.

” Haha . . . chủ tử nhà chúng tôi nói, liền theo cách đơn giản chính là làm câu đối, không biết các vị nghĩ như thế nào?” lại truyền ra giọngnói của nữ tử.

“Cách này rất tốt.” Hầu hết tất cả mọi người bày tỏ mình đồng ý với ý kiến này.

Dạ Nhiễm lãnh đạm uống trà, Như Lệ Nhi nháy mắt, rõ ràng đã có chút mong đợi.

“Chỉ có điều lúc này trước tiên chủ tử nhà tôi muốn cùng tỷ thí mộtphen với hai vị tiểu thư ngồi ở nhã gian hai mươi ba.” Giọng nói lạiphát ra, đồng thời vẻ mặt Dạ Nhiễm và Như Lệ Nhi đều đóng băng.

Khóe miệng Dạ Nhiễm hiện lên một chút cười lạnh, nàng vừa mới đến Minh Vực quốc này không bao lâu, thế nhưng phiền toái lại nối gót tới.

“Bổn tiểu thư đáp ứng với ngươi” Như Lệ Nhi giành trả lời trước, muốnbắt nạt người của Bá Quyền bọn họ? Hừ, muốn chết!

Chủ nhân của giọng nói kia hiển nhiên không dự liệu được Dạ Nhiễm khôngtrực tiếp trả lời, chau mày nhìn về phía chỗ ngồi của chủ tử dùng ánhmắt hỏi, được chủ tử gật đầu, cô gái này mới tiếp tục nói: “Nếu tiểu thư đã đồng ý nhận lời, chúng ta liền bắt đầu đi?”

“Từ từ.” Như Lệ Nhi cười tủm tỉm, mở trừng hai mắt, “Ngươi đã tìm tới chúng ta, vậy cược phần thưởng như thế nào?”

“Chủ tử nhà chúng ta hỏi, muốn phần thưởng gì?” Trong giọng nói ôn hòa của nữ tử mơ hồ lộ ra một chút không kiên nhẫn.

“Hai tờ tử kim tạp, như thế nào?” Như Lệ Nhi nở nụ cười, bây giờ tiềntrên người nàng đều tiêu hết, bây giờ có cơ hội gài bẫy người khác,không gài bẫy sẽ không phải Như Lệ Nhi!

Dạ Nhiễm ở một bên nở nụ cười cùng nha đầu Lệ Nhi kia phối hợp đối phó, vị chủ tử bí ẩn kia, vẫn tự cầu nhiều phúc đi.

“Được, không thành vấn đề.” Giọng nói nữ tử mang theo chút tức giận.

“Vậy các ngươi liền ra vế trên đi.” Lệ Nhi không thèm để ý nói, giống như là bố thí bình thường.

Lúc này, những người khác ở quán trà cũng vui vẻ khi được xem kịch vui, họ có thể nhìn ra vị chủ tử kia muốn lấy văn kết bạn e rằng muốn nhằmhai cô gái ngồi ở nhã gian hai mươi ba kia.

“Chúng ta liền bắt đầu từ đơn giản nhất đi, vế trên: Thanh thủy xuấtphù dong” (nước trong xuất hiện hoa sen). Nữ tử nghe được Lệ Nhi nói, ýtức giận hiện ra rõ ràng, thanh âm lạnh nói.

Những người khác có vẻ mặt xem kịch vui, thú vị thú vị, thật sự làngoài ý muốn lại nhìn thấy một vở kịch hay. Dạ Nhiễm không biết xấu hổmà nhàn nhã thưởng thức chén trà trong tay, Như Lệ Nhi cũng không ngẩngđầu lên trực tiếp trả lời: “Loạn thế xuất kiêu hùng.”(Trong loạn lạcxuất hiện anh hùng).

Nữ tử nghe được vế dưới của Như Lệ Nhi trừng mắt một lúc, nhưng lạikhông tìm ra được sai sót, chỉ có thể tiếp tục ra vế trên: “Lão ngô lãodĩ cập nhân chi lão!” . Lệ Nhi nghe được vế trên của nữ tử, con mắt linh động hiện lên một chút ý cười, mở miệng nói: “Phu Nhĩ phu cùng với nhân chi phu!”

