Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 102: Rối gỗ Ngàn Thương, giết hại vô số



Mọi người đi vào bên trong viện.

Hai tên phó tướng mang theo hai mươi tên thủ hạ nhanh chóng phân tán ra, tiến vào trong các phòng xem xét.

Như Tiểu Lam ngẩng đầu, chỉ vào ngôi lầu cao cao ở trong viện: "Ở nơi đó."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, quay đầu lại nhìn mọi người.

Huyền Ngọc nhanh chóng dẫn người đi về phía ngôi lầu kia.

Đồng thời Thanh Mặc Nhan cũng ôm Như Tiểu Lam lên: "Sợ sao?" Hắn thấp giọng hỏi.

Như Tiểu Lam lắc đầu.

Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người ông nội, đã thấy qua vô số sự tình quỷ quái, khi đó bọn họ cũng chỉ có hai người, nhưng hiện tại bên người nàng lại có nhiều người bảo hộ như thế, nàng làm sao lại sợ đây.

Thời điểm Huyền Ngọc đánh nát cửa gỗ của ngôi lầu, hai tên phó quan cũng dẫn người chạy lại đây.

"Chỉ còn lại chỗ này là chưa xem xét."

Hai đội người cùng tiến vào ngôi lầu.

Trong ngôi lầu ánh sáng tối tăm, ánh mặt trời chiếu vào trong qua cái cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, hình thành những vệt sáng đang xen ở trên không trung, từng tầng một nối thẳng lên đỉnh chóp của ngôi lầu.

Như Tiểu Lam tiến lên phía trước nhắm hai mắt lại, cho nên sau khi tiến vào, nàng là người đầu tiên thích ứng được với ánh sáng ở bên trong.

"Cẩn thận!" Nàng nắm chặt lấy y phục Thanh Mặc Nhan, kêu lên một tiếng.

Thanh Mặc Nhan theo bản năng né tránh thứ ánh sáng kia, những người còn lại võ công cũng không kém, đều né tránh được chúng.

Trong không trung vang lên tiếng "lộng đát lộng đát" giòn vang, dọc theo bốn bức tường ngôi lầu, vô số nhện gỗ bò ra hướng về phía bọn họ.

Một tay Thanh Mặc Nhan ôm chặt lấy Như Tiểu Lam, tay còn lại thì rút trường kiếm ra.

"Ngươi không được dùng nội lực!" Như Tiểu Lam nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Sau khi sử dụng nội lực, cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan sẽ phát tác, ở trong hoàn cảnh này hắn rất dễ dàng trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của địch nhân.

Thanh Mặc Nhan cười khẽ, trường kiếm trong tay tùy thời chém ra, mũi kiếm hư ảo, đường kiếm đi nhanh đến khó tin.

Những con nhện gỗ tới gần đều bị hắn quét qua, bị chém đến thân thể rơi đầy trên mặt đất, tám cái chân vẫn còn không ngừng run rẩy.

"Dù cho ta không thể sử dụng nội lực, thì chỉ cần kỹ thuật dùng kiếm thôi cũng đã đủ để đả thương người rồi." Đáy mắt Thanh Mặc Nhan lộ ra một tia tự tin, dù cho một tay hắn đang ôm Như Tiểu Lam, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đến hành động của hắn.

Thân hình di chuyển, động tác huy kiếm gọn gàng sạch sẽ, một chút cũng không thua đám người Huyền Ngọc.

Như Tiểu Lam nhìn đến ngây người: "Thanh Mặc Nhan, ngươi thật soái!" (Linh: Em cũng thấy thế. TvT)

Lại là cái từ ngữ hắn nghe không hiểu.

Thanh Mặc Nhan nhấc chân giẫm nát một con nhện vừa bị hắn chém chúng.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, đủ để hắn cảm nhận được nội tâm nàng đang vui sướng cùng sùng bái đến mức nào.

Hảo, như vậy rất tốt.

Vật nhỏ của hắn chỉ được có mình hắn ở trong lòng.

Đám nhện gỗ rất nhanh đã bị mọi người thanh lý sạch sẽ, ngôi lầu một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh lúc trước.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, nắm chặt binh khí trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.

"... Con rối kia thật sự là ở nơi này sao?" Không biết ai thấp giọng hỏi một câu.

Như Tiểu Lam đột nhiên cảm nhận được một cỗ âm khí phiêu tán ra từ trên đỉnh lầu.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thang lầu đan xen ngang dọc ở phía trên.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Thanh Mặc Nhan dùng thanh âm vừa đủ để cho hai người nghe được hỏi nàng.

"Ân... Âm khí quá nặng, nhìn không rõ lắm." Như Tiểu Lam lấy một lá bùa từ trong lòng ra, tay nhỏ bé linh hoạt gấp vài đường, một lúc sau lá bùa đã được nàng gấp thành hình dạng của một con chim nhỏ.

Nàng vung tay ném lá bùa lên.

Lá bùa gấp thành con chim tựa như được trao cho sinh mệnh, vẫy cánh bay lên không trung, nó bay xoay quanh trên đầu mọi người, chậm rì rì càng bay càng cao.

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nó.

Đột nhiên từ trên không trung xẹt qua một đạo bạch quang, cắt chim giấy thành hai nửa.

"Tới!" Như Tiểu Lam ôm chặt lấy cổ Thanh Mặc Nhan.

