Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 140: Loại dược này chuyên trị bệnh không được



Cả đoàn xe đều dừng lại trên đường nhỏ.

"Tại sao không đi?"

"Vị tiểu phu nhân kia của Thanh công tử... Muốn đi lên hái trái cây gì..."

"... Hái trái cây? Bọn họ đang dẫn đường hay là đang đùa bỡn chúng ta a!"

"Dù sao sắc trời cũng không còn sớm, lát nữa còn phải đóng trại, cứ để bọn họ nháo đi, xảy ra chuyện gì tự bọn họ chịu, nếu thấy không ổn chúng ta trốn trước là được."

Người Thanh Thủy trại khe khẽ nói nhỏ.

Thái Nghĩa Minh nghe được thực rõ ràng, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thanh Mặc Nhan mang theo đám người Huyền Ngọc thủ ở dưới chân núi, thân hình Ngàn Thương linh hoạt, một tay ôm Như Tiểu Lam, rất nhanh đá đến giữa sườn núi.

Thanh Mặc Nhan nhăn lông mày, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của Ngàn Thương.

Thời điểm đến gần cây nhỏ kia, Ngàn Thương đột nhiên vung một tay lên.

"Tránh ra!" Thanh Mặc Nhan quát to.

Đám người Huyền Ngọc phản ứng cực nhanh, tất cả đều lui lại phía sau.

Một con rắn độc trên người là hoa văn màu đỏ sậm từ trên trời rơi xuống, vừa rơi xuống đất lập tức ngóc đầu lên đánh về phía mọi người.

Thanh Mặc Nhan nắm một thanh chủy thủ, vừa vặn phi trúng vào đầu rắn độc.

Thân thể rắn độc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, bất động.

Thanh Mặc Nhan tiếp tục ngửa đầu lên nhìn về phía sườn núi.

Lúc này Ngàn Thương đã đặt Như Tiểu Lam lên trên cành cây.

Thanh Mặc Nhan thấy nàng lấy từ bên hông ra một hộp gỗ nhỏ, rồi để cho Ngàn Thương đi hái trái cây, đem trái cây cất vào trong hộp gỗ.

"Như cô nương đây là muốn làm gì?" Rất nhanh Thái Nghĩa Minh đã ý thức được đây không đơn giản chỉ là "hái trái cây" như hắn nghĩ, nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của đối phương, rõ ràng là đang hái một loại dược liệu trân quý.

Thanh Mặc Nhan mím môi, không trả lời.

Thái Nghĩa Minh cũng không hỏi tiếp, nhưng cũng không hề rời đi, đứng ở đó nghiêm túc nhìn.

Không lâu sau, Ngàn Thương ôm Như Tiểu Lam rời khỏi cây nhỏ, hai người một lần nữa trở lại mặt đất.

"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam giơ hộp gỗ lên lạch cạch lạch cạch chạy về phía hắn, trên mặt mỉm cười như vừa lập được công lớn, hoặc như là đang chờ được hắn khen ngợi.

Thanh Mặc Nhan trực tiếp duỗi tay cầm lấy hộp gỗ, đồng thời bế Như Tiểu Lam lên.

Thái Nghĩa Minh nhìn hai người xoay thân vào trong xe ngựa, không hề để ý đến hắn, trong lòng liền có loại cảm giác mất mát nói không nên lời.

Kia tuyệt đối là dược liệu quý hiếm, nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Hắn vẫn luôn không đem những lời nói của Như Tiểu Lam để ở trong lòng, bởi vì hắn cho rằng nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy con rắn độc kia từ trên trời rơi xuống, hắn liền biết mình sai rồi.

Phàm là những nơi có dược liệu trân quý sinh trưởng thì đều có độc trùng sống ở gần đó, cũng không biết trái cây nàng hái có bộ dáng gì.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, theo mặt trời lặn dần, Huyền Ngọc tìm một khu đất trống, làm nơi để mọi người đóng trại.

Thái Nghĩa Minh vẫn luôn chờ cơ hội, nghĩ muốn chờ Thanh Mặc Nhan đi ra, hỏi cặn kẽ về loại trái cây Như Tiểu Lam vừa hái.

Điều làm cho hắn thất vọng là, Như Tiểu Lam luôn ở trong xe ngựa, đến ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không hề lộ diện.

Thật ra Thanh Mặc Nhan cũng đi ra ngoài một lần, dạo qua một vòng quanh doanh trại rồi rất nhanh đã lại trở về.

Như Tiểu Lam đếm ba quả trái cây trong hộp gỗ, cười đến lông mi run rẩy.

"Vui như thế?" Thanh Mặc Nhan nhéo mặt nàng, đem cơm chiều đặt lên trên bàn nhỏ.

Như Tiểu Lam cất hộp gỗ đi, lại gần ăn cơm.

"Đương nhiên vui vẻ rồi, đây chính là thứ tốt, chờ sau khi trở về ta chuẩn bị xong rồi sẽ đưa cho ngươi ăn." Như Tiểu Lam nhét cơm vào miệng, hai má phình lên tựa như hai quả bóng.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy có chút tò mò.

"Đây là dược liệu gì?"

Như Tiểu Lam nheo mắt lại, thần thần bí bí nói: "Ăn cái này, sẽ giúp ngươi trị bệnh không được."

Đôi đũa trong tay Thanh Mặc Nhan rơi xuống...

Không được...

Cả đầu óc, chỉ còn lại hai chữ này.

Chẳng lẽ hắn có lúc nào không được sao?

Như Tiểu Lam đồng tình vỗ vỗ mu bàn tay hắn, một bộ biểu cảm "ngươi không cần phải nói, ta biết".