“Ngươi. . . ” Nháy mắt nữ tử bị vế dưới của Lệ Nhi làm tức giận bóp nát chén trà, ý của Lệ Nhi …. nàng cũng không có ý nghĩ mạnh mẽ như thế,cho dù thế giới này một nam có thể có vài thị thiếp nhưng là –! “Phốc. . . . Ha ha ha!”

Trong nháy mắt, mọi người nghĩ tới ý trong lời nói của Như Lệ Nhi, thật sự nhịn không được phun bật cười, thật sự là . . . ! Trong nhất thờitoàn bộ quán trà đang im lặng bỗng đắm chìm trong một mảnh tiếng cười,Dạ Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn không thể uống trà được nữa, nói cáchkhác, muốn trà không phun ra là không thể

“Là bổn tiểu thư đối không tinh tế?” mắt Như Lệ Nhi lóe ra ý cười, hừ,muốn khi dễ Dạ Nhiễm? Trước qua cửa ải của nàng rồi nói sau!

“Tốt, tốt lắm, thực tinh tế! Kế tiếp, anh hùng bảo đao vị lão!” giọngnói của nữ tử thiếu chút nữa cắn một ngụm ngân nha, nhìn nhìn chủ tử vẫn như cũ vân đạm phong khinh, cắn chặt răng tiếp tục nói.

“Đơn giản đơn giản. . . . . . Lão nương phong vận do tồn.” Như Lệ Nhikhông có lo lắng chút nào hoàn thành vế sau, giống như đang nói vấn đềđơn giản như vậy còn lấy đến cá cược với bổn tiểu thư?

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Nữ tử thiếu chút nữa bị câu trả lời của Như Lệ Nhi tức đến hộc máu. Mà lúc này ở trà lâu, mọi người đã cười gục xuống cũng không dám lộ ra một chút thanh âm, sợ nghe không đượccâu đối hay kế tiếp.

“Ta? Bổn tiểu thư biết mình thực thông minh, ngươi cũng không cần khích lệ, tiếp tục hỏi đi.” Như Lệ Nhi nháy đôi mắt to sáng ngời, nhìn DạNhiễm, bên trong tràn đầy đắc ý, thế nào bổn tiểu thư chưa dọa ngườiđi?

“Tốt, tốt một câu cuối cùng! Cổ đạo tây phong sấu mã, đoạn tràng nhântại thiên nhai.” Nữ tử nói xong, cầm lấy một chén trà muốn thuận thuậnyết hầu, nếu nàng không làm như vậy thực sợ sẽ bị tức đến té xỉu.

Cái cằm trắng nõn của Như Lệ Nhi để ở trong lòng bàn tay của tay phải , ngón tay xinh đẹp ở trên mặt có một chút cũng không có sự mỉa mai,dường như đang dụng tâm suy nghĩ vế trên của nữ tử.

Dạ Nhiễm nhìn một màn này, tươi cười ở khóe miệng không thay đổi, LệNhi này trừ bỏ ngu ngốc về đường đi, còn thích nhất thấy người khác tứcvì chết làm vui nha.

Ở phía sau một lúc lâu nữ tử không nghe đáp lại, ánh mắt hiện lên mộtchút tự đắc, một tiểu nha đầu cũng muốn trả lời ra câu đối nàng đã dốchết tâm tư?

Đáng tiếc tự đắc của nữ tử sau khi nghe Như Lệ Nhi trả lời mà tức giận nửa chết nửa sống!

Chỉ thấy Như Lệ Nhi cúi đầu khẽ cười một tiếng, thanh âm thanh thúynhất thời vang lên ở trong toàn bộ quán trà: “Ma tương đầu tử toa cáp,thâu hoàn tiễn hậu hồi gia.”

