Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân

Chương 10: Xin Lý Tiền Bối Giúp Đỡ



"Ta có cái gì mà không dám chứ? Ha ha, ta còn phải cảm ơn các ngươi vì đã chỉ rõ cho ta thấy một cơ duyên lớn như vậy, có lẽ, ta cũng nên thăng cấp lên cảnh giới Động Hư!"

Cờ lớn giống như bốn ngôi sao băng quét qua bầu trời, rồi ngay lập tức lại chìm xuống mặt đất xung quanh của thôn núi nhỏ.

Nhưng, ngay tại lúc trận cờ sắp rơi xuống, bốn cái cọc của trận cờ kia đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, trực tiếp nổ tung!

Trực tiếp hóa thành tro bụi!

Cũng chính trong cái chớp mắt này, sắc mặt của Ân Tiếu Không thay đổi, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn hét lên một tiếng rồi trực tiếp bay ngược lại mấy trăm mét!

"Bụp!"

Hắn bị đập mạnh xuống nền đất, khói bụi văng tung tóe khắp nơi.

Đám người Vu Khải Thủy đều vô cùng kinh hãi.

"Lý tiền bối... ra tay sao?"

Ngụy Ngọc Sơn cảm thấy hơi khó tin, mở miệng nói.

"Không... không có ra tay, chỉ là một loại phòng ngự bị động mà thôi, cái thôn núi nhỏ này... bởi vì Lý tiền bối sống ở đây, nên từ lâu nó đã trở thành một vùng cấm địa kinh khủng..."

Vu Khải Thủy bị sốc, mở miệng nói!

Bốn cái cọc của trận cờ kia rất có thể đến từ bút tích của tu giả Đại thừa, nhưng mà Lý tiền bối không có trực tiếp ra tay, trận cờ này chẳng qua chỉ là đến gần chỗ ở của Lý tiền bối thôi mà ngay lập tức bị phá hủy thẳng tay luôn.

Quá đáng sợ.

Đây chính là sức mạnh của đại năng tuyệt thế đó sao?

"Đại năng không thể bị sỉ nhục, thật sự không cần phải ức hiếp ta..."

Ngụy Ngọc Sơn lẩm bẩm.

“Không…"

Ân Tiếu Không bò ra khỏi đất bùn, trong lòng hắn cũng run lên, nhìn về phía cái thôn núi nhỏ yên bình ở phía trước kia, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chuyện này làm sao mà lại có thể được…

Trận cờ này trong tay của mình thật sự là vũ khí sắc bén gần như có thể tiêu diệt được cường giả cảnh giới Động Hư đó.

Bây giờ nó lại nổ tung? Hơn nữa, tu vi của hắn giờ phút này gần như đã bị phá hủy sạch chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở thành kẻ vô dụng!

Tất cả những thứ này cũng chỉ là do trận cờ tiến đến gần cái thôn núi này thôi sao?

Trong thôn núi này, rốt cuộc là có cái gì?

Bất kể là có cái gì đi nữa, chắc chắn cũng không phải là thứ có thể làm ô nhiễm cái cấp độ này của bản thân mình được!

Phải báo cáo lên ngay lập tức!

Giờ phút này, hắn không quan tâm đến bất cứ cái gì nữa hết, lấy một cái khay trận đồ bạch ngọc ra, đốt máu tươi thêm lần nữa, mở ra trận địa truyền tống!

Bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất.

Trốn thoát rồi!

Bọn người Vu Khải Thủy, giờ phút này đều thở dài một hơi!

"Sư tổ, sư tôn, các ngài thấy thế nào rồi?"

Mộ Thiên Ngưng lo lắng, mở miệng hỏi.

Cả Ngụy Ngọc Sơn với Vu Khải Thủy đều dùng hết sức lực để vận công, nhưng họ lại phát hiện những vết thương trong cơ thể do sợi xích đen kia để lại, dù thế nào đi nữa cũng khó mà có thể khỏi được!

"Nếu thứ này là vết thương do cường giả cảnh giới Đại Thừa để lại thì dựa vào năng lực của chúng ta, không thể nào chữa lành lại được..."

Vu Khải Thủy cười khổ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía thôn núi, nói: "Chỉ có thể đi xin Lý tiền bối giúp đỡ thôi..."

Trong sân nhỏ, Lý Phàm dùng hạt bắp vãi ra cho gà ăn, cầm mấy quyển sách giải trí ngồi ở dưới cây đào mà đọc.

Sắp đến hoàng hôn, Lý Phàm cầm hộp vẽ ra, mang theo giấy và bút mực rồi chuẩn bị rời đi.

Mỗi ngày vào lúc này, hắn đều phải đi trên đỉnh núi vẽ nắng chiều.

Ban đầu, đây là nhiệm vụ kỳ quái mà hệ thống ban bố, nhưng sau đó, luyện tập nhiều lần, Lý Phàm tìm được thú vui khác.

