Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 72: Đế quân xinh đẹp như hoa (16)



Sáng nay trời mưa, trên không trung u ám một màu xám xịt, gió thổi những hạt mưa phùn lất phất trở nên ngày một lớn hơn. Lá trúc trong sân liên tục đung đưa trái phải, vô số hạt mưa to tròn rơi tí tách thành một chuỗi dài trên mái hiên cứ như chiếc vòng tay ngọc bị đứt vỡ, mờ ảo cả một khoảng trời. Sau đó, chúng đồng loạt bắn tung tóe lên mặt đất, sương mù trắng xoá dần dần bốc lên.

Tí tách tí tách, có tiếng những giọt mưa rơi xuống vại sành, làm con cá bên trong hoảng sợ bơi tán loạn, chỉ để lại một thoáng chiếc đuôi đỏ hồng lướt qua.

Sau khi được cơn mưa gột rửa, lá cây trở nên xanh tươi hơn, bầu không khí tràn ngập hương thơm trong lành. Có người cầm ô giấy vội vã bước qua cổng vòm, đôi giày giẫm mạnh vào vũng nước, bùn đất lầy lội vây ra khắp nơi.

Các cô nương đã thấm mệt sau buổi nhảy múa, họ đều ngồi nghỉ trong phòng. Chỉ có Khương Ngâm nghe tiếng mưa ngoài trời mà lòng ngứa ngáy, cuối cùng, thiếu niên chịu không nổi chạy lon ton ra hành lang ngắm. Tiết trời âm u hơn nhiều so với sáng nay, có vẻ mưa sẽ càng lớn hơn nữa.

Quả nhiên như cậu nghĩ, trên cao bỗng lóe lên một tia sét vang rền, mưa rơi tầm tã như trút nước. Những giọt mưa bay điên cuồng đến cả trong mái hiên, Khương Ngâm vừa mới đưa tay ra, ống áo đã nhanh chóng bị thấm ướt.

Hạt ngọc trắng xoá bắn lên, để lại xúc cảm mát mát lạnh lạnh.

Đột nhiên nghe được có tiếng gọi vang lên cách đó không xa, cậu ló đầu ra, thấy Khâu Trạch đang một tay cầm ô, một tay ôm mấy cái rương trong ngực, hắn ba chân bốn cẳng chạy đến, toàn thân bị mưa xối ướt sũng.

Thiếu niên cũng lấy ô ra giúp đối phương mang đến hành lang, đỡ được một phần nên tốc độ Khâu Trạch cũng nhanh hơn, hai người cùng nhau chạy vào trong dưới cơn gió thổi lồng lộng.

Quần áo ướt nhẹp như chuột lột, họ lau mặt, nhìn nhau phì cười.

Khương Ngâm lắc lắc cái rương trong tay, cảm giác hơi nặng, có lẽ chứa khá nhiều đồ, cậu liền hỏi đối phương: "Cái gì trong đó vậy? Sao lại mang đến ngay lúc này, trời vẫn đang mưa to mà?"

Khâu Trạch gấp ô lại, có chút bất đắc dĩ đáp: "Đây là váy múa Yến tiên sinh thiết kế riêng cho các cô nương, nói là cần gấp. Ngọc tỷ tỷ đang bận tiếp khách trong sân nên mới bảo ta nhanh chóng mang đến cho các ngươi."

À, tui hiểu gòi, thì ra là Yến tiên sinh.

Khương Ngâm gật đầu đồng tình, không ngạc nhiên lắm, dù sao người ta chính là 'Yến lột da' không nói hai lời mà!

Lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng gọi.

Khương Ngâm mơ hồ nghe được tên mình, cậu nghĩ thầm, chắc là thời gian nghỉ đã kết thúc, thiếu niên bèn nói với Khâu Trạch một tiếng rồi đi vào luyện múa. Bên trong, các cô nương đã đứng nghiêm chỉnh ở vị trí của mình, thế là cậu cũng nhanh chóng qua xếp hàng.

Yến Lâu Y đang đứng ở đằng trước, tóc mai gọn gàng, mày rậm như họa, đuôi mắt hơi xếch lên, mang đến một vẻ đẹp vừa mảnh mai vừa sắc sảo, "Lần trước mọi người đã học xong Bạch Trữ Vũ, bây giờ chúng ta bắt đầu học điệu《 Lục Yêu 》."