“Phốc. . . . . .” “Xì. . . . . .” thanh âm nữ tử bị tức đến hộc máucùng với thanh âm mọi người phun cười đồng thời vang lên ở trong quántrà . Nếu lúc này trong quán trà có một hai vị học cứu lão giả, bọn họnhất định sẽ chỉ vào Như Lệ Nhi với vẻ mặt oán giận: “Phá sản nữ a, phásản nữ a. . . . . .”

Dạ Nhiễm cũng nhịn không được bật cười, cách năm năm, phát hiện hóa rahiện giờ khả năng công phu làm người khác tức chết của nha đầu này đãnâng cao một bước rồi.

Lúc đợi mọi người cười gần xong, giọng nói Như Lệ Nhi mang theo ý cườichậm rãi nói: “Ngươi đã ra xong vế trên rồi, như vậy kế tiếp có phải bổn tiểu thư ra vế trên hay không?”

Nữ tử nghe được sự cười cợt trong lời nói, lau miệng bị tức tới hộc ramáu tươi, nàng nhất định phải tìm trở về mặt mũi vừa rồi mất đi, mắtnhìn chủ tử vẫn chậm rãi uống trà, nữ tử cắn răng nói: “Ngươi cứ việcra!” Đôi mắt Dạ Nhiễm hiện lên ý cười, khẽ uống một chút nước trà, đemchén trà trên tay xoay tròn thành vòng, nhìn về phía Như Lệ Nhi.

Như Lệ Nhi mở trừng hai mắt với Dạ Nhiễm, mới cười tủm tỉm mở miệngnói: “Vế trên: Hồng cơm bí đỏ canh, thê tử một cái đứa nhỏ nhất bang.”Nữ tử sửng sốt hai giây, lúc kịp phản ứng thì cảm giác như đầu bốc khói: “Này. . . . . . Này căn bản không phải câu đối!”

“Vị tiểu thư này không đối được liền nói trực tiếp, hà cớ gì phải vũnhục câu đối của ta chứ?” Như Lệ Nhi đã vui vẻ mà cười trong lòng, cùngnàng đấu vẫn nên chạy trở về nhà ngủ sớm một chút đi thôi.

“Vậy ngươi nói. . . . . . Vậy ngươi nói nên đối như thế nào?!” Nữ tử cảm thấy sự chịu đựng của mình sớm đã bị giày vò.

“Nghe kỹ , vế dưới: Cơm tẻ vương bát canh, đứa nhỏ một cái thê tử nhấtbang.” Như Lệ Nhi nói xong câu đối, bả vai run rẩy tỏ vẻ nghẹn cười thật sự rất đau khổ. Dạ Nhiễm uống xong một chút nước trà, đáy mắt tràn đầy ý cười, nha đầu Lệ Nhi kia từ nơi đâu làm ra nhiều câu đối cực phẩm nhưvậy nha.

“Đây xem như câu đối?! Tiếp tục!”ở bên trong gian phòng khuôn mặt trang nhã hung hăng đỏ lên, không biết là không cam lòng hay là do tức giận.

“Vế trên: Thuyết nhĩ bất hành tựu bất hành, hành dã bất hành!” (Nóingươi không được lại không được, đi cũng không được.)

Nói xong một vế đối này, Như Lệ Nhi nhịn không được ngẩng đầu nhìn trầnnhà, đáy mắt tràn đầy ý cười, cũng không dám nhìn Dạ Nhiễm, sợ nhìn DạNhiễm tươi cười mà khóe miệng liền nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Ngươi. . . . . . Ngươi mới không được!” Nữ tử hé ra khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cuối cùng mới nói lắp ra được bốn chữ.

“Ha ha, đây là vế dưới của ngươi ? Vẫn nói căn bản ngươi không đối được đâu? Phải không?” Như Lệ Nhi nhìn về nơi truyền đến giọng nói kia, đáymắt mang theo một tia lãnh ý, nghĩ muốn bắt nạt tiểu công chúa của bọnhọ nơi Bá Quyền là dễ hay sao?

