Ta Là Chí Tôn

Chương 299: Gió nổi, Tuyết rơi, Mây sắp đến



Điều càng kỳ quái hơn, mục đích của vị công tử kia cũng không phải thực sự muốn giết hay bắt giữ hai người, chỉ cần nhìn thấy hai người không thể chống đỡ tiếp, hắn liền hạ lệnh dừng truy kích.

Chờ sau khi đối phương hồi phục không sai biệt lắm, thì lại bắt đầu một đợt truy sát, như thế lặp lại tuần hoàn, vòng đi vòng lại.

Tuy hai nàng không chết, nhưng cũng không dễ chịu, tựa như ác mộng cứ uyển chuyển quấn quanh.

Nguyên nhân thực sự của chuyện này, nếu nói là kỳ quái, chi bằng nói là hi hữu!

Hi hữu đến mức độ siêu phàm thoát tục.

Điều hi hữu của trận nháo kịch săn đuổi bồi dưỡng tình cảm này khiến hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan gần như đi đến sơn cùng thủy tận, cho đến khi đám hộ vệ thị nữ của hai người chết không còn một mống, mới rốt cục nhận được tin của gia tộc!

Phi cẩm đưa tin của gia tộc trước đó đều bị, vị công tử gia này săn giết.

May mắn còn một con cá lọt lưới, rốt cục đến tay Kế Linh Tê, sau khi biết nguyên do chuyện này, hai người cơ hồ tức đến phát ngất.

Sau đó bị công tử này biết đã không thể tiếp tục gạt được nữa, mới chính thức ra mặt, đàm phán với hai nữ.

Nhưng mà lúc này hai người đã hận trò đùa của hắn thấu xương, sao có thể đồng ý cái hôn sự hoang đường hai nữ chung chồng?

Thế là hai người tiếp tục bỏ trốn, vị công tử này cũng tiếp tục đuổi giết, vẫn duy trì tiết tấu trước đó.

Nhưng phàm là người xuất hiện bên người hai người, một cái cũng không bỏ qua.

Chỉ có hai người, mới thực sự không bị giết hoặc trọng thương.

Giằng co như vậy tiếp tục khôi phục trạng thái mèo vờn chuột lúc trước.

Ta không giết các ngươi, ta cũng không vội bắt các ngươi. Nhưng ta không bỏ qua các ngươi, nhìn xem ai có thể chịu được đến cùng...

Sự hi hữu này, khó hiểu, quả thực là số một trên đời!

Hai nữ tuyệt sắc dung mạo, từ trước tới nay có vô số người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ thấy “Theo đuổi” như vậy!

- Lan tỷ, chuyện này... Đến cùng là chuyện gì?

Mặt mũi Kế Linh Tê thấm đẫm mồ hôi, thở dốc:

- Coi như cầu thân, bức hôn, nhưng người kia sử dụng... Phương thức này, đến cùng là vì cái gì?

Nguyệt Như Lan đối với chuyện này cũng cảm thấy mơ hồ, chân của nàng trong một lần chạy trốn đã bị té gãy, trước mắt cũng chỉ có thể để Kế Linh Tê cõng. May mà hiện tại hai người đã biết chân tướng, chí ít cũng thở phào một hơi, không cần chạy trốn gấp gáp như vậy.

Mệt mỏi liền tìm một chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Mặc dù đối phương hình như vẫn ngại chuyện hai nàng chạy về hướng Thiên Đường thành, mục đích quỷ bí, nhưng thực sự vẫn chưa từng hạ tử thủ.

Như đã nói, thực sự chỉ phong tỏa con đường các nàng trở về Thiên Đường thành mà thôi.

Nhưng cũng chính bởi vậy, hai người càng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

- Sao ta nghĩ thế nào cũng không hiểu a.

Nguyệt Như Lan lắc đầu, tâm sự nặng nề.

- Nếu hắn đã đem sính lễ đến gia tộc chúng ta, chắc hẳn là phải động tâm đối với mặt nào đó của chúng ta, có thể là dung mạo... Nhưng, ta không nhớ đã từng gặp người này? Người làm việc như vậy, hành động thường ngày cũng nhất định sẽ rất phô trương, nếu đã gặp, nhất định phải có ấn tượng.

Kế Linh Tê buồn rầu nói.

- Rất có thể lúc trước chúng ta chưa từng thấy hắn!

Nguyệt Như Lan nói:

- Lấy cách làm việc của hắn, nếu chúng ta đã sớm gặp qua, chỉ sợ hắn đã triển khai hành động càng sớm hơn, sẽ không chờ nổi đến bây giờ mới động thủ, đừng quên chúng ta đã ra ngoài bao lâu, hẳn là trong thời gian này hắn biết được tình huống của chúng ta, tiếp đó mới có chuyện ngày hôm nay!

