Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 34: Hết quyển 1



Ngày ấy, tim Ban Minh Kỳ vẫn luôn đập thình thịch vào buổi tối.

Hắn nằm ở trên giường trằn trọc, suy nghĩ ý của biểu muội.

Biểu muội nói, nàng thắng rồi. Nàng có một nguyện vọng cần hắn thực hiện, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể nói. Đợi lúc nàng muốn nói, hắn phải đồng ý không thể phản đối.

Lúc nàng nói ra những lời này, tim hắn đã bắt đầu đập thình thịch thình thịch. Đập đến nhiệt liệt mà vui sướng, đập đến sợ hãi nhưng lại tràn ngập chờ mong.

Hắn nghĩ, hắn cũng không phải kẻ đần, hắn hiểu ý của biểu muội.

Trong ánh mắt nàng nhìn hắn, tràn đầy sự yêu thích, lời nàng muốn nói, là mến mộ sao?

Nghĩ đến khả năng này, hắn lại ngồi nằm bất an, lúc thì đứng lên lúc lại nằm xuống… Nếu không phải chân không được, nhất định hắn phải đứng dậy nhảy một chút.

Nhưng vẫn là vấn đề kia, hắn khắc thê.

Ý nghĩ này lại khiến cho hắn lập tức tâm lặng như nước, xen lẫn đau khổ.

… Biểu muội biết chuyện hắn khắc thê không? Nếu biết rồi, vẫn có thể thích hắn sao?

Hôm nay hắn lại chưa kịp hỏi thử.

Ban Minh Kỳ nằm trên giường, che trái tim đau đớn lại. Ngày hôm sau mặt ủ mày chau, sáng sớm Đại phu nhân đến thăm hắn thì nhìn thấy, đau lòng vô cùng, nói: "Con đây là lại làm cái gì!"

Ban Minh Kỳ cúi đầu: "Mẫu thân, người không hiểu."

Đại phu nhân vừa bực vừa cười: "Ta không hiểu… Ta hiểu hơn con nhiều."

Bà nói: "Ta hỏi con, con vừa ý cô nương người ta phải không?"

Đầu Ban Minh Kỳ càng thấp: "Mẫu thân, con đã khắc chết ba cô nương rồi."

Đại phu nhân lại khóc nói: "Ta không cho phép con nói như vậy! Lam Lam người ta căn bản không tin cái này, con bé là người Vân Châu, ngũ thúc mẫu của con không tin, con bé cũng không tin."

Bà giải quyết dứt khoát: "Minh Kỳ, nếu con thích con bé, thì ta nghĩ cách cho con, nếu con từ bỏ, thì ta sẽ tìm cho con bé nhà chồng khác."

"Không bởi vì con sợ cái này sợ cái kia, thì cô nương người ta phải chờ chứ?"



Ban Minh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu: "Tìm nhà chồng khác?"

Đại phu nhân nhận thấy hắn buông lỏng, vội nói: "Đúng vậy,từ sau khi được Trưởng công chúa coi trọng ở phủ Anh quốc công, con biết có bao nhiêu người muốn kết thân với con bé không?"

"Chỉ là Lam Lam không thích ra ngoài, không hề nhận thiệp mời, chỉ nói là bị ốm rồi, bây giờ con bé chính là cái bánh ngon."

Quả thật Đại phu nhân rất sốt ruột, khuê nữ tốt như vậy, cũng không thể bị người khác cướp mất được. Bà nói: "Nhà chúng ta không coi trọng gia thế, chỉ coi trọng nhân phẩm, nhân phẩm, năng lực của Lam Lam, cái nào không tốt?"

Tất nhiên Ban Minh Kỳ biết chỗ nào cũng tốt cả. Nhưng vẫn lo lắng: "Mẫu thân, dù như thế nào, con vẫn có hơi sợ. Nếu con hại chết muội ấy… chuyện này phải làm sao?"

