Ta rất Mỹ Vị

Chương 32



Chu Tĩnh Thư và Chu Sâm nói chuyện rất ổn, cũng có thể nói là Chu Sâm tự bịa ra một lời nói dối rất ổn.

Vì muốn duy trì cục diện hiện tại, Chu Sâm đã lừa cả hai bên, không bên nào biết sự thật.

Thật ra lúc Chu Anh biết sự thật, hơn nữa lại còn vừa khóc vừa nói “chị dâu rất tốt” khiến tâm trạng Chu Sâm vô cùng phức tạp.

Anh biết không nên nhưng lại không nhịn được cảm thấy may mắn vì có một người có thể chia sẻ bí mật với mình, tuy Chu Anh không biết tường tận, nhưng ít nhất cô ta đã biết gương mặt thật của Hạ Thì.

Chu Sâm đổ mọi chuyện lên người Thẩm Cẩm Minh, không thừa nhận Hạ Thì là bản thể đế nữ Dao Thảo, dù Chu Tĩnh Thư có nghi ngờ nhưng lúc này chết không đối chứng, không thể làm gì, chỉ đành nửa tin nửa ngờ, tạm thời nhịn xuống.

Chủ yếu là con gái ông ta đang gào khóc, dù dùng bản thân uy hiếp cũng muốn làm chứng Hạ Thì là người tốt. Cảm xúc đó, tuyệt đối không phải bị ép phải làm.

Cô con gái cưng này của Chu Tĩnh Thư chắc hẳn cũng thật lòng vì Hạ Thì.



Sau khi ra khỏi phòng sách, Chu Tĩnh Thư lại xụ mặt nói mấy câu với Hạ Thì, muốn hỏi cho rõ.

Chu Sâm lại ra mặt: “Bác trai, Hạ tiểu thư vô tội, lúc này cô ấy cũng vô cùng ấm ức.”

Hai mắt Chu Tĩnh Thư trừng lớn, Chu Anh cũng đi từ trên lầu xuống, vừa tắm rửa xong, hai mắt hồng hồng: “Chị dâu bị nhà chúng ta liên luỵ, nếu không phải có quan hệ với anh họ, làm sao có chuyện chị ấy bị liên lụy.”

Lập trường của Chu Anh hoàn toàn cứng rắn: “Với lại, cũng chưa vào cửa, chúng ta cũng không có tư cách để trách chị dâu, ba đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi.”

Chu Tĩnh Thư suýt chút nữa tức chết, ông ta muốn hỏi cho rõ, nhưng còn chưa mắng Hạ Thì đã có một người rồi hai người đều lao tới che chở, bây giờ ông ta cảm thấy vô cùng bế tắc.

Chu Sâm thì thôi đi, Chu Anh và Hạ Thì cùng chung hoạn nạn một chuyến - nói cùng chung hoạn nạn cũng không chuẩn xác lắm - đã hoàn toàn đứng về phía Hạ Thì rồi.

Lại nhìn Hạ Thì, hau tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng ông ta vô cùng thuần lương, ngoan ngoãn lại xen chút nhịn nhục ấm ức.

Tuy Chu Tĩnh Thư không biết từ “tiểu bạch hoa”, bây giờ trong lòng cũng có cảm nhận như vậy…

Con bé này có độc, Chu Sâm và Chu Anh đều vì nó mà thay đổi, có phải nên chú ý hơn đến con bé này không?

“Thôi, ba không nói nữa.” Bề ngoài Chu Tĩnh Thư tỏ vẻ buông tha, nhưng trong lòng thật sự đã bắt đầu cảnh giác.

Lúc này Hạ Thì kéo tay Chu Anh, dịu dàng hỏi cô: “Em không sao chứ? Ban nãy bị dọa sợ không nhẹ, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.”

Chu Anh cười đầy miễn cưỡng: “Cảm ơn chị dâu đã quan tâm, ngài cũng vất vả rồi.”

Ngài? Chu Tĩnh Thư nghi ngờ mình nghe lầm, con gái ông ta còn dùng kính ngữ với người ngang hàng, sao lại thay đổi lớn như vậy?

Hạ Thì ôm Chu Anh, vỗ lưng cô ta nói: “Không cần phải sợ những người đó lại đến, anh em đã xử lý hết rồi, em không có việc gì làm thì rủ các bạn đi chơi, Tôn tiểu thư gì đó, không phải hai người là bạn sao…”



Chu Anh vội vàng nói: “Trong lòng em cực kỳ không thích cô ta, người này rất cay nghiệt, không hợp với tính em, em đã sớm muốn nói rõ với cô ta rồi, không bao giờ mời cô ta đến nhà chơi nữa.”

Chu Tĩnh Thư: ??

Đây không phải con ông ta…

Chu Tĩnh Thư bắt đầu cân nhắc có nên dùng logic tâm lý học để giải thích không, ông ta cảm thấy con gái đã quá hoảng sợ rồi.

Hạ Thì cũng kinh ngạc nói: “Thế hả?”

Chu Anh gật đầu: “Vâng, vâng, rất không thích…”

Hạ Thì thương tiếc nói: “Không sao, nếu em rảnh, tìm chị và anh em cũng được.”

Chu Anh cười gượng nói: “Em không làm bóng đèn đâu, chị dâu và anh em ân ái ngọt ngào như thế, em mới không làm vậy đâu.”

Chu Tĩnh Thư cuối cùng cũng nắm được cơ hội, nói: “Con vội vàng đi hẹn hò, lần này nếu không phải vì con đi hẹn hò thì đã không bị người ta có cơ hội bắt cóc, sau này còn dám không?”