"Lục Yêu Vũ vô cùng mềm mại, gọi tắt là Lục Yêu, nhịp điệu từ chậm đến nhanh, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng. Từng có câu thơ: ‘Nam quốc hữu giai nhân, khinh doanh lục yêu vũ, hoa diên cửu thu mộ, phi mệ phất vân vũ.’"*

*Nước Nam có nàng giai nhân, điệu Lục Yêu múa thướt tha, bay nhảy trong tiệc tối hoa lệ, tay áo phần phật phóng mây mưa (xốp đã rất cố tra raw rồi nhưng một từ nhiều nghĩa nên chỉ có thể dịch tạm như vậy thôi, không chắc là đúng nhe🙏🏻)

Yến Lâu Y vừa nói vừa vỗ vỗ tay, lập tức có người hầu mang mấy cái rương lớn vào, chính là những thứ cậu và Khâu Trạch cùng ôm ban nãy.

"Đây là váy khiêu vũ ta chuẩn bị cho các ngươi." Hắn mở nắp ra, bên trong là những chiếc váy màu xanh nước biển, chất liệu trơn mượt bóng loáng, mặt trên được thêu vô số bông hoa rỗng, trông xinh đẹp cực kỳ. Các cô nương đều không kìm được mà chạy đến đứng vây quanh ngắm nghía.

"Thôi nào, đừng cứ tụ tập ở đây mãi, mỗi người lấy một chiếc rồi đi thay, sau đó ta dạy các ngươi múa." Yến Lâu Y nói: "Nhanh cái chân lên!"

Tông giọng của hắn lạnh lùng hẳn xuống, các cô nương sợ người nọ nổi giận, tức khắc không dám ồn ào nữa, liền vội vàng cầm váy chạy vào phòng thay đồ bên cạnh, động tác hết sức nhanh gọn lẹ.

Lần này đến lượt Khương Ngâm luống cuống, chỉ có một phòng thay đồ thôi, cậu phải làm sao đây?

Cậu là đàn ông, chẳng lẽ lại đi vào thay chung với con gái nhà người ta? Như thế khác gì vạch áo cho người xem lưng đâu, tiền lương tháng này còn chưa nhận được, cậu không muốn bị đuổi việc bây giờ!

"Sao Đào Hoa cô nương không vào thay?" Một giọng nói từ tốn đột nhiên vang lên từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy khiến Khương Ngâm có chút không thoải mái, cậu lập tức quay người lại.

Thiếu niên gượng gạo đáp: "Ha ha, ta thấy bên trong đông quá, chờ họ ra rồi ta vào thay cũng được."

"Ồ ~" Thanh âm Yến Lâu Y chợt kéo dài, mang theo ý vị không rõ, "Thì ra là vậy, ta còn tưởng Đào Hoa cô nương có bí mật không thể nói cho ai biết chứ?"

Tim Khương Ngâm bất ngờ nhảy dựng lên, song thiếu niên vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như cũ, mỉm cười trêu đùa, "Làm gì có chứ."

Cậu nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm của Yến Lâu Y, nỗi bất an trong lòng liên tục lan tràn, chợt có một loại cảm tưởng như thể toàn bộ tâm tư của mình đều đã bị đối phương nhìn thấu. Thiếu niên lặng lẽ nhéo lòng bàn tay, buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Làm sao có thể? Khương Ngâm tự nhận mình ngụy trang rất tốt, không có khả năng bị phát hiện. Khung xương cậu vốn nhỏ, vẻ ngoài cũng hết sức xinh đẹp động lòng người, chỉ cần vẽ mày, tô thêm chút son là đã hoàn hoàn toàn biến thành một cô gái yêu kiều mềm mại. Thậm chí ngay cả giọng nói cũng được cậu điều chỉnh rất giống thật, không có chút sơ hở nào.

Khương Ngâm không hề biết rằng chính bộ ngực của mình đã khiến đối phương nghi ngờ.

Tuy Yến Lâu Y không thích phụ nữ, nhưng hắn vẫn rất thưởng thức cái đẹp. Hắn tự tin rằng bản thân không nhìn nhầm, nên mới khó hiểu vì sao ngực của Đào Hoa cô nương này lúc lớn lúc nhỏ? Cảm giác khi chạm vào còn hết sức kỳ quái.

Từ sau đêm nam nhân vô tình đụng phải ngực Khương Ngâm, trong lòng hắn đã sinh nghi. Thêm vào đó là yết hầu thanh tú như ẩn như hiện kia nữa, Yến Lâu Y nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khương Ngâm, trong mắt hiện một tia thăm dò.

Chẳng lẽ đúng thật là một nam nhân giả trang thành nữ nhân?

Thiếu niên chỉ cảm thấy ánh mắt chăm chú phía sau mình như một cây kim nhọn, dán chặt lên người khiến cậu sợ đến mức muốn biến mất ngay lập tức. Vừa mới thấy các cô nương đi ra, cậu đã chạy cái vèo vào, không dám nán lại thêm một phút giây nào nữa.