“Tôi. . . . . . Tôi đối không được.” Nữ tử nhìn nhìn chủ tử, phát hiệnchủ tử ngay cả nhìn đều không có nhìn nàng, nữ tử đưa tay lau mồ hôilạnh trên trán, sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

“Như vậy bổn tiểu thư còn có một vế trên cuối cùng, nghe kỹ , vế trênlà: Ở trên không phải nam bắc.” Như Lệ Nhi cười tủm tỉm nhìn Dạ Nhiễm,đây là câu khi đó Dạ Nhiễm dạy nàng khi đấy, có thể làm cho nàng hù dọakhông biết bao nhiêu người .

“Này ta sẽ, ta sẽ! Ta không phải đồ vật này nọ. . . . . .” Nữ tử ngheđược vế trên, trong đầu lập tức liền nhớ lại đáp án, vội vàng mở miệngđáp, nhưng lúc sau khuôn mặt nhất thời đen xuống !

Chuyện cho tới bây giờ, nếu bây giờ nữ tử còn không biết Như Lệ Nhi đangquanh co lòng vòng mắng nàng, trêu chọc nàng, như vậy nàng liền uổng làtài nữ ở bên cạnh chủ tử !

“Còn muốn cùng bổn tiểu thư tiếp tục vui đùa một chút sao?” Giọng nóicủa Như Lệ Nhi mang theo ý cười ,cũng có chút lạnh như băng. Trong nháymắt mọi người còn muốn cười to nhưng nghe đến câu nói sau cùng của NhưLệ Nhi, lòng tràn đầy ý cười biến mất không thấy, chỉ còn lại là lạnhnhư băng. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt cảm nhận được lạnh như băng, saumột cái hô hấp đi qua, liền khôi phục bình thường, dường như mới vừa rồi lạnh như băng chỉ là ảo giác.

“Đủ rồi.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử truyền ra từ bên trong nhã gian, theo sau là tử kim tạp bị một cỗ nội lực bắn vào chỗ của Dạ Nhiễm và Như Lệ Nhi.

Dạ Nhiễm giơ tay lên dễ dàng hóa giải tử kim tạp mang theo nội lực, đưa cho Như Lệ Nhi tử kim tạp đưa .

“Hôm nay chúng ta cam bái hạ phong, Dạ tiểu thư, ba ngày sau là tiệcsinh nhật Đại tướng quân, không gặp không về.” Trong trẻo nhưng lạnhlùng, nữ tử sau khi buông một câu cùng với một trận Linh Đang, sau đóliền biến mất.

“Người nào vậy? Cũng dám tìm Dạ Nhiễm tỷ tìm phiền toái?” Như Lệ Nhinháy đôi mắt hỏi, nữ tử Dạ Nhiễm siêu cấp yêu nghiệt này, ở Bá Quyền lúc bị nàng thu thập không có ai là không phục?

Như Lệ Nhi nhận ra, người này là loại người có thiên phú thực lực cách người ở Bá Quyền kém nhiều lắm, cho nên thiệt tình bội phục người nàydám tìm Dạ Nhiễm để gây phiền toái.

“Lệ Nhi, Bá Quyền Chi Đạo, thực lực vi tôn, có lúc kiên định dùng nắmđấm để có thể làm lão Đại.” Dạ Nhiễm để chén trà trong tay xuống, nhìnNhư Lệ Nhi chậm rãi nói, liền giống nhau như lúc nàng ở Bá Quyền ChiĐạo, cở hữu tín nhiệm và sủng ái điều kiện tiên quyết đều là nàng có một thân bản lĩnh để cho bọn họ tin phục có đủ nắm đấm kiên định, giọng nói dừng một chút, tiếp tục nói, “Mà ở Thương Minh đại lục này, phải hơnnữa hai chữ, quyền thế.”

Thương Minh đại lục, tuy thực lực tối thượng, nhưng quyền thế lại ngất trời.

“Ừm, lúc trước có học tập qua.” Như Lệ Nhi gật gật đầu, thời điểm đi ra từ Bá Quyền Chi Đạo bọn họ liền được huấn luyện một khóa nhận thứcThương minh đại lục, nhưng ở trong mắt Như Lệ Nhi, vẫn không có đem vấnđề đó để ở trong lòng.