Đại phu nhân xì một tiếng: "Khắc thê khắc phu cái gì, vốn là lời nói vô căn cứ! Uổng con còn là quân tử, tin những thứ vô căn cứ này,... ta chỉ nói thế này thôi, chỉ riêng tiểu tử Phó gia kia, mặc dù vụng về không chịu nổi còn thấp bé không uy phong, nhưng nếu con không nắm chặt nhanh chút, hắn cũng có thể cướp người đi."

"Người ta cũng không kém hơn những cái khác con, có tình nghĩa từ nhỏ với Lam Lam, Phó phi là a tỷ của hắn, cháu ngoại trai là Thập Tứ Hoàng Tử, còn có cha hắn, cũng là Kinh Triệu phủ doãn, hiện giờ không kém cha con! Con à, con tỉnh táo chút đi, nếu con không cố gắng một chút, con còn muốn mỹ nhân cái gì, ngay cả một người con cũng không giữ được!"

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế một hồi, lòng vốn không kiên định của Ban Minh Kỳ lung lay sắp đổ, hắn lấy mai rùa ra, gieo mấy quẻ trên đó.

Thê tài lâm đại an, lâm thanh long.

Điềm tốt.

Cái này làm cho lòng hắn hơi hơi yên ổn một chút. Đại phu nhân nhìn rồi không ngừng lắc đầu: "Con ấy mà, lúc lòng không yên ổn, mới có thể để thần linh thừa dịp không vững dạ mà vào. Ta xem, con phải thông suốt đến muốn thành hôn, không thì về sau thanh đăng bầu bạn cổ phật!"

Nhưng cuối cùng vẫn vui mừng: "Minh Kỳ, con đừng bướng bỉnh, ta thấy Lam Lam cũng thích con, con ấy à, cẩn thận trân trọng, sống tốt, rực rực rỡ rỡ, thì a nương với cha con yên tâm rồi."

Ban Minh Kỳ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nhưng buổi chiều lúc Chiết Tịch Lam đi qua, hắn đang cố gắng làm đèn kéo quân.

Hắn nghiêm túc nói: "Muội muốn vẽ kiểu gì trên giấy đèn đây?"

Chiết Tịch Lam: "Đèn kéo quân, tất nhiên là ngựa ạ."

Ban Minh Kỳ: "Muội còn có thể thêm vào rất nhiều thứ muội muốn, ta có thể vẽ hết.

Như vậy…

Chiết Tịch Lam ôm chân ngồi trên giường, vừa nghĩ vừa nói: "Muội còn muốn một cây cung, một cây đao, những thứ khác… Ừm, hết rồi ạ."

"Chỉ một cây cung, một cây đao?"

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Nhiều quá khó coi nhỉ?"

Ban Minh Kỳ: "Cũng phải."

Hắn nói: "Từ xưa tới nay để lại một số không gian trống thêm một chút, thì cũng nhiều thêm chút ít ý cảnh."

Hắn bắt đầu vẽ tranh thì chẳng chú ý việc ăn cơm với nói chuyện nữa, Chiết Tịch Lam tự mình lấy ra một quyển sách xem, sách nàng xem là sách sử.

Quyển sách này nàng đã từng lật giở vô số lần, mỗi một năm đều phải xem lại từ đầu tới đuôi, mỗi một lần xem, đều có cảm ngộ mới.

Ví dụ như phần thứ nhất viết câu chuyện xưa thiên địa sơ khai có đế vương.

Lúc ban đầu, ngôi vị hoàng đế không phải là nhi tử của hoàng đế kế thừa, mà là người có năng lực ngồi vào, về sau Lê hoàng đế triều đại đầu tiên sinh ra nhi tử, quyết tâm truyền ngôi vị hoàng đế lại cho nhi tử, nên mới dần dần biến thành một nhà tương truyền như hiện giờ.

