Ta Là Chí Tôn

Chương 1187: Kim Điêu chi kiếp! (4)



Vân Tú Tâm há to miệng: “…”

- Thậm chí, với thực lực Thánh tôn của đối phương, nếu đối phương dùng niệm chuyển chân thân, chúng ta đem linh vũ về, có khác nào trực tiếp dẫn yêu vương tới nhà. Chỉ cần đối phương khẽ động thần niệm, liền có thể lập tức giáng lâm, hộ trận của ta dù có thể chống được công kích của đối phương, thế nhưng cũng cần thời gian bày trận, nếu đối phương tùy tiện hiện thân, đánh ta trở tay không kịp, chúng ta bại vong chỉ trong khoảng khắc.

- Nếu đi theo chúng ta tới tận Cửu Tôn phủ…

- Mà cái này, vẫn chỉ là nguy hiểm cho bản thân chúng ta.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Dù đối phương bị cản bởi đại trận, không thể tổn thương chúng ta, nhưng căn bản không cần giải thích vì sao hắn lại tới đây.

Nhậm Khinh Cuồng kinh ngạc hỏi:

- Đối phương nói rõ nguyên nhân, không phải là để tỏ thiện ý, càng là nhờ chúng ta tìm hậu đại cho nó sao? Nó còn đã thệ ước, đây là Thiên Đạo Thệ Ngôn, một khi vi phạm, Thiên Đạo hàng phạt a!

- Ai, cái thệ ước nợ nhân tình chính là thủ đoạn che mắt lớn nhất. Trên thực tế, giải thích của hắn, tính cả nguyên nhân mà hắn tới, thậm chí là chuyện hậu đại của hắn bị Hắc Sơn minh bắt…

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Tất cả, ta chỉ tin được nửa phần mà thôi!

- Thử hỏi nếu là hậu đại của Kim Điêu vương, lại có thể tự mình ra ngoài hành tẩu giang hồ, như vậy cần phải có tu vi tới mức nào? Cho dù bỏ qua vấn đề tu vi không nói, người nào có thể tới Yêu Vương lâm cướp đoạt?

- Ta cũng không cho rằng Hắc Sơn minh có thực lực như vậy.

Vân Dương cười nói:

- Chỉ riêng chuyện bọn hắn giết người Hắc Sơn minh, nhưng lại không hề kiểm tra không gian đạo cụ của đám Hắc Sơn minh là có thể thấy được điểm này.

- Nói cách khác, mục đích của bọn hắn, không phải vì tìm kiếm.

- Nếu không phải vì tìm kiếm, vậy, cái gọi là hậu đại bị bắt, chẳng qua chỉ là lý do để bọn hắn nói cho qua mà thôi.

- Mà lý do này, do chính bọn hắn truyền đi, không cần bất luận kẻ nào tin tưởng, nhưng nếu chúng ta thực sự xuất thủ hỗ trợ tìm kiếm, ngược lại sẽ biến thành đồng đảng của bọn hắn, Kim Điêu vương là đại địch của Nhân tộc, chúng ta hỗ trợ hắn, chẳng phải chính là phản đồ Nhân tộc?!

- Về phần cái thệ ước nợ nhân tình, nếu chuyện bị bắt cóc không phải là thật, vậy chúng ta đi đâu tìm mục tiêu của đối phương? Mấu chốt thệ ước không tồn tại, coi như có hứa hẹn thế nào, đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, khó thể thực hiện!

- Như vậy. Vì sao chúng ta phải lấy cái linh vũ này? Mua dây buộc mình sao?

- Hiện tại, điều duy nhất chúng ta cần làm, đó là nhanh chóng trở về nhà, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, như vậy đủ rồi.

Một bên, Tôn Minh Tú cẩn thận nói:

- Nhưng… chưởng môn sư tôn, nếu lần này chúng ta trực tiếp bỏ mặt, tương lai… chỉ sợ đối phương…

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Lấy thủ đoạn xử sự quyết đoán của Kim Điêu vương kia, há có thể bình thường, nếu hắn có không thể phá được hộ trận của chúng ta, liền sẽ không lãng phí thời gian trên người chúng ta, nhất là hắn còn không biết chúng ta là người ở đâu. Coi như tìm người theo tên, nhiều nhất hắn chỉ tìm tới Hoắc Vân Phong của Thánh Tâm điện. Nếu hắn thực sự đụng phải Hoắc chấp sự, sẽ chỉ ra tay đánh nhau, há có cơ hội trả thù chúng ta.