Khương Ngâm cứ thế trốn mãi trong phòng thay đồ, cho đến khi có người đến thúc giục, cậu mới nơm nớp lo sợ bước ra ngoài.

Tuy ai cũng mặc trên thân chiếc váy xanh biển, nhưng Yến Lâu Y chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khương Ngâm lẩn trong đám đông. Thiếu niên nọ cố gắng trốn ở phía cuối hàng, đầu cúi gằm cứ như sợ bị người khác chú ý, trong mắt hắn liền thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Thôi được rồi, không trêu nữa, lỡ như doạ người ta chạy mất thì không còn gì thú vị.

"Tốt, bây giờ bắt đầu làm theo động tác của ta ——" Yến Lâu Y nhảy mẫu trước một lần, tuy là đàn ông, nhưng điệu múa của hắn mềm dẻo chứ không hề yểu điệu, ngược lại còn đem đến một vẻ đẹp hết sức độc đáo, "Tay trái nâng tay áo lên, tay phải hạ xuống."

"Đầu hơi nghiêng sang bên trái, đúng rồi, nhìn về phía khách dưới sân khấu, sau đó bước lên một bước."

Các cô gái nhanh chóng thực hiện theo động tác của hắn, lấy tay áo che đi nửa khuôn mặt, sau đó nhẹ nhàng vung lên cao, xoay người, rồi duyên dáng đứng thẳng. Kế đến, họ nâng tay áo bên trái, hơi kiễng chân xoay tròn, trên môi là nụ cười khẽ dịu dàng, hoàn toàn đúng với câu nói: 'Khuyên tai rũ xuống theo ánh mắt nhẹ đưa, vạt áo thanh thoát tung bay trên không trung.'

Uyển chuyển lả lướt, tao nhã đến cực độ, đẹp đẽ vô ngần!

Điệu múa kết thúc, mọi người tự do luyện tập một lúc, rồi tan học.

- --

Bởi vì hôm nay trời mưa, Yến Lâu Y sợ các cô nương về muộn sẽ không an toàn nên quyết định cho ra sớm. Ai ai cũng cười nói vui vẻ đi vào phòng thay đồ, Khương Ngâm chỉ có thể đứng bên ngoài đợi họ dùng xong.

Quá rảnh rỗi, thiếu niên bèn quyết định tự nhảy thêm một lúc. Yến lột da không biết đã đi đâu mất, lúc hắn ta không có ở đây, cậu cũng thoải mái hơn nhiều.

Nếu sau này muốn được biểu diễn trên sân khấu, vậy thì phải luyện múa cho thật tốt. Đây chính là bước đầu tiên để cậu trở thành đệ nhất hoa khôi của thị trấn, và cũng là bước quan trọng nhất! Khương Ngâm dự định sẽ đưa ba chữ Tiểu Đào Hoa này nổi danh muôn nơi!

Cậu là nam nhi, gân cốt không mềm mại bằng con gái, nên phải chăm chỉ cố gắng kéo giãn thường xuyên. May mắn là tập múa cũng tương tự như luyện kiếm, chỉ cần thả lỏng cơ thể, đồng thời biết cách dùng sức đúng lúc là được.

Các cô nương trong phòng đã dần dần ra về, chỉ còn lại mình Khương Ngâm. Cậu giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau đó bước vào phòng thay đồ.

Thiếu niên lấy nước rửa mặt, tháo trang sức ra, rồi bắt đầu cởi quần áo.

Ngay khi đôi tay vừa chạm lên đai lưng, Khương Ngâm hoàn toàn không để ý rằng cánh cửa phía sau đã bị mở ra một chút. Chỉ đến lúc có làn gió lạnh lẽo thổi nhẹ qua tấm lưng trần trơn bóng, thiếu niên mới cảm thấy có điều không ổn, cậu vội vàng quay đầu lại.

"Ai đó ——!"

Một bóng dáng cao gầy đang khoanh tay lười biếng dựa vào cửa, chính là Yến Lâu Y. Hắn vốn định quay về lấy một thứ mình để quên, nhưng lại bắt gặp đèn trong phòng thay đồ vẫn còn sáng.

Gần như là ngay lập tức, nam nhân liền biết ngay ai đang ở bên trong, nên cứ thế đẩy cửa ra, song không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng hết sức tuyệt trần mê hoặc.

Chiếc váy của thiếu niên đã được cởi xuống tận hông, cậu hơi cúi người, bả vai tinh xảo tựa như cánh bướm chuẩn bị bay lên, tấm lưng mảnh mai trắng ngần chẳng khác nào một dãy núi nhấp nhô uốn lượn. Vòng eo nhỏ nhắn cực kỳ tinh xảo thon thả, bờ mông căng mẩy nhô ra sau tạo thành một đường cong quyến rũ, nửa kín nửa hở hết sức khiêu gợi.