"Ngươi đừng ngượng ngùng, chúng ta đều là người một nhà, ta sẽ không chê cười ngươi." Nàng săn sóc nói: "Ngươi là bởi vì bị cổ độc ảnh hưởng, cho nên mới không được đi?"

Cơ thể Thanh Mặc Nhan cứng lại tại chỗ.

Hắn không được lúc nào, cái nha đầu chết tiệt kia!

Như Tiểu Lam đâu biết người nào đó sắp phun lửa, nàng còn cố nói thêm một câu: "Kỳ thực ta đã sớm cảm giác được, nam nhân có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn giống như ngươi đã không còn nhiều lắm."

Cái gì mà ngồi trong lòng vẫn không loạn, hắn là cảm thấy nàng quá nhỏ, hiện tại vẫn chưa bỏ vào miệng được thôi.

Mất công mỗi buổi sáng hắn đều phải rời giường trước, sợ nàng nhìn thấy thứ gì đó sẽ hoảng sợ.

Không nghĩ tới nha đầu này cư nhiên cho rằng hắn không được...

Lần đầu tiên trong đời, Thiếu Khanh đại nhân cảm thấy muốn phát điên.

Như Tiểu Lam lại nghĩ nàng đã nói trúng tâm tư của hắn, liền lại gần lấy lòng: "Loại trái cây này rất thích hợp với ngươi, hơn nữa sau này khi ngươi sử dụng nội lực, ăn nó vào có thể giúp giảm bớt cổ độc phát tác."

Thanh Mặc Nhan ngẩn người: "Cón có chuyện này?"

Mấy năm nay hắn đã nghiên cứu không ít dược liệu, nhưng lại không hề phát hiện ra thứ này.

"Bởi vì không thể trực tiếp dùng tay chạm vào nó, bằng không sẽ bị nát hết, mà Ngàn Thương chỉ là rối gỗ, cho nên nàng mới có thể chạm vào."

Có Như Tiểu Lam giải thích lúc này Thanh Mặc Nhan mới hiểu được, nguyên lai có rất nhiều dược liệu quý hiếm không phải là hắn tìm không được, mà là do mọi người không biết cách lấy cùng bảo tồn chúng, cho nên lãng phí bấy lâu nay.

"Sao ngươi lại biết những thứ này?" Thanh Mặc Nhan gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cực lực đem những suy nghĩ không thoải mái kia ra khỏi đầu.

"Ông nội nói với ta."

"Nga... Là lão mèo hương lông trắng kia a." Thanh Mặc Nhan gật đầu.

Gia gia ngươi mới là lão lông trắng!

Như Tiểu Lam nắm chắc đôi đũa trong tay, nhưng mà cũng không dám đem lửa giận phát lên trên đầu Thanh Mặc Nhan.

Bởi vì nàng không có cách nào giải thích rõ về lai lịch của mình.

Bất quá nhìn về phương diện khác, mèo hương bình thường làm sao biết được nhiều thứ như thế đây, cho nên vô luận thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ gia gia nàng là một lão yêu quái lông trắng trong lòng hắn được.

Ở trong xe ăn qua cơm chiều, sau đó Thanh Mặc Nhan liền một mình rời đi, bằng không hắn sẽ không nhịn được mà muốn đem nha đầu nào đó ra làm ngay tại chỗ, để chứng minh phương diện kia của hắn không có vấn đề.

Thái Nghĩa Minh ở bên ngoài chờ nửa ngày trời, thấy hắn ra liền vội vàng chạy đến.

Còn có mấy người Thanh Thủy trại, đều tụ họp bên lửa trại nói chuyện.

Bởi vì bên cạnh có quá nhiều người rảnh rỗi, cho nên Thái Nghĩa Minh không nhắc đến chuyện Như Tiểu Lam hái trái cây, chủ yếu nói về hành trình ngày mai, cùng với Loạn Thạch cốc.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan thường xuyên nhìn về phía xe ngựa bên kia.

Sắc trời không còn sớm, người Thanh Thủy trại đều rời đi trước, về lều của bọn họ nghỉ ngơi.

Lều trại của Thanh Mặc Nhan cũng đã sớm được chuẩn bị tốt, nhưng mà hắn lại thủy chung không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đi ra khỏi xe ngựa.

"Tiểu Lam đâu?" Thanh Mặc Nhan nhịn không được hỏi Huyền Ngọc.

"Tiểu phu nhân nói là mệt mỏi, ở trên xe ngủ trước." Huyền Ngọc trả lời.

Đuôi lông mày Thanh Mặc Nhan giật giật.

Chọc hắn một bụng hỏa khí mà vẫn có thể ngủ ngon, quá tiện nghi cho nàng rồi.

"Công tử, đã không còn sớm." Huyền Ngọc lên tiếng nhắc nhở.

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên nhìn trời: "Ngươi dẫn người đi bắt vài con côn trùng về đây."

Huyền Ngọc không hiểu gì cả, hơn nửa đêm, thế tử đây là muốn làm cái gì?

Cũng may ở đây có rất nhiều côn trùng, Huyền Ngọc dẫn người rất nhanh đã bắt được một số lượng lớn bọ cánh cứng về.

Thanh Mặc Nhan nhìn: "Thả những con có sừng cứng đi, con nào vô hại thì lưu lại."

Huyền Ngọc ngồi chọn lựa, cuối cùng chỉ chọn ra được hai mươi con.

Thanh Mặc Nhan cầm lấy túi côn trùng, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước xe ngựa Như Tiểu Lam đang ngủ, giơ tay, đem túi đựng côn trùng ném vào bên trong...

Huyền Ngọc trợn mắt há hốc mồm.

Thế tử đây là muốn làm cái gì?