“Vậy là tốt rồi, Lệ Nhi–” Dạ Nhiễm vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cảm giácđược toàn bộ thành trì ầm vang một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung một chút!

Dạ Nhiễm và Như Lệ Nhi có chút kinh ngạc nhíu mày, đây là –

Mộng cấp quyết đấu?!

Hai người liếc nhau đều thấy được trong mắt nhau nồng đậm hứng thú,nháy mắt lưu lại tiền trà không tiếng động rời khỏi quán trà.

Hai người vừa mới theo dấu vết tìm được bên trong mộ núi non, bỗngnhiên một đạo nội lực mạnh mẽ xẹt qua phía Dạ Nhiễm và Lệ Nhi! Ngay sauđó một thanh âm phẫn nộ tuyệt vọng truyền đến: “Các ngươi đều đứng lại!Nếu còn dám tiếp cận từng bước ta nhất định đem nó đập tan!”

Ánh mắt Dạ Nhiễm lóe lóe, nhận ra là một vụ giết người đoạt bảo.

Còn Lệ Nhi bĩu môi, đối với bảo bối nàng không có hứng thú, nhưng nếu Dạ Nhiễm thích, chém giết cũng không sao.

“Đi xem?” Như Lệ Nhi nháy mắt cười hỏi Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm lắc lắc đầu, tuy nói đối với kì tài dị bảo có vẻ cảm thấy hứng thú, nhưng thần niệm truyền đạt tới tin tức, đối diện có ít nhất nămngười, thực lực tu vi đều đã ngoài ngũ giai mộng cấp.

Lúc này, phương xa lại truyền tới một giọng nói càn rỡ của nữ tử : “Hahả, đồ của bản cung mà một tạp chủng như ngươi có thể hủy ?”

Thất giai mộng cấp võ giả!

Giọng nói nữ tử này vừa truyền ra, Dạ Nhiễm và Lệ Nhi liền đồng thời cảm giác được thực lực của nàng, lập tức liền xoay người rời đi, nơi đây khôngnên ở lâu nha.

Như Lệ Nhi kéo kéo ống tay áo màu đỏ của Dạ Nhiễm, nháy mắt nói: “Tavẫn là loại bỏ đi, thực lực của nữ nhân hơn nữa người ở phía sau nàng,sợ là. . . . ..”

Dạ Nhiễm cũng biết lo lắng của Như Lệ Nhi, lập tức thần sắc ngưng trọng gật gật đầu.

Nhưng mà –

Ngay lúc Dạ Nhiễm vừa định rời đi, trong đầu vang lên giọng nói TiểuKhung, Tiểu Khung hưng phấn mà sốt ruột: “Tỷ làm sao? Ta cảm giác đượchơi thở của Băng Chi Tinh Tâm!”

Trong lòng Dạ Nhiễm lộp bộp nhảy dựng, Hỏa chi tinh vương, chẳng lẽ bảo bối lúc này bọn họ đang tranh đoạt là Băng chi tinh tâm?

Băng chi tinh tâm khó tìm được, Dạ Nhiễm thực hiểu được, hiện giờ nhìnthấy Băng chi tinh tâm gần ngay trước mắt, tâm tư vốn muốn lập tức xoayngười rời đi của Dạ Nhiễm liền do dự.

“Tiểu công chúa muốn bảo bối kia? Hai người chúng ta liên thủnhất địnhsẽ không thất bại!” Như Lệ Nhi nhìn vẻ mặt Dạ Nhiễm do dự không dứt, lập tức mở miệng nói.

Người đi ra ở Bá Quyền chi đạo, người nào trên tay không có bảo bối hộ mệnh? Nếu Dạ Nhiễm thật sự muốn, như vậy hai người bọn họ liên thủkhông phải là không có cơ hội liều mạng!

Dạ Nhiễm nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng lắc lắc đầu, “Trước không nên hành động gì.”

Sau đó, Dạ Nhiễm hô lên trong không trung , Tạp Tạp cao hứng đi ra bổnhào vào trong lòng Dạ Nhiễm cọ cọ trên ngực, sau đó nhìn đến Như LệNhi, một đôi mắt đen lập tức biến mất, nữ nhân này tại sao lại ở chỗnày!

“Ha ha ha, suy nghĩ vì sao bổn tiểu thư trở về?”

“Người nào!” Tức giận, tuyệt đối tức giận! Hồng Y nữ tử vô cùng đẹp,trong chớp mắt khoảng cách cách nàng có gần mấy chục thước, Dạ Nhiễm vỗđầu óc của mình, chết tiệt!

“Tạp Tạp, bay vào không trung !” Dạ Nhiễm ôm Như Lệ Nhi phi lên khôngtrung, quay người quay lưng ra lệnh một tiếng về phía Tạp Tạp đã biếndài ba thước cáo hai thước, một chút nháy mắt đã biến mất không thấy.

Hồng y nữ tử nhìn thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy, nheo lại conmắt đen hẹp dài đẹp đẽ nguy hiểm! Hao hết tâm tư bảo bối sắp tới tay,thế nhưng vì ngươi mà mất, to gan thật, có bản lĩnh!”Chủ thượng, Thủylinh châu. . . . . .” vài vị Hồng Y lão giả khoan thai đến chậm nhìnbiểu tình của Hồng y nữ tử, run rẩy hỏi.

Hồng y nữ tử hừ lạnh một tiếng , một chiêu vung tay hạ xuống toàn bộrừng cây vài trăm thước nháy mắt san thành bình địa!

“Tra rõ cho bổn cung! Bổn cung phải biết rằng người nào dám ở dưới mắt củaBổn cung đoạt đồ vật !” Giọng nói tràn ngập khí tức vương giả của Hồng y nữ tử

“Tuân lệnh.” Vài vị Hồng Y lão giả quì một gối lĩnh mệnh, trong nháymắt lại biến mất tại chỗ. Con ngươi Hồng y nữ tử híp lại, thần sắc mộtmảnh lạnh như băng.

Mà lúc này Như Lệ Nhi ngồi ở trên lưng Tạp Tạp, sau một lúc vỗ lồngngực của mình, một khắc kia nhìn nàng ta bay tới, nàng chân chính cảmnhận được kia tuyệt đối là hơi thở tử vong đáng sợ, nàng có chút nghingờ nếu lúc ấy không chạy, mấy giây tiếp theo nàng liền biến thành mộtkhối thi thể. Hồng y nữ tử kia thật sự rất đáng sợ . . . . . .

Còn Dạ Nhiễm lại híp mắt, nắm trong tay Băng chi tinh tâm, dù sao thì bảobối đã đoạt được, về phần Hồng y nữ tử kia, Dạ Nhiễm nở nụ cười, thật sự là một đối thủ tốt.

Hôm nay nếu không phải có Như Lệ Nhi, Dạ Nhiễm thật muốn chiến đấu mộtphen cùng thất giai mộng cấp võ giả kia! Chỉ có cùng cao thủ chân chínhsinh tử đối chiến, Dạ Nhiễm mới có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.

Dạ Nhiễm trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn hạ quyết định, đảo mắt nhìnvề phía Như Lệ Nhi, Dạ Nhiễm trầm giọng nói: “Lệ Nhi, muội đi về trước,tỷ muốn đi tìm người kia!”

“Cái gì?! Tỷ điên rồi đi?!” Không bình tĩnh! Như Lệ Nhi nghe được trong lời nói Dạ Nhiễm hoàn toàn không bình tĩnh, chẳng lẽ không nhìn thấynang takia có bộ dáng muốn giết người hay sao?

Dạ Nhiễm lắc lắc đầu, nở nụ cười tươi: “Không cần lo lắng, một lúc lâusau tỷ trở về.” Dạ Nhiễm híp mắt, nắm trong tay Băng chi tinh tâm, dùsao bảo bối này đã đoạt được, về phần Hồng y nữ tử kia, Dạ Nhiễm cườimỉm, thật sự là một đối thủ tốt.