- Nhưng nếu trước đó hắn chưa từng thấy chúng ta... Vậy chuyện này cũng không hợp lý a?!

Kế Linh Tê cảm thấy trăm mối mà không lối giải.

- Cách làm của hắn vốn đã bất hợp lý, thử nghĩ nếu thực sự muốn cầu hôn, sao có thể dùng cái phương thức quái đản này truy đuổi? Thế này mà là bồi dưỡng tình cảm sao? Rõ ràng chính là tên điên muốn tra tấn người khác...

Nguyệt Như Lan nhíu đôi mày thanh tú.

- Đúng vậy a, gia tộc chúng ta đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn, hơn nữa cũng đã nhận sính lễ, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi lễ đều đã đủ. Coi như chúng ta không cam tâm, chuyện này cũng đã trở thành chuyện đã định, hai ta thậm chí đã có thể tính là người nhà của hắn...

Kế Linh Tê nói:

- Mặc dù chúng ta chắc chắn không đồng ý hôn sự này, nhưng trước khi hắn gặp chúng ta, căn bản không biết thái độ của chúng ta, lấy sính lễ của hắn, còn có gia thế của hắn, chỉ sợ có khối người muốn gả cho hắn!

- Cho nên cái gọi là truy đuổi bồi dưỡng tình cảm, bản thân nó đã là chuyện bất hợp lý?

- Tiếp đến những thủ đoạn mèo vờn chuột phía sau, liên tiếp đuổi giết chúng ta mấy vạn dặm... Chém giết từng người bên cạnh chúng ta. Cái này... Làm gì có người nào cầu thân lại như thế?

Nguyệt Như Lan cau mày.

- Nhưng nếu hắn đã làm như thế, lại quyết tâm làm đến cùng, khẳng định là có nguyên nhân!

Kế Linh Tê nói:

- Loại hành vi điên cuồng đến mức không thể lý giải này... Nhất định phải có mục đích!

- Nếu như không có mục đích, cần gì phải tốn công tốn sức như thế? Nếu thực muốn bắt chúng ta, giờ này chúng ta đã sớm bị bắt trở về!

- Nhưng đến cùng là hắn có mục đích gì mà làm như vậy? Đây cũng là một chuyện khiến người cảm thấy đau đầu. Bất kể từ phương diện nào, chuyện này cũng không nên xảy ra a.

Hai nữ vừa chạy, vừa thương lượng, cứ vậy nghĩ tới nghĩ lui, nhưng nửa ngày cũng không tìm thấy nửa phần đầu mối.

Nói đi nói lại, cũng chỉ thu được một kết luận, đối phương khẳng định có mục đích quan trọng, nếu không không thể giải thích được cái hành động điên rồ này.

Sưu sưu sưu...

Bốn phía lần nữa lại hiện lên một đám người áo đen, ám khí nhỏ bé bắn tới như mưa, mạn thiên phi vũ.

Đối mặt với cục diện nguy hiểm quen thuộc, hai người chỉ có thể lần nữa lựa chọn chạy trốn.

Hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Chuyện như vậy đã sớm không phải lần thứ nhất, hai người các nàng tuy không cần lo lắng tính mạng, nhưng vẫn phải cố kỵ, ám khí trước mắt sẽ không tạo thành uy hiếp tính mạng, nhưng lại là kiêng kỵ to lớn đối với dung mạo!

Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ chịu cảnh hủy dung!

Thứ mà nữ nhân trân quý nhất, vẫn luôn là dung nhan của bản thân.

Nhất là mỹ nữ, sự yêu thích đối với dung mạo của họ, thậm chí còn vượt qua độ coi trọng đối với sinh mệnh.

Cho nên hai người chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục chạy trốn.

- Ha ha ha ha...

Phía núi rừng đối diện truyền tới từng đợt tiếng cười phách lối.

Một thanh niên áo xanh, thần sắc vừa lòng đắc chí nhìn

thân ảnh chật vật chạy trốn của hai nữ, cười càng thêm tùy ý thoải mái. Tựa như một con mèo đã tính trước, đang khuấy động nanh vuốt của mình trong đám chuột.

- Súc sinh!

Thanh âm thanh thúy của Kế Linh Tê tràn ngập hận ý từ xa truyền tới.

- Ha ha ha...

Người thanh niên này lại cười càng thêm vui vẻ, dường như đang đáp lại lời nhục mạ của Kế Linh Tê.

Bên cạnh người thanh niên kia còn có một lão già gầy gò, diện mục hung ác nham hiểm, lão giả kia chú mục quan sát trạng thái tinh thần hai nữ, nói khẽ:

- Thiếu chủ, hai cô gái này đều không phải là loại người bình thường. Tâm tính đều rất cứng cỏi trầm ổn, với tuổi tác của các nàng, thực có thể nói là siêu quần bạt tụy, lão nô bình sinh ít thấy.