Cùng lúc đó, trên đầu mọi người vang lên tiếng động thật lớn, thang lầu bằng gỗ bị đâm đến vỡ nát, một bóng người từ trên đỉnh chóp phi thân nhảy xuống, hai tay hắn có đạo bạch quang mảnh khảnh, lao thẳng về phía đám người bên dưới.

Bạch quang tung bay, tựa như một cơn gió xoáy.

Như Tiểu Lam chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mọi người, tốc độ của đạo bạch quang kia quá nhanh, nàng căn bản cũng không biết rõ đối phương là ai, chỉ có thể cảm nhận được một cỗ âm khí cực hàn đang vờn quanh bên người mình.

"Lùi lại!"

Nàng nghe thấy Thanh Mặc Nhan quát lên.

Huyền Ngọc cũng với đám tử sĩ nhanh chóng lùi lại phía sau, chỉ có hai tên phó quan kia phản ứng chậm hơn một chút, đợi đến khi bọn họ lùi lại đã tổn thất hơn mười mạng người rồi.

Thân thể mấy tên lính bị đâm thủng, chặt đứt, máu và thịt rơi đầy đất.

Như Tiểu Lam gắt gao nắm chặt lấy kiếm gỗ nhỏ của nàng.

Nếu thứ đối phương dùng là tà pháp, nàng còn có thể đối phó được, nhưng cư nhiên đối phương lại dùng loại chiến thuật tàn nhẫn này, nàng căn bản là theo không kịp được tiết tấu của người kia.

"Ha ha ha..." Trong không trung ẩn ẩn truyền đến tiếng cười của nam tử.

"Là con rối đứng đầu!" Một danh phó quan phát hiện ra chỗ ẩn giấu ở trong bóng tối của con rối kia đầu tiên, liền quát to một tiếng rút kiếm tiến lên.

"Muốn bắt được ta thì phải vượt qua được bảo bối của ta a." Con rối đứng đầu thấp giọng cười ra tiếng.

Thân ảnh vừa nãy lập tức đánh hai đạo bạch quang về phía tên phó quan kia, bạch quang vừa xẹt qua chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hai tên binh lính đứng sau sử dụng kiếm ngăn trở đạo bạch quang xâm nhập, thân ảnh người kia lúc này mới dừng lại.

Bấy giờ mọi người mới thấy rõ, đó là một con rối bằng gỗ, thân hình không khác gì người thường, vũ khí của nó là hai đạo bạch quang hình thanh kiếm rất nhỏ, từ giữa cánh tay rối gỗ vươn ra ngoài.

Chẳng qua gương mặt của người này không phải được điêu khắc từ bạch ngọc, tuy rằng nhìn qua có vẻ tái nhợt đến dị thường, nhưng mà biểu cảm trên mặt lại rất linh hoạt, mang theo hình tượng của một nam tử trẻ tuổi, một đôi mắt thon dài mà lạnh lùng, vô tình nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Ngàn Thương, bồi bọn họ chơi cho tốt." Con rối đứng đầu cười khanh khách.

"Ngươi cuối cùng là làm việc cho ai, rốt cuộc thứ ngươi muốn là gì?" Thanh Mặc Nhan giương giọng quát về phía con rối đứng đầu.

Con rối đứng đầu náo ra vụ án lớn như thế ở trong thành, làm liên lụy đến vô số mạng người, Thanh Mặc Nhan tin tưởng là phía sau hắn còn có ý đồ khác.

Con rối đứng đầu cong cong ánh mắt: "Không thắng được Ngàn Thương, dù cho ta có trả lời ngươi cũng vô dụng, bởi vì người chết sẽ không đem bí mật ra khỏi ngôi lầu này được... Bất quá nếu ngươi hỏi ta muốn cái gì, thì ta nghĩ ta đã chiếm được rồi."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan nheo lại, trong nháy mắt, một suy đoán lớn mật hiện lên ở trong đầu hắn.

"Mục tiêu của ngươi là nhị hoàng tử?"

Con rối đứng đầu sửng sốt, trên mặt rõ ràng lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn vỗ tay nhẹ nhàng nói: "Không hổ danh là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, năng lực phân tích vụ án mạnh hơn lũ rác rưởi Hình Bộ nhiều, nếu ngươi đã đoán ra, ta đây cũng không giấu diếm nữa, dù sao rất nhanh nhị hoàng tử sẽ bị thương nặng đến mức không trị được mà chết, khi đó nhiệm vụ của ta sẽ kết thúc, còn bây giờ cứ để cho Ngàn Thương chơi đùa với các ngươi một lúc đi, cũng không phụ lòng chư vị từ đường xa đến đây."

Thân ảnh con rối đứng đầu lặng lẽ biến mất ở trong bóng tối.

"Đứng lại!"

"Đừng để hắn chạy thoát..."

Danh phó quan còn lại trừng lớn mắt, đồng liêu chết thảm ở trước mắt đã làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, hắn tiến lên muốn đuổi theo con rối đứng đầu.

Con rối được xưng là Ngàn Thương kia vẽ ra một đường kiếm, động tác ưu nhã mà nhanh chóng xẹt qua.

Tên phó quan kia mới chạy được năm bước đã phát hiện ra thân thể có gì đó không đúng, đầu gối hắn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, tay phải cầm kiếm cùng với đùi phải hoàn toàn rời khỏi cơ thể hắn.

Trong ngôi lầu, đã biến thành một biển máu.