Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 116: Đây là hoàng đế thưởng cho ta, ta không muốn lập gia đình



Bàn tay to của lão Hầu gia vung lên, tôi tớ bên người liền muốn tiến lên dỡ đồ trên xe xuống.

Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Huyền Ngọc, Huyền Ngọc lập tức mang theo thủ hạ che chắn ở trước xe ngựa.

Mấy tên tôi tớ nào dám cứng rắn với đám người Huyền Ngọc, tất cả đều bị dọa đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Lão Hầu gia biến sắc, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan cả giận nói: "Nghịch tử, ngươi có ý gì?"

Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nhìn phụ thân của hắn: "Phụ thân đây là có ý gì?"

Mỗi lần hoàng đế ban thưởng xuống chỉ cần không phải là đất đai và cửa hàng, thì lão Hầu gia đều sai người chuyển hết vào nhà kho trong phủ.

Không phải hắn không muốn đất đai cùng cửa hàng, mà tại vì khế ước đất đai đều do Thanh Mặc Nhan đứng tên, hắn thật sự không có cách nào lấy về tay được.

Nhưng mà khi hoàng đế thưởng xuống vàng bạc cùng ngọc ngà, hoặc là vật phẩm tơ lụa thì lại khác, nhi tử hiếu kính phụ thân là chuyện đương nhiên, ai có thể nói được cái gì.

Lão Hầu gia trừng mắt: "Ngươi muốn giữ làm của riêng những thứ hoàng đế ban cho?"

Thanh Mặc Nhan đột nhiên cười khẽ: "Phụ thân nói quá rồi, những thứ này không phải là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hầu phủ chúng ta."

Lão Hầu gia ngây ngẩn cả người.

Cái gì? Không phải thưởng cho Hầu phủ?

"Ban thưởng cho ngươi cũng tức là cho Hầu phủ chúng ta." Lão Hầu gia hừ một tiếng, tiến lên mạnh mẽ đẩy Huyền Ngọc ra, túm lấy màn xe vén lên.

Huyền Ngọc nắm lấy chuôi kiếm nhìn thoáng qua Thanh Mặc Nhan.

Người khác hắn đều có thể ngăn lại, nhưng lão Hầu gia là phụ thân của Thanh Mặc Nhan, hắn cũng phải có vài phần kiêng kị, miễn cho bị thương hắn lại làm khó Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Lam duỗi đầu ra xem.

Chỉ thấy trong xe là một thân gỗ, thân cây cháy đen, nhìn qua bẩn hề hề.

Lão Hầu gia không có phòng bị, liền phát hoảng, một lúc sau cả giận nói: "Ngươi mang đồ hoàng đế ban cho giấu đi đâu rồi?"

Thanh Mặc Nhan không trả lời, Như Tiểu Lam lại hoan hô ra tiếng, tránh thoát khỏi tay Thanh Mặc Nhan chạy về phía xe ngựa.

Không sai, đây là gỗ sét đánh, còn là gỗ đào tốt nhất!

Như Tiểu Lam hưng phấn vuốt ve khúc gỗ trên xe, quay đầu lại hỏi Thanh Mặc Nhan: "Cái này thật sự là hoàng đế gia gia cho?"

"Ân."

Như Tiểu Lam hưng phấn không thôi, hoàn toàn không để ý đến lão Hầu gia sắc mặt xanh mét đang đứng ở một bên.

Nàng xem xong xe này rồi lại chạy đến chiếc xe còn lại, Huyền Ngọc vội vàng nhấc màn xe lên giúp nàng.

Ánh vàng rực rỡ chiếu vào hai mắt nàng.

Trên xe bày năm rương gỗ, ba rương tràn đầy châu báu trang sức, còn có cả bảy tấm vải dệt.

Hai rương gỗ nhỏ còn lại đựng toàn là vàng bạc lấp lánh.

"Đây là Hoàng Thượng thưởng cho Tiểu Lam." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói với lão Hầu gia.

Như Tiểu Lam vừa mừng vừa sợ: "Thật sự là cho ta?"

Không nghĩ tới hoàng đế vẫn rất hào phóng a.

Như Tiểu Lam vui vẻ vuốt mấy thứ kia, còn cố ý cầm lên một khối đá mắt mèo màu xanh biếc, đặt ở trước hai mắt để ước lượng.

"Thanh Mặc Nhan, ngươi xem khối đá quý này có giống với ánh mắt ta không?"

Thanh Mặc Nhan cười cười.

Đá quý dù có đẹp đến đâu cũng không thể bằng ánh mắt nàng.

"Nâng đồ về đi." Thanh Mặc Nhan phân phó Huyền Ngọc.

Lão Hầu gia xanh mặt, nhìn đám người Huyền Ngọc khiêng thân gỗ đào cháy đen đi.

Thời điểm thấy bọn họ nâng năm rương gỗ lên, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, tiến lên đè rương lại.

"Sao hoàng đế có thể ban thưởng cho đứa nhỏ này được, này cũng quá nhiều đi." Lão Hầu gia liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam phồng má trốn ở sau lưng Thanh Mặc Nhan, thè lưỡi về phía lão Hầu gia.

Dù nhiều cũng là hoàng đế cho ta, nhiều hay ít cũng không phải chuyện của ngươi.

Bất quá lời này nàng cũng chỉ dám nói ở trong lòng, không thể nói ra được.