Chu Anh nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, rùng mình một cái, ngoan ngoãn nói: “Không dám.”



Chu Anh xảy ra chuyện lớn, bạn bè người thân lần lượt đều đã biết, nhưng hôm nay chỉ có những họ hàng khá gần tới thăm. Ví dụ như ba mẹ Chu Sâm chắc chắn tới, còn Mạnh Chương và bố mẹ anh ta cũng tới.

Một đống người vây quanh Chu Anh hỏi han ân cần, bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang hỏi.

“Làm sao vậy? Ai làm?” Mạnh Chương kéo tay áo: “Dám động vào em gái ông, không muốn sống nữa chắc.” Anh ta không biết trong thành phố X còn ai to gan như vậy, bắt Chu Anh còn gọi điện uy hiếp, chắc chắn có mục tiêu rõ ràng.

Chu Anh nghẹn không nói lời nào.

“Sao không nói gì?” Trong lòng mẹ Chu lộp bộp: “Có phải đã chịu tủi thân gì không?”

Chu Anh bị bắt đi mấy tiếng, ai biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt những người khác đều thay đổi, lửa giận thiêu đốt, Chu Anh thấy bọn họ hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Không, không có.”

Chu Sâm giải vây thay cô ta: “Lần này do con, nhằm vào con, người nhà Thẩm Cẩm Minh hiểu lầm.”

Anh nói chung chung không rõ, nhưng mọi người hoặc bắt gió bắt bóng hoặc đã biết chút ít nên đều ăn ý câm miệng, không hỏi kỹ chi tiết.

Chu Anh còn cười trừ: “Đều tại cháu tháo bùa xuống, lại còn sai vệ sĩ đi chỗ khác. Đều tại cháu không cẩn thận, nếu cháu biết nghe lời hơn, cẩn thận hơn thì đã không có chuyện như vậy xảy ra, còn hại người lớn lo lắng…”



Chu Anh nói mà cảm thấy buồn, nước mắt rơi như mưa, than khóc: “Anh! Nếu em biết trước, chắc chắn sẽ không tìm đường chết… Huhuhu!”

“…” Chu Sâm đồng cảm như thể bản thân cũng bị, vỗ vỗ lưng Chu Anh dỗ dành.

Những người khác thấy Chu Anh biết sai, lại sợ cô ta đau lòng, sao có thể nói cô ta, ngược lại còn an ủi: “Lần sau chú ý là được, khóc cái gì.”

“Đúng vậy, bình an trở về là tốt rồi.”

Chu Anh lắc đầu, trong miệng lại nghẹn ngào nói: “… Vâng.”

Mẹ Chu càng vén tay áo: “Tiểu Hạ, nào, con giúp bác, bác xuống bếp tự hầm món canh sở trường để an ủi A Anh.”

Mẹ Chu cảm thấy Hạ Thì là chị dâu, lại đang học mấy món của mình, bảo cô đi giúp một tay cũng không sao, bà coi Hạ Thì là người một nhà.

Vốn Hạ Thì đang đứng một bên, không lên tiếng nhìn người nhà họ gặp mặt, bây giờ cũng ngoan ngoãn đứng lên, mỉm cười nói: “Vâng.”

Chu Anh suýt chút nữa bị dọa sặc, hoảng loạn nói: “Không cần! Cháu không ăn.”

“Không sao, cứ nấu, bao giờ đói thì ăn.” Mẹ Chu nói.

Những người khác cũng cùng khuyên: “Tay nghề của thím cháu, cháu còn không biết sao? Không phải ngày nào cũng được ăn đâu.”

“A Anh thật ngoan, nếu là trước kia chắc chắn đã chủ động la hét muốn ăn rồi.”

“Haizzz, đứa trẻ bị dọa rồi…”

Mọi người càng cảm thấy phải bồi bổ cho cô ta.

Chu Anh cười đến vặn vẹo: “Cháu thật sự không muốn ăn… Thím, nếu muốn hầm canh, hay là đừng bảo chị dâu làm, thím không biết chứ chị dâu cũng cùng anh đi cứu cháu, hôm nay chị ấy cũng vất vả, không dám bắt chị ấy mệt thêm nữa.”

Chu Anh sắp không thở nổi, cô ta không có kinh nghiệm giống Chu Sâm, cô ta không biết Hạ Thì là cái gì, thấy Hạ Thì ăn mọi thứ rồi còn dám ăn đồ Hạ Thì nấu nữa chắc?

Mẹ Chu vừa nghe, rất giật mình: “Sao tiểu Hạ không nói sớm, nguy hiểm như vậy, con cũng đi cùng làm gì. Được rồi, A Anh, cháu thương chị dâu như vậy, ngồi xuống đi, bác đi hầm canh cho hai đứa.”

“Cháu không sao, cháu đi với bác.” Hạ Thì liếm liếm môi dưới, nghĩ đến tay nghề của mẹ Chu là đã thèm nhỏ dãi: “Cháu đi với bác, bác nấu, cháu ngồi chơi sao mà được.”

Cô lại dịu dàng nói với Chu Anh: “Cảm ơn em gái đã quan tâm, chị thật sự không sao. Mọi người cứ nói chuyện đi, chị và bác gái đi hầm canh cho em.”

Chu Anh xin giúp đỡ nhìn về phía Chu Sâm.

Dưới ánh nhìn trêu chọc của mọi người, Chu Sâm đáp một câu: “Còn không cảm ơn chị dâu em.”

“Vâng…” Chu Anh rưng rưng nói: “Cảm ơn chị dâu.”