Nghe Vân Dương nói như vậy, đám người đều bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được mà cười thành tiếng, hóa ra đây mới là chân ý khiến Vân Dương báo tên Hoắc Vân Phong.

Thánh Tâm điện cùng Yêu tộc là hai bên đối lập, tuyệt không khoan nhượng. Hoắc Vân Phong gặp Kim Điêu vương, tuyệt đối vừa gặp liền đánh, hoàn toàn không có cơ hội cho bất cứ chuyện nào khác xảy ra.

- Nhưng sư phụ, ngươi báo danh giả, vì sao đối phương lại tin như thế?

Vân Tú Tâm vẫn không thể hiểu:

- Nếu đối phương đã là nhất thế Yêu vương, vậy năng lực phân biệt tối thiểu vẫn phải có chứ?

Vân Dương cười ha ha nói:

- Chính bởi đối phương có kiến thức rộng rãi, cho nên… mới có thể biết, môn phái bình thường tuyệt không có trận pháp tinh diệu như vậy. Nếu chúng ta đã có hộ trận như thế, càng có đủ tài nguyên bố trận… như vậy, ta báo tên Thánh Tâm điện, ngược lại mới càng chân thật.

- Đối phương đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin. Nhưng chưa hẳn sẽ hoàn toàn không tin. Nếu tạm không thể nào công phá hộ trận, tự nhiên phải thay đổi phương pháp, cái này chính là cân nhắc chi đạo.

- Lại nói, chính là trận cờ giữa Yêu tộc cùng Thánh Tâm điện.

Vân Dương giải thích cặn kẽ:

- Cho nên, việc này, chúng ta có thể không tham dự thì không tham dự, bằng thực lực nhỏ yếu hiện tại của chúng ta, thực sự không dính nổi.

Đám người cùng giật mình, tất cả cùng thầm nghĩ, đối phương nhìn thì có vẻ thành thật, nhưng sau đó lại ẩn giấu tâm tư hiểm ác như thế, há không khiến người ta líu lưỡi.

Đám người tiếp tục đi, cước bộ lại nhanh hơn một phần, đi chừng trăm trượng, ba người Sử Vô Trần mới chạy tới.

- Hắc Sơn minh gần như toàn quân bị diệt…

Sử Vô Trần nghiêm túc:

- Chúng ta đuổi theo chừng mấy trăm dặm, lại phát hiện một phần thi thể Hắc Sơn minh. Lần này chỉ có chưởng môn cùng đệ nhất cao thủ trốn khỏi truy sát… tất cả những người khác, đều đã chết oan chết uổng.

Thiết Kình Thương nói:

- Ta đuổi theo một hướng khác, ngẫu nhiên còn thấy thi thể đám người Kim Đỉnh môn… có vẻ như cũng không thoát được mấy người.

Đám người nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Lan Nhược Quân vuốt mồ hôi lạnh:

- Chỗ ta thăm dò, cũng nhìn thấy đám Đại La phái đang đại chiến với Kim Điêu, tình thế hơi chút không ổn, nhưng còn có thể ổn định trận cước. Ta không dám trực tiếp xuất thủ, một lát sau, một đám Kim Điêu khác lại từ xa bay tới… ta liền lặng lẽ rời đi, nếu như ta xuất thủ tham chiến, chỉ sợ đã không về được!

Vân Dương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Xem ra, hẳn là cả Kim Điêu nhất tộc hành động, mặc dù không biết vì sao. Nhưng tất phải có nguyên nhân, mục tiêu của bọn hắn, vậy mà không chỉ một môn phái…

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Chúng ta cần lập tức về Cửu Tôn phủ, đem tin tức này truyền lại cho Thánh Tâm điện, y theo tình huống tam đại môn phái có Thiên Vận kỳ bị đánh lén, có lẽ… mấy vị chấp sự Thánh Tâm điện cũng trong phạm vi bị nhắm tới.

Đám người nghe thấy càng im lặng, triển khai tốc độ cao nhất về Cửu Tôn phủ.

Một hơi vượt ba ngàn dặm, sắc trời đã tối.

Vân Dương không chọn dựng trướng bồng dã ngoại, mà chọn một thôn trấn nông gia xin ta túc.

Vào lúc ban đêm, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, tựa như bốn phương tám hướng đều đang phát sinh đại chiến. Chỉ một đoạn thời gian, tiếng đại chiến từ xa đã xuất hiện trên đầu, chỉ một chút lại đã chợt đi xa.

Đây là… âm vang do đỉnh cấp cường giả giao chiến!

Vân Dương một mực lặng nghe, cẩn thận tỉ mỉ, cẩn thận đề phòng.