Lúc trước Thịnh Trường Dực dạy nàng: "Cho nên ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng thay đổi như vậy, nên trên đời không có cái gì là không thay đổi cả."

Nàng lúc mới tí tuổi ngồi xếp bằng trong viện, tò mò hỏi hắn: "Vậy nếu lúc trước Lê đế không truyền ngôi vị hoàng đế lại cho nhi tử, bây giờ có thể vẫn là người có năng lực ngồi vào ngôi vị hoàng đế hay không?"

Thịnh Trường Dực lắc đầu: "Dù Lê không thành đế, chắc chắn sẽ có người khác thành đế, cuối cùng vẫn sẽ đi đến như bây giờ."

Nhưng cho dù đi qua bao lâu, từ lúc nào, đế vị đều có thể bị lật đổ.

Hắn rất nghiêm túc nói cho nàng biết: "Nếu là hoàng đế ngu dốt toàn bạo, thì sẽ có ai đó làm ra chính đạo."

Lúc ấy Chiết Tịch Lam không hiểu, nàng cảm thấy những chuyện này cách quá xa nàng. Hiện tại xem lại lần nữa, nàng cũng cảm thấy nàng không hiểu những thứ này.

Nhưng hôm nay nàng cũng đã hiểu một chút lời Thịnh Trường Dực nói rồi, có nhiều thứ là điều tất yếu.

Đến lúc nàng xem hết phần thứ nhất ghi chép Đế vương, thì thấy Ban Minh Kỳ đã sắp vẽ xong rồi.

Nàng đã bị bức tranh của hắn hấp dẫn.



Đang vẽ trên giấy, một cô nương mặc y phục màu đỏ, không thấy lộng lẫy, nhưng dáng vẻ là một vẻ khoan thai tự đắc. Trên lưng cô nương mang theo trường cung, bên hông giắt đao, ngồi trên lưng ngựa, đang cầm một bức tranh để xem.

Nếu nhìn kỹ, thì sẽ có thể trông thấy bức tranh cô nương ở trong tranh cầm trên tay, chính là bức tranh nàng đang cầm trên tay này.

Tranh trong tranh.

Nàng cảm thấy kinh ngạc: "Biểu huynh, huynh thật lợi hại."

"Vẽ thật đẹp."

Mặt Ban Minh Kỳ đỏ lên, thật ra hắn cũng có lòng riêng. Hắn không biết bắn tên, cũng không biết dùng đại đao, mà muốn làm cho trên bức tranh này có dấu vết của mình lại không khiến cho biểu muội phản cảm, cũng chỉ có thể thêm bức tranh này làm cảnh trong gương.

Chiết Tịch Lam nghiêm túc xem bức tranh lần nữa, lại xác nhận: "Muội rất thích, biểu huynh, đa tạ huynh."

Ban Minh Kỳ lắc đầu: "Không cần cảm ơn, biểu muội thích thì tốt rồi."

Hắn nói: "Năm nay ta bị gãy chân, là không thể đi đông săn, nhưng lúc trước cũng từng đi, biểu muội, ta vẽ cho muội một bản đồ của Nam Sơn nhé? Ta biết muội sẽ không lạc đường, nhưng có nhiều chỗ chưa từng đi qua, ngộ nhỡ không biết đang ở chỗ nào, lấy bản đồ nhìn xem là được."

Chiết Tịch Lam cầu còn không được. Nhưng nàng hỏi: "Có làm phiền huynh không ạ?"

Ban Minh Kỳ: "Làm sao có thể chứ?"

Hắn còn nói: "Hai ngày này ta sẽ dán bức tranh lên đèn kéo quân, làm xong hết toàn bộ rồi, muội còn có thể cầm đi đông săn, đến lúc đó cứ treo ngoài lều, đẹp biết bao."

Chiết Tịch Lam lần nữa nghiêm túc nói cảm ơn ơn: "Biểu huynh, huynh thật tốt."