Khi một nét bút được vẽ lên, đem ánh tà dương của mỗi ngày lưu trên giấy, nội tâm sẽ cảm giác được một loại tích cực và bình tĩnh từ trong thâm tâm.

Hắn cõng hộp vẽ đi ra sân nhỏ, một đám con nít đi chân trần chạy qua cửa.

"Chạy chậm một chút, coi chừng ngã."

Lý Phàm cười nhắc nhở một tiếng.

"Lý đại ca, huynh lại muốn đi leo núi vẽ mặt trời sao?"

Đám hài tử này đối với Lý Phàm cũng rất quen thuộc, một người trong đó tên Vương Tiểu Nhị mở miệng.

Lý Phàm nói: "Được."

"Lý Phàm đại ca, lần trước huynh vẽ cho Nhị Nha một mặt trời rồi, đệ cũng muốn một cái!"

Một đám con nít vây quanh hắn.

Lý Phàm vẽ mặt trời giống y như đúc, bọn nhỏ đều rất thích.

Hơn nữa, theo một số phụ huynh nói, dán bức tranh hắn vẻ lên đầu giường thì đứa trẻ ngủ cũng ngủ ngon, càng làm cho những bức tranh của hắn được toàn bộ sơn thôn hết sức hoan nghênh.

Lý Phàm cười một tiếng, nói: "Ngày hôm qua huynh vẫn còn mấy bức vẽ, đưa các đệ."

Hắn từ trong hộp vẽ lấy ra bức vẽ hôm qua, đưa cho Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị cao hứng nhảy cỡn lên, một đám con nít tranh đoạt nhìn, Lý Phàm liền rời đi.

. . .

"Chúng ta mới vừa đi thì trở lại, có thể chọc Lý tiền bối tức giận hay không?"

Sắp đi tới nơi, Ngụy Ngọc Sơn có chút thấp thỏm.

Đối mặt với một vị tiền bối đại năng kinh khủng như vậy, làm sao có thể không lo sợ cho được?

"Lý tiền bối là nhân vật cỡ nào, hắn đã đáp ứng thì sẽ không để ý. . ."

Vu Khải Thủy nói, nhưng trong lòng cũng không bồn chồn không yên.

Nhưng vào lúc này, một đám con nít lại từ phía trước chạy tới, đang tranh đoạt một tờ giấy.

"Vương Tiểu Nhị, cho ta cho ta. . ."

"Không, ta mới không cho ngươi. . ."

Một đám vẫn còn đang tranh đoạt, Vương Tiểu Nhị cầm tờ giấy bỗng nhiên lảo đảo một cái, trực tiếp muốn nhào tới.

Thời khắc mấu chốt, Mộ Thiên Ngưng tiến lên một bước đỡ hắn, cười nói: "Cẩn thận một chút."

"Tỷ, bọn họ cướp bức tranh của ta!"

Vương Tiểu Nhị vội vàng núp sau lưng Mộ Thiên Ngưng.

"Đó là Lý đại ca cho chúng ta chứ không nói cho một mình ngươi!"

"Đúng, lấy ra!"

Những đứa trẻ khác mở miệng.

Nghe được ba chữ "Lý đại ca", sắc mặt của ba người Mộ Thiên Ngưng đều chấn động một cái.

"Tranh gì? Chuyện gì xảy ra?"

Mộ Thiên Ngưng nghi ngờ mở miệng.

Vương Tiểu Nhị đưa bức tranh cho Mộ Thiên Ngưng, nói: "Tỷ nhìn đi, Lý Phàm đại ca vẽ nắng chiều, vẽ khá tốt."

Mộ Thiên Ngưng nhận lấy bức tranh, chỉ nhìn một cái mà trong con ngươi xinh đẹp liền hết sức khiếp sợ!

Trên giấy lớn, một mặt trời đỏ đang chậm rãi chìm xuống biển mây.

Tựa như tận mắt nhìn thấy nắng chiều.

Hơn nữa, nàng rõ ràng cảm nhận được, trên bức tranh này có vô số đạo vận, ẩn chứa thiên địa đại đạo, khiến cho đầu óc của nàng thần trí mơ màng, liền vội vàng dời ánh mắt đi.

"Sao vậyThiên Ngưng?"

Ngụy Ngọc Sơn đặt câu hỏi.

"Sư tôn, sư tổ, các người nhìn. . ."

Mộ Thiên Ngưng đưa tờ giấy cho hai người.

Vu Khải Thủy cùng Ngụy Ngọc Sơn xít lại gần, nhìn chằm chằm bức vẽ.

Oanh!

Trong đầu Vu Khải Thủy cùng Ngụy Ngọc Sơn vừa nhìn thấy bức tranh kia, hắn rõ ràng cảm giác được, mỗi một nét vẽ đều là dấu vết đại đạo tự nhiên!