"Phụ thân chẳng lẽ đồ vật của tiểu hài tử mà người cũng không buông tha sao?" Trong giọng nói của Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn mang theo tia châm chọc.

"Ta bất quá chỉ là muốn giúp nàng quản lý mấy thứ này mà thôi, trong phủ không có chủ sự, nhị đệ ngươi lại chưa thành thân, đồ vật để ở nơi đó sẽ khó tránh khỏi không bị tên nô tài nào đó nổi lòng tham trộm cắp, khóa ở trong nhà kho mới là an toàn nhất." Sắc mặt lão Hầu gia đỏ lên, phảng phất như ý tốt của mình bị người ta từ chối nên tức giận.

"Kỳ thực phụ thân không cần phải vất vả như thế, trong phủ không có chủ sự, phụ thân nâng một vị lên làm chính thê là được, cũng giúp cho người không phải nhúng tay vào mọi chuyện." Thanh Mặc Nhan ra vẻ cung kính, nhưng những lời nói ra lại rất lạnh lùng.

Như Tiểu Lam thò đầu nhỏ từ sau áo choàng Thanh Mặc Nhan ra, đánh giá biểu cảm trên mặt hai người.

Chuyện này tuyệt đối là có nội tình!

Phụ bất từ, tử bất hiếu (*), đối chọi gay gắt như thế, tuyệt đối có chuyện!

(*) Phụ bất từ, tử bất hiếu: Cha không lành, khó sanh con thảo.

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi, đi về sân của mình.

Đi một đoạn không xa, Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn quay lại.

Chỉ thấy lão Hầu gia đang phát hỏa với đám tôi tớ, hiển nhiên là giận chó đánh mèo lên trên người khác.

Nàng rất muốn hỏi Thanh Mặc Nhan một câu, chuyện này rốt cuộc là làm sao.

Nhưng mà khi thấy rõ biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Thanh Mặc Nhan trước nay luôn bình thản thong dong bây giờ lại mang theo khuôn mặt lạnh băng, con ngươi đen trắng rõ ràng thanh lãnh tựa như băng phách, không khỏi khiến cho người ta lạnh thấu tim.

Ma xui quỷ khiến, Như Tiểu Lam duỗi tay ra kéo lấy bàn tay to của hắn, an ủi nói: "Thanh Mặc Nhan, ngươi đừng như thế, ngươi còn có ta mà."

Lời vừa nói ra, hai bên đều ngây ngẩn cả người.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía tiểu nhân nhi ở bên cạnh, giữa mi tâm lộ ra vài phần lạnh thấu sương.

"Ngươi có thể ở bên ta được bao lâu?"

Như Tiểu Lam nhớ tới hai khối đá ngũ sắc của nàng, nếu nàng gom đủ bốn khối, nàng tất nhiên sẽ phải quay về, đến lúc đó nhất định hắn sẽ cảm thấy thương tâm đi.

Hắn đối với nàng vô cùng tốt, điểm này nàng có thể cảm nhận được.

Nếu nàng thật sự lặng lẽ rời đi, đối với hắn mà nói, này chẳng khác nào là bị phản bội, nhưng mà nếu nói cho hắn biết tình hình thực tế, khó đảm bảo hắn sẽ không giận dữ rồi thu lại hai viên đá ngũ sắc của nàng.

Ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nội tâm nàng rối rắm không thôi.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ngươi sẽ lớn lên rất nhanh, từ trước đến giờ ngươi không nghĩ đến chuyện phải lập gia đình sao?"

Như Tiểu Lam chột dạ nói: "Ta có thể gả ở gần chỗ ngươi... Đến lúc đó cũng không có gì thay đổi."

Thanh Mặc Nhan cười khẽ, ý cười buồn bã: "Gả đi rồi ngươi không còn là người trong phủ nữa, người ngoài đều biết tuy rằng ta nhận nuôi ngươi, nhưng không hề nhận ngươi làm nghĩa nữ, đến lúc đó có lẽ chúng ta sẽ ở hai chân trời khác nhau."

Như Tiểu Lam không khỏi cảm thấy ảm đạm.

Thanh Mặc Nhan nói không sai, nếu nàng thật sự gả cho người khác, sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa, sau này có thể gặp lại hắn hay không cũng rất khó nói.

Thanh Mặc Nhan rõ ràng đã nhìn thấy sự dao động trong mắt nàng, hắn tiếp tục dụ dỗ nói: "Có ta ở đây sẽ không để cho ai bắt nạt ngươi, nhưng mà gả cho người khác thì rất khó nói, hơn nữa thân phận của ngươi cũng là một vấn đề rất lớn, nếu như để đối phương phát hiện ra chân thân của ngươi... Có lẽ nửa đời sau của ngươi sẽ phải ăn chuột chết sống qua ngày đi."

Như Tiểu Lam rùng mình một cái

Trời ạ, nhiều vấn đề như thế, tại sao trước đây nàng không nghĩ tới.

Hiện tại suy nghĩ cẩn thận, nàng càng cảm thấy thế giới này thật nguy hiểm, ở bên người Thanh Mặc Nhan vẫn là an toàn nhất.

"Ta không gả." Như Tiểu Lam nói: "Lập gia đình quá nguy hiểm... Không, là quá phiền toái, ta muốn mãi ở lại bên cạnh ngươi có được không?"

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan cong lên, nhưng mà rất nhanh đã bị hắn che giấu đi.