Nai con của Ban Minh Kỳ đụng vào nhau mấy ngày, may mà đầu nai khoẻ mạnh, nên mới không đụng chết. Nhưng hơi hơi đụng ra ít bệnh, đụng cho đầu choáng váng, cả ngày cười đến ngu dại.

Đại phu nhân đã cảm thấy ổn. Kéo Ngũ phu nhân chuẩn bị sính lễ: "Muội nói xem, ta nên đưa những gì đây?"

Ngũ phu nhân cũng vô cùng vừa lòng: "Tùy tẩu tùy tẩu, chỉ là chuyển từ bên này của tẩu đến Minh Kỳ bên kia, có cái gì để nghĩ đâu."

Đại phu nhân: "Vậy cũng cần phải trịnh trọng một chút chứ."

Trong ngày, bà còn tiễn huynh muội Phó gia đi rồi. Phó đại nhân và Phó phu nhân đích thân đến đón, Đại phu nhân vốn tưởng Phó Lý sẽ còn làm ầm lên, ai ngờ hắn vô cùng dễ chịu, để cho gã sai vặt cõng đi.

Chẳng qua là lại bảo Phó Sư Sư chạy không kịp thở tới chỗ Chiết Tịch Lam nói một câu.

"Ta về đi tìm hắn, đến lúc ta tìm được rồi, lại nói cho nàng."

Lời này không ai hiểu, nhưng nhìn không giống chuyện xấu.

Đại phu nhân sợ tiểu tử này giở thủ đoạn, nói gần nói xa: "Lam Lam, Nhị thiếu gia Phó gia nhìn không thông minh, lời hắn nói trong nhà chúng ta, lòng ta không yên..."

Ban Minh Nhụy cùng Ngũ phu nhân liếc nhau, nghe rồi cười không ngừng… hỏi thì hỏi thôi, sao còn chê bai người ta chứ?

Chiết Tịch Lam cũng cười, nói: "Là tôi tớ lúc trước của hắn ạ, bởi vì giúp hắn làm việc nên bị bán đi, trong lòng hắn nhớ kỹ tôi tớ tốt, nhưng lại không dám làm gì cả, thậm chí dũng khí tìm người về cũng không có, chỉ dám sửa tên của gã sai vặt bây giờ thành cái tên y hệt."

"Năm đó nhà con và nhà hắn ở cách vách, tôi tớ kia cũng thường gặp, nên con không nhịn được, hỏi hắn vì sao không đi tìm, có lẽ vì vậy, nên hắn bảo Sư Sư truyền lời cho con."

Nàng nói: “Nói thật với người, mấy ngày trước con đã nhờ di mẫu đi tìm người rồi, hắn có tìm hay không, con cũng không thèm để ý."

Lời này nói ra, Đại phu nhân vui mừng, vừa nể trọng nhân phẩm của nàng vừa thích sự thẳng thắn thành thật của nàng, còn có việc rõ ràng là nàng không thích Phó Lý.

Cho dù thế nào thì, bà cũng không bới móc ra được chút tật xấu nào của Chiết Tịch Lam.

Buổi chiều lúc đi về còn nói với Nam Lăng hầu: "Có lẽ là trời xanh thật sự nhìn không được nữa, nên đã đưa tới cho chúng ta nhi tức tốt như vậy."

Phải đi phật tiền đốt ba nén hương

Rất nhanh, đã đến mười bảy tháng chạp.

Ngày này bọn họ phải đi Nam Sơn. Đại phu nhân và Ngũ phu nhân dậy thật sớm, gọi bốn cô nương đến rửa mặt chải đầu trang điểm. Hôm nay Chiết Bá Thương cũng đi, nhưng hắn là một đứa nhỏ, không cần ăn mặc quá cầu kỳ, chỉ mặc một bộ xiêm y mới, một đôi giày mới.

Hắn ngồi ở một bên đọc sách, Ban Minh Nhụy nhìn thấy thì cười: "Đệ như vậy, là sau này muốn thi Trạng Nguyên hả?"

Chiết Bá Thương gật đầu: "Vâng, thi Trạng Nguyên ạ."



Chiết Tịch Lam cười gọi hắn lại: "Đến Nam Sơn, đệ đừng chạy lung tung, cũng đừng nói nhiều, nghe chưa?"

Chiết Bá Thương: "Đệ nghe rồi, các bằng hữu trong thư quán Nghiêm gia cũng đều đi, đệ hẹn cùng đọc sách với bọn họ."

Chiết Tịch Lam nghe xong, lại khuyên nhủ: "Vậy hay là đừng đọc nữa, sắp đến lễ mừng năm mới ngay rồi, lại là đi đông săn, đệ nghỉ ngơi một chút đi."

Ban Minh Nhụy thay xiêm y xong đi ra, cười nói: "Muội ấy, thật nhọc lòng."

Một đoàn người ra cửa, Ban tam cô nương và Tứ cô nương vẫn cứ đầu đầy châu ngọc như trước, Đại phu nhân đang khuyên: "Là đi cưỡi ngựa, lại không phải tiệc ngắm hoa, các con như vậy không ổn đâu."

Ban tam cô nương lại nói: "Hôm nay chỉ là lên núi, cũng không phải thật sự là thọ thần, ngày mai lại mặc đồ cưỡi ngựa chứ, a nương, chúng con có chừng mực."

Đại phu nhân thở dài: "Tùy con, tùy con, đến lúc đó bị người ta mỉa mai, đừng đến tìm ta để khóc."

Ban tứ cô nương nhỏ giọng cười duyên: "Mẫu thân, người đa nghi quá rồi."

Chiết Tịch Lam lén nói với Ngũ phu nhân: "Lúc đầu con cảm thấy Đại phu nhân là người tốt, chính là vì cảm thấy Đại phu nhân cũng thật kiên nhẫn như vậy với Tứ tỷ tỷ, thật sự là hiếm thấy."

Ngũ phu nhân hiếm có đồng ý.

Bà nhìn nhìn ba chiếc xe ngựa trong nhà, nói: "Đáng tiếc, năm nay Minh Kỳ không có mặt, những năm trước nó còn có thể ở bên cạnh bệ hạ ngâm thơ, đó là hết sức vẻ vang."

Chiết Tịch Lam lại có hơi vui mừng. Hôm nay nàng đi đông săn, tất nhiên sẽ gặp phải Tùy Du Chuẩn, nếu như là xảy ra tranh chấp, tốt nhất là không bị người ngoài nhìn thấy.

Đặc biệt là không nên bị Ban Minh Kỳ nhìn thấy.

Biểu huynh thật sự là một vị hôn phu tương lai thật tốt, hôm qua còn bởi vì thức đêm làm đèn kéo quân kiên trì đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, chỉ là không may, dán tranh lên rồi, lại quên đặt nến vào bên trong.

Hắn muốn làm lại nhưng không kịp, chỉ có thể lấy về làm.

Hắn lại mơ hồ bí ẩn gieo cho mình một quẻ, nói là đại hung. Chiết Tịch Lam ngồi xổm một bên nhìn vẻ mặt hắn đổi tới đổi lui, cười không ngừng nổi.

Hắn lại cầm mai rùa nhìn qua, ánh đèn soi sáng, thấy nàng cười, vẻ mặt vốn đang phiền muộn mặt lập tức xán lạn thành hoa.

Hắn nghiêm túc nói: "Biểu muội, quẻ xấu không linh."

Chiết Tịch Lam lại cười lớn lên.

Nàng nghĩ, biểu huynh thật là không tệ mà, tâm tính như vậy, cực dễ ở chung.

Thế là không khỏi lại cầu xin thần linh.

… Thần linh phù hộ, lần này đi thuận thuận lợi lợi, không tai không hoạ.