Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 44



Vì thế hai mẹ con liền ngồi xe bus tới cửa hàng bách hóa, Vương Thải Hà đi thẳng đến gian cửa hàng bán đồ có giá cao nhất. Tống Lê nhìn giá cả mà táp cả lưỡi.

“Mẹ, chúng ta mua loại tiện nghi một chút đi.”

Buổi sáng cô bày quán bán đồ ăn, món ăn giá cá có cao một chút, nhưng lợi nhuận cả một buổi sáng cũng chỉ được bẩy, tám đồng tiền, vậy mà một đôi giày ở đây liền phải hơn 50 đồng.

Ai biết Vương Thải Hà chụp chụp lên mu bàn tay cô, cười nói: “Con còn trẻ không biết. Đồ vật đắt tự nhiên có đạo lý của nó. Giống như đôi giày này, nó được làm từ da trâu, kiểu dáng đẹp, chất lượng cũng rất tốt. Con đi đôi giày này như thế nào cũng sẽ không bị hỏng. Hơn nữa, khi đi vào sẽ thoải mái, chân không bị cào xước.”

Nói xong, bà lại thấp giọng cười nói bên tai Tống Lê : “Lại nói, mẹ có tiền, cũng nguyện ý mua cho con món đắt tiền như vậy.”
Vậy được rồi, Tống Lê nở nụ cười, sau đó cô bắt đầu thử giầy. Khi đi vào đôi giấy hơn 70 đồng kia đúng là cô cảm thấy vừa mềm chân vừa thoải mái.

Vương Thải Hà hào phóng lấy tiền ra thanh toán, hơn nữa, một lần ba mua liền hai đôi cho Tống Lê. Một đôi hơn 70 đồng, đôi còn lại kia cũng hơn ba mươi đồng!

Ngay cả người bán hàng đều lộ ra ánh mắt hâm mộ với Tống Lê đâu!



Nào biết hai người mới từ tiệm giày đi ra tới liền bắt gặp Lâm Nhã Nhu. Cô ta nhìn thấy Vương Thải Hà cùng Tống Lê cầm theo hộp giày, trong mắt đều là khϊếp sợ!

Cô ta vẫn luôn mãi ngẩng đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng kia, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Như thế nào mẹ nuôi sẽ mang Tống Lê tới cửa hàng xa xỉ như vậy mua giầy?

Cô ta lại nhớ đến lần trước, ba nuôi của cô ta cũng đến cửa hàng quần áo xa xỉ kia mua cho Tống Lê mấy bộ váy. Trong lòng cô ta lung tung rồi loạn đủ thứ, cô ta cảm thấy giống như có thứ gì đó mà cô ta không thể bắt giữ được lướt qua trong đầu.

Tiền của Tống gia không phải đều bị cô tiêu hết rồi sao?

Đứng bên cạnh cô ta là cô em họ bên nhà họ Lâm, cô em họ cất tiếng hỏi : “Nhã Nhu, làm sao vậy?”

Lâm Nhã Nhu phục hồi lại tinh thần, theo bản năng mà nghĩ đến, không thể để cho em họ biết được cô ta có một bà mẹ nuôi sống trong một ngõ nhỏ lụi bại. Vì vậy cô ta chỉ có thể căng da đầu nói : “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Cô ta khẽ cắn môi, coi như không nhìn thấy Vương Thải Hà, nhanh chóng đi thoáng qua hai người.