Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 43



Mắt Lưu Mai Hoa trông mong nhìn vào l*иg hấp, Vương Thải Hà liền lại gắp cho bà ta thêm hai cái. Lưu Mai Hoa ăn liên tiếp ba cái, cả tâm can tì phổi thận đều thoải mái. Lúc này ánh mắt bà ta nhìn Tống Lê cũng đã thay đổi : “Thải Hà, món này lại là do con gái của bà làm sao? Món này ăn cũng thật ngon a! Con bé làm sao mà làm được ngon như vậy? Con dạy dì, quay đầu lại dì cũng thử làm xem sao!”

Lúc này đây, bà ta đã hoàn toàn quên mất con gái của mình, duỗi lỗ tai, cẩn thận nghe Tống Lê nói lên cách làm.

Tống Lê cười tủm tỉm: “Da sủi cảo cần phải cán thật mỏng nhưng không bị rách. Muốn được như vậy thì lúc nhào bột cần cho thêm chút muối ăn. Làm nhân sủi cảo cũng cần một ít bí quyết. Trong phần nhân con có cho thêm một ít bột tôm khô, khi ăn lên hương vị sẽ đậm đà hơn một chút. Mặt khác, rau hẹ cần phải chọn lá dẹp một chút. Trứng gà thì nên là trứng gà ta sẽ càng thơm. Còn có khoai lang sao, cần yêu cầu là khoai lang đỏ chính tông, khi đó nhân ăn mới ngon.”
Lưu Mai Hoa gật đầu như đảo tỏi: “Dì nhớ kỹ, chờ khi trở về dì cũng thử xem!”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Lê đều là ý cười. Hai mắt cô trong sáng, một đầu tóc đen mượt mà cô chỉ buộc lên đơn giản, làn da trắng giống như ngọc, nhìn thấy thế nào cũng chọc người trìu mến!

Lưu Mai Hoa theo bản năng mà nghĩ trong lòng, nếu bà có đứa con trai, liền đem Tống Lê cưới về thì thật tốt, nhưng đáng tiếc, bà lại không có.



Vậy, nếu gả Tĩnh Ninh đến Tống gia thì sao, không phải bà cũng có cơ hội cọ cơm hay sao?

Gả Tĩnh Ninh cho Tống Hà? Phi! Nháy mắt Lưu Mai Hoa đánh cái giật mình, bà ta chính là đói chết, cũng không thể làm cho Tĩnh Ninh gả cho một tên lưu manh như Tống Hà!
Ăn cơm trưa xong, Tống Lê vốn định để Vương Thải Hà nghỉ ngơi, ai biết bà lại muốn đi ra ngoài dạo phố.

“Mẹ cảm giác được cơ thể mình hiện tại rất tốt. Mẹ muốn mang con ngồi xe đến bách hoá mua một đôi giầy được không? Giầy không thử không được, chúng ta cần phải tự mình đi mua.”

Tống Lê cúi đầu nhìn xem đồi giầy trên chân mình. Giầy cô đang đi vẫn là đôi giày cũ nguyên chủ mang về từ nhà người họ hàng của Lâm gia, đôi này cũng là đôi giày con gái nhà bọn họ đã đi rồi. Tuy rằng Tống Lê không thèm để ý, nhưng đôi giày này đúng là không tương xứng với bộ váy mới cô đang mặc trên người.

Suy nghĩ một phen, Tống Lê đồng ý, cô biết mình cũng chẳng từ chối được tâm ý của Vương Thải Hà.