Đôi con ngươi đong đầy hoảng loạn nhìn lại, trắng đen rõ ràng, diễm lệ đến tột cùng.

Yến Lâu Y bị sắc tuyệt mỹ kia làm cho ngẩn người.

Khương Ngâm vội vàng kéo váy lên, gắt gao ôm chặt trước ngực, cậu cảnh giác nhìn đối phương, "Ngươi làm gì vậy? Yến tiên sinh không biết ta đang thay đồ hay sao? Tùy tiện xông vào phòng thay quần áo của nữ tử thế này!"

Một lúc sau, Yến Lâu Y mới mỉm cười, "Xin lỗi, ta tưởng bên trong không có ai."

Chỉ thấy được nửa cái lưng, đúng là không thể chứng minh được điều gì. Xem ra chỉ có để nhóc con này tiếp tục diễu võ dương oai trước mặt hắn mà thôi…

Khương Ngâm vừa cố gắng nhớ lại xem mình có lộ ra gì không, vừa nhanh chân lùi về phía sau, "Vậy ngươi mau ra ngoài đi, chẳng lẽ Yến tiên sinh còn có lời muốn nói?"

Yến Lâu Y không đáp, chỉ lẳng lặng từng bước tiến đến gần. Trong phòng, ánh nến lập lòe mờ ảo, phản chiếu lên đôi đồng tử đen kịt không rõ của nam nhân nọ, khiến thiếu niên nhất thời không thể đoán được đối phương chuẩn bị làm gì.

Khương Ngâm siết chặt nắm tay, cậu tiếp tục lùi lại, cố nén sự run rẩy trong tông giọng, "Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có tin ta nói với Ngọc Nương không!"

Mãi đến khi quần áo của cả hai chạm vào nhau, khoảng cách gần đến không thể gần hơn được nữa, Yến Lâu Y mới dừng chân. Hắn chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng của 'thiếu nữ' đối diện, nhìn gương mặt Khương Ngâm căng thẳng đến trắng bệch, nam nhân nhẹ nhàng bật cười.

"Đào Hoa cô nương nghĩ đi đâu vậy? Yến mỗ chỉ muốn nhắc nhở cô nương rằng trâm cài của ngươi sắp rơi ra rồi."

Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay lên, chỉnh lại đoá sen xanh nằm xiên xiên vẹo vẹo trên tóc Khương Ngâm, "Cây trâm này đơn điệu quá, cô nương nên chọn hoa phù dung hay hoa hải đường chẳng hạn, như vậy mới tôn lên được dung mạo của ngươi."

Khi rút tay về, Yến Lâu Y đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng thì thầm vào tai thiếu niên: "Cô nương đừng lo lắng, Yến mỗ không có hứng thú với nữ sắc, ta chỉ thích ——"

"Những tiểu lang quân hay nói dối mà thôi."

Khương Ngâm lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt cong cong ngập tràn ý cười.

Lòng bàn tay thiếu niên sớm đã ướt đẫm, cậu nhanh chóng chỉnh lại trang phục, cúi đầu bước thật nhanh qua người Yến Lâu Y, "Ta còn có việc, không thể nói chuyện với Yến tiên sinh nữa."

Cửa phòng lập tức đóng sầm lại, đủ để thấy người nọ hoảng loạn đến nhường nào.

Yến Lâu Y dõi mắt theo bóng dáng vội vã của 'thiếu nữ' xa xa, rồi cụp mi nhìn bàn tay vừa chạm vào trâm cài tóc của đối phương, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát một chút, đột nhiên cong môi cười khẽ.

Mưa đã tạnh, bầu không khí mang theo vài phần lạnh lẽo.

Khương Ngâm vừa mới trải qua cơn ác mộng kinh hoàng kia, chưa kịp thay váy đã ba chân bốn cẳng chạy như bay ra ngoài. May mà hôm nay tan học sớm, hẳn là cậu có thể thay đồ trước khi bác Trần về nhà.

Lòng thiếu niên có chút sốt ruột bất an.

Đối phương hành động như vậy, rốt cuộc là đã phát hiện ra hay chỉ đang dọa mình? Phiền chết đi được.

Mải mê chìm trong suy nghĩ, thế nên cậu không để ý một bóng dáng quen thuộc đứng ngay trước cửa nhà.

Mãi đến khi bước tới gần.

Khương Ngâm vừa ngẩng đầu lên đối diện với người nọ, thiếu niên đã lập tức kinh ngạc trừng lớn hai mắt.