Thanh niên cười a a:

- Nếu không phải như vậy, sao lại đáng giá chúng ta đại động can qua?

- Lấy tình huống hiện tại, nếu muốn đạt tới mức độ như chúng ta mong đợi... Chỉ sợ còn cần một thời gian tương đối dài.

Lão giả nói.

- Không sao, ta có kiên nhẫn, trò chơi săn đuổi này rất thú vị!

Thanh niên lộ ý cười:

- Truyền lệnh của ta, chú ý không thể để các nàng thực sự mệt chết. Đuổi thêm một chút... Lại để các nàng phá vây ra ngoài, còn phải để cho các nàng chút thời gian tìm đồ ăn, không nên để tiểu mỹ nhân của ta chết đói, ai, hai người này thực quá bướng bỉnh, chúng ta đưa đồ ăn cho các nàng, các nàng lại không chịu ăn, nếu không cần gì phiền phức như vậy.

- Vâng.

- Dự tính... Thêm hai tháng nữa, hẳn là không sai biệt lắm có thể đạt tới mục đích.

Ánh mắt thanh niên nhìn Kế Linh Tê cõng Nguyệt Như Lan linh động chạy trốn, tán thưởng nói:

- Nữ nhi Kế gia này, thiên phú tư chất phải đến mức nào! Trong quá trình truy sát liên tục như vậy lại có thể tuần tự đột phá ba đại cảnh giới a?

Lão giả mặc hắc bào nói:

- Không sai, hiện tại nàng đã đạt đến Bát trọng sơn! Thiếu chủ, nếu không phải nàng có lợi ích lớn lao cho con đường tu hành của thiếu chủ, không thể bỏ quả. Thì chỉ với tư chất này, chỉ sợ... Cũng đã đủ trở thành đối tượng tranh đoạt của những lão yêu quái kia!

Thiếu niên híp mắt:

- Chỉ riêng tư chất này, coi như ở trong Huyền Hoàng giới cũng có thể tính là siêu quần bạt tụy. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nàng có tư chất như vậy, ta muốn nàng có tác dụng gì?

- Thiếu chủ nói chí phải.

- Đúng rồi, các ngươi có thể bắt được con khỉ của nha đầu kia sao?

Thanh niên hỏi.

- Thiên Huyễn Linh Hầu kia linh động dị thường, lại càng có năng lực biến ảo ẩn nấp, sớm đã mất tung tích, không thể thành công bắt lại. Lúc này sớm đã trốn xa, nhưng con khỉ này vẫn trong giai đoạn ấu sinh, chỉ có bản năng trời sinh, còn chưa thực sự có trí tuệ, sẽ không tạo thành tổn thất.

Lão giả cúi thấp đầu.

- Vậy cũng chưa chắc, biến số xưa nay rất nhiều, một con khỉ nhỏ chưa hẳn không thể tạo thành biến số... Chỉ là lấy tiêu chuẩn linh thức hiện tại của nó, coi như đi tìm viện binh, cũng khó có thể nói rõ tình huống trước mắt a?

Thanh niên nói, khóe miệng lộ ra ý cười thâm trầm.

Lão giả áo đen cũng bắt đầu cười:

- Coi như thực sự có vạn nhất, coi như thực sự có cứu binh, thế nhưng phóng mắt khắp cái Thiên Huyền đại lục này, còn có cứu binh nào có thể khiến chúng ta phải kiêng kỵ? Ngay cả gia tộc các nàng còn phải từ bỏ các nàng, càng không nói đến người khác!

Thanh niên cười nghiền ngẫm:

- Kỳ thực hiện tại ta rất chờ mong có cứu binh đến đây... Ta đoán chừng, người tới rất có thể chính là nghị lực duy nhất giúp các nàng chèo chống tới tận đây... Nếu có thể trước mặt các nàng, chém tận giết tuyệt đám viện binh... Ngươi nói liệu có thể hoàn thành mục tiêu trước thời hạn hay không?

Hai mắt lão giả áo đen sáng lên:

- Thiếu chủ thực có diệu kế!

Hắn lập tức tỉnh ngộ:

- Thiếu chủ, lúc trước khi con khỉ kia chạy mất, thiếu chủ cách đó cũng không xa, lấy đạo hạnh tầm thường của con khỉ đó, há có thể chạy qua pháp nhãn của thiếu chủ, chẳng lẽ... Từ lúc đó thiếu chủ đã có kế hoạch này?

Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, tán thán nói:

- Thiếu chủ thực là biết mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng!