Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 12: Bầu trời xanh



Tần Mạt về nước, Phương Triệttiễn nàng đến sân bay Heathrow London.

Hắn đặt trò chơi như đãhứa vào trong túi Tần Mạt, trong đám đông, chỉ nói một câu “bảo trọng”.

Tần Mạt xách va ly, bướcchân đi, lại đặt va ly xuống, đưa tay nhẹ đặt sau lưng Phương Triệt, ôm lấyhắn, thấp giọng nói: "Giữ gìn thân thể, chờ ngày trở về."

Một thoáng máy bay cấtcánh kia, lại khiến Tần Mạt nói ra một câu phá vỡ khoảng cách ngàn năm kia,phát hiện ra khoảng cách ở thế giới này không còn là thiên sơn vạn thủy nữa.

Ngay cả khi đối diện, aibiết một bài Thanh Ngọc Án lại gần trong gang tấc hay là xa tận chân trời?

Nàng ném chuyện của Hànphu nhân ra sau đầTần Bái Tường và Bùi Hà không nhắc đến chuyện này nữa, nàngquyết định để tờ giám định kia mãi mãi phủ bụi.

Cambridge để lại tronghồi ức là một mảnh trời chiều lả lướt, màn đêm buông xuống, dù không có ánhtrăng, cũng có sao đầy trời. Nước khẽ gợn sóng, chảy ngược dòng, lại là bở cỏxanh rải cát.

Đêm hôm đó Tần Mạt khôngtrực tiếp về ký túc xá, nàng tìm một khách sạn ở Thành C nghỉ ngơi thu xếp, saukhi ngủ một đêm, hôm sau mới về trường, sau đó chạy đến tiết luận văn thứ tư.Nàng lặng lẽ tìm một chỗ ngồi ở cuối lớp, bên cạnh là một nam sinh cầm tiểuthuyết mắt mở to, nhìn nàng ngồi xuống lúc giữa tiết, còn mỉm cười ngẩng đầunhư nói “Mình hiểu mà.”.

Người trong phòng học cóvẻ ủ rũ, giảng viên trên bục cũng mệt mỏi.

Tiết luận này vốn rất ítđược chú ý, bài giảng luôn nhàm chán. Thầy giáo môn này đã sớm luyện thành sứcchống cự mình đồng da sắt, lên lớp chỉ có giảng bài.

Giờ tan học đến thậtnhanh, thầy Tống trên bục bỗng vui trở lại, đứng dậy điểm danh.

Ông lộ ra nụ cười thânthiết, lời nói có chút âm trầm: “Các em học sinh, thầy cũng biết các em khôngthích môn học của tôi, tôi cũng không yêu cầu các em tiết nào cũng đến, tóm lạivề sau tôi không điểm danh định kỳ nữa, các em dùng xác xuất đi, vắng ba lầnđiểm danh, thì học kỳ này tôi đánh rớt cả lớp!”

Trong phòng học nhất thờitoàn tiếng kêu rên, còn có rất nhiều người vui mừng vì mình không trốn tiếtnày.

Tống Quân cũng lo ở dướithế nào, ông hắng giọng bắt đầu điểm danh. Phía dưới im lặng một mảnh, cả đámdỏng tai nghe tên mình, chỉ sợ không để ý, lại bỏ qua mất tên mình.

"..."

"Trương HinhLinh!"

"Có!"

"Tần Mạt!"

Tần Mạt đang muốn đáp,Tiền Hiểu ngồi hàng trước bỗng đứng lên nói: "Thầy à, Tần Mạt xin nghỉ cònchưa về!" Nàng nói rất nhanh, không ngừng một khắc nào.

Tống Quân nheo mắt cườimột chút: "Cớ này không tệ, các bạn học xin tiếp tục phát huy sức tưởngtượng, tiếp theo..."

"Đợi một chút!"Tần Mạt vội đứng lên. Nàng ở đây, sao lại bị ghi vắng chứ, thế thì quá oanuổng, "Em là Tần Mạt." Nàng giơ tay, "Thầy, em đến rồi."

Tất cả học sinh cùng cườivang.

Vẻ mặt Tần Mạt rất trấnđịnh, nhưng nàng càng trấn định thì động tác của nàng lại càng buồn cười.

Phối hợp với vẻ mặt vàđộng tác của nàng, một đám học sinh rảnh rỗi liền thì thầm: "Các đồng chíthật khổ cực!"

Thế là tiếng cười lạivang, không lâu sau, Tần Mạt liền có nhiều hơn một ngoại hiệu "Lãnhđạo".

Tống Quân lúc ấy chỉ cườitít mắt mà nói: "Em chính là Tần Mạt? Nhân viên của em ghi lại, không phảiem đã xin nghỉ

Tiền Hiểu nhất thời ákhẩu, lần đầu dùng vẻ mặt kính mến trông chờ nhìn Tống Quân trên bục, nhận ragiảng viên trẻ tuổi này lại có tính phúc hắc như thế. Nàng lặng lẽ rơi lệ tronglòng: “Ngài cũng biết Tần Mạt xin nghỉ rồi mà, ngài còn điểm danh cậu ấy, ngàicòn nói tôi kiếm cớ, ngài cảm thấy phản ứng của chúng tôi rất hay sao?"

"Em vừa mới về, thầyTống."

Tống Quân rất hài lòng:"Vừa về liền đến tiết của tôi, chậc chậc, xem ra lát nữa tôi phải đi muasổ xố mới được."

Sắc mặt Tần Mạt nghiêmnghị, vẻ mặt rất đứng đắn nói: "Thầy, em đề nghị thầy mà mua sổ xố thìphải mua sổ xố hợp pháp, vi cống hiến cho sự nghiệp phúc lợi của TrungQuốc."

Tống Quân:"..."

Chẳng lẽ tôi không mua xổsố hợp pháp sao?

Tiếng lòng hắn còn chưanói ra khỏi miệng, tiếng chuông tan học đã vang lên.

Rất nhiều học sinh oánhận việc điểm danh này liền ầm ĩ chạy ra ngoài, kiên quyết không nể mặt thầyTống, lại còn có người rối rít giục Tống Quân điểm danh nhanh lên, không có sẽtrễ giờ tiết khác.

Tiền Hiểu cơ hồ như chạyra sau phòng học, kéo tay Tần Mạt ra ngoài.

Nàng vừa thở phì phò vừacảm thán: "Thằng nhãi Tống Quân này không có tiếng tăm gì lâu như thế,chúng ta đương nhiên coi lão là quả hồng mềm rồi. Không ngờ lại là tiếu lí tàngđao, trước thì giả vờ yếu đuối, lại ra đòn chí mạng ở điểm quan trọng! Thâmthật!"

Tần Mạt gật đầu:"Hiểu Hiểu, thành ngữ và từ hình dung của cậu ngày càng tiến bộ, thầy dạyvăn của chúng ta chắc chắn rất vui mừng."

"Đó là, mình là kỵbinh xuất đao thương ra thôi!" Tiền Hiểu hưng phấn kéo Tần Mạt, "MạtMạt à, cuối cùng cậu đã về! Mình ăn mì tôm ăn rất là khổ, cậu mau khaođi!" Nàng chớp mắt, như con mèo đói.

Tần Mạt vuốt tóc nàng, cóvài phần yêu chiều cười nói: "Cậu lười lắm a, mỗi ngày đều ăn mì tôm, cònmuốn mình về khao cậu, cậu làm chuyện gì đáng dể mình khao chứ?"

Mắt Tiền Hiểu trong suốt:"Mình một ngày không gặp cậu là như xa cách cả ba thu, mình nhớ cậu mà đaulòng, mình nhớ cậu mà gầy yếu, lòng mình sáng như trăng rằm, tình cảm của mìnhchân thành tha thiết, cậu cậu…. cậu…” Nàng kéo dài giọng: “Chẳng lẽ cậu khôngnên khao mình sao?”

Bên cạnh có người đi qua,Tiền Hiểu quay đầu đi lập tức.

Tần Mạt không nhịn đượccười lớn, bụng cười đến quặn lại.

"Mình thấy cậu khôngphải nhớ mình, mà là nhớ mình giúp cậu đi mua cơm!” Tần Mạt nắm tay nàng: “Đi,cùng mình đến nhà ăn, hôm nay nói gì cũng không giúp cậu mua cơm đâu, bỏ cáilười nhác của cậu đi!!”

Tiền Hiểu buồn rười rượi,đi theo Tần Mạt đến nhà ăn số mười lăm gần đó.

Bốn người phòng các nàng,Trương Hinh Linh luôn có thể hô bạn gọi bè, khi đi ăn cũng đi cùng một nhómtái, sau khi về phòng lại thao thao bất tuyệt giảng về kinh nghiệm của nàng mỗingày, Vương Tử Dục lại chỉ im lặng, lạnh lùng phiêu phiêu đãng đãng, ai cũngkhông ép nàng vào đúng thời gian biểu được.

Chỉ có Tiền Hiểu và TầnMạt là bình thường, nhưng nàng lại chơi game và đọc tiểu thuyết, bình thườngchỉ cần không ra ngoài là xây tổ trong phòng vọc máy tính. Cho nên Tần Mạt trởthành người đơn độc, ngoài ngày thành lập trường lộ mặt, chủ yếu cũng không aiđể ý đến sự biến mất của nàng.

"Mạt Mạt, cậu nóixem tuần đó đã làm những gì? Thần thần bí bí, còn không nói với bọn mình."Tiền Hiểu nhìn miếng thịt bò, oán hận băm băm.

"Mính sợ nói ra sẽdọa các cậu." Tần Mạt khẽ mỉm cười.

"Nói đi! Mình luyệnđến đỉnh rồi!" Tiền Hiểu tiếp tục nhìn nàng với vẻ mặt thấy chết khôngsờn.

"Mình đến Anh dulịch một chuyến, tin không?"

"Nói đùa..."Tiền Hiểu cong miệng, "Cậu đừng hòng lừa mình!"

"Tiền Hiểu!"Bỗng một giọng nam mang theo nụ cười vang lên bên cạnh hai người, Tần Mạt vừaquay đầu nhìn xem người đó là ai, Tiền Hiểu đã như con mèo bị dẫm đuôi, xù lônglên, sau đó dùng tốc độ chạy trăm mét siêu việt bốc hơi mất.

Tần Mạt nâng tay day daythái dương, quay đầu đánh giá kẻ đầu sỏ làm Tiền Hiểu xù lông.

Người đến cao lớn, mặc áolửng trắng, mở nút thắt, lộ ra áo len trắng bên trong nhìn dáng vẻ khá đẹptrai. Dùng ngữ điệu của Tiền Hiểu mà nói là: “Người này ngụy trang làm bạch mã,vô cùng ít tiền.”

Tần Mạt cảm thấy ngườinày quen mắt, suy nghĩ hết sức cũng nghĩ ra: "Anh chính là sư huynh bịTiền Hiểu mời nhảy trong vũ hội?"

Bạch Mã sư huynh nâng taynhẹ hất sợi tóc trên trán, nhìn Tần Mạt lộ ra nụ cười thận trọng, dùng giọngnói trầm thấp dễ nghe nói: "Sư muội khách khí rồi, phải là anh mời Tiền sưmuội mới đúng. Chúng ta cũng quen nhau rồi, anh là Thường Hoa An, xin hỏi danhtính sư muội là gì?"

Đừng nói đến cách dùng từkhôi hài của người này, nghe đến tên hắn, đã khiến Tần Mạt không thể nhịn được,xì một tiếng rồi bật cười.

Phàm đã xem qua oan giaĐường Bá Hổ điểm Thu Hương sẽ không quên, Đường Dần (tên tự củaĐường Bá Hổ) bán mình vào Hoa phủ làmnô từng bị đặt tên là “Hoa An”. Thật không may, tuy Tần Mạt chỉ đến thời đạinày được ba năm, nhưng nàng cũng đã xem bộ phim này.

Riêng tên người này làThường Hoa An đã buồn cười rồi, vẻ mặt và giọng điệu khi hắn nói chuyện, lạikhiến người ta còn cảm thấy buồn cười hơn cái tên Hoa An. Nhưng hắn cũng khôngkhiến người ta cảm thấy chán ghét, chỉ thấy hài hài. Tần Mạt không thể khôngcười, nàng cũng rõ một điểm, vì sao Tiền Hiểu khi nghe thấy giọng Thường Hoa Anlại chạy trốn nhanh như thế.

"Quý danh à..."Tần Mạt đứng lên, rất có phong độ bắt tay với hắn, "Tôi họ Tần, tên làMạt, rất hân hạnh được quen biết sư huynh."

Thường Hoa lẳng lặng nắmtay Tần Mạt, nửa ngày không buông ra. Cho đến khi Tần Mạt dùng ngón cái bấm hắnmột cái, hắn mới như bị điện giật rút tay về.

"Tần sư muộià!" Thường Hoa An đổ mồ hôi lạnh trên trán, "Em cũng không vừa đâu,sau này em không dám giả vờ phong độ trước mặt em nữa, ban văn của các em toàncao nhân, ngữ khí và tư thế nói chuyện này… Tạm biệt sư muội!” Hắn phất tay,như bị lửa thiêu sau mông, chạy ra khỏi nhà ăn,

Tần Mạt nhìn bóng lưnghắn, lại cảm thấy hắn và Tiền Hiểu đúng là một đôi dở hơi, tư thế trốn chạycũng thống nhất như thế, đúng là xứng đôi vừa lứa.

Ở cửa xuất hiện một bóngngười, nhìn dáng vẻ là Giang Viễn Hàn. Hắn duỗi chân khiến Thường Hoa An lảođảo, lại nắm lấy tay Thường Hoa An kéo đến cạnh nhà ăn, xoay người nhìn Tần Mạtđầy ý vị.

Tần Mạt nghi ngờ lắc lắcđầu, không ngờ lại gặp Giang Viễn Hàn, cũng không biết có phải hắn uống nhầmthuốc không, vẻ mặt cổ quái như vậy.

Từ sau ngày kỷ niệm thànhlập trường, Tần Mạt rất hiếm khi thấy Giang Viễn Hàn, thỉnh thoảng nghe nói đếnhắn, cũng là có người tò mò về “Giang cỏ nhỏ đã múa kiếm thế nào ở đại hội…”vân vân.

Tiết buổi chiều là giờvăn học của Kha Hạ, sau khi tan học Tần Mạt đến nói chuyện với Kha Hạ, rồi mớivề mở quà tặng.

Quà là Casey tặng, một bộđồ ăn tinh xảo bằng bạc của Anh Quốc. Về phần nàng, cũng tặng cho Kha Hạ hồngtrà ở Anh, đương nhiên, quan trọng là nàng đã viết xong luận văn, nhất địnhphải đưa cho Kha Hạ

Kha Hạ đã sớm nói chuyệnđiện thoại với Casey, với việc Casey khen Tần Mạt có vài phần đắc ý. Ông lạihỏi thăm Tần Mạt về Cambridge, về luận văn, nói là muốn xem kỹ mới đánh giá.

Khi đi ra khỏi phòng làmviệc của giáo sư Kha thì tiết tự học tối cũng xong rồi, Tần Mạt không đến lớpnữa, đi thẳng về phòng ngủ.

Đi trên đường mòn trongrừng, trong đó có vài sinh viên lớp cao không học giờ tự học và vài tân sinhmới đến. Tần Mạt đi trong gió đêm, tuy cảm thấy có chút lạnh, nhưng nàng đithẳng lưng, hung bạo áp chế ý muốn co người lại, thân thể không ngờ lại dần ấmáp lên.

Chờ đến khi Tần Mạt trởvề phòng ngủ mới phát hiện, Tiền Hiểu sớm đã bỏ giờ tự học, ôm túi chườm nóngngồi trước máy tính chơi game. Nàng mang theo điện thoại, vừa hô to gọi nhỏ bêngõ bàn phím vừa mở giọng bang chiến với người ta qua phần mềm. Tần Mạt ít nhấtcũng có tuổi đời hai năm chơi game online, tuy không thể trở thành cao thủ, cơbản vẫn hiểu không ít.

Nàng ngồi bên cạnh, cũngmở máy tính ra, đọc đĩa của Phương Triệt tặng, xem trò chơi gì mà Phương Triệtnói chơi rất hay.

Quá trình load khá nhanh,khi đến tám mươi phần trăm bỗng dừng lại, tiếng nước chảy bỗng truyền ra từ bêntrong, Tần Mạt chỉ thấy hơi nước trong hồ sâu mờ mịt, sau đó màn hình sáng lên.Đó là một bức tranh thủy mặc mờ, dần dần hiện rõ, mây rực rỡ, hoa đào tươisáng, tiếng chim cao vút, chút chít chút chít, uyển chuyển hòa hợp.

Trò chơi này quả nhiênkhác lạ, căn bản không giống với mini game, hình ảnh đẹp như game online nổitiếng bây giờ, đồ họa trò này còn có vẻ hơn một bậc.

Lòng tò mò của Tần Mạtnổi lên, chỉ thấy hình ảnh lưu chuyển, dưới gốc hoa đào có một người tóc đen áoxanh múa bút vẩy mực, nét mực đậm nhạt, một hàng chữ to: "Ai rửa chín tầngtrời xanh, ngày mai cùng ta lên đỉnh Thiên sơn."

Sau đó chữ viết dần nhạtđi, cuối cùng lại mở ra một hình ảnh mới bên trong.

Tần Mạt chọn một nhân vậtnữ, cũng coi như đã hiểu, thì ra Phương Triệt làm trò chơi mới theo kiểu nhậpvai.

Khác với thể loại nhậpvai bình thường là, trò chơi này còn có câu chuyện xuyên suốt, nhưng mỗi ngườiđều là vai chính. Với một câu chuyện, vì khác góc độ tham gia, lựa chọn đườngkhác nhau, cho nên có vô số cảnh tượng.

Tần Mạt vừa nhìn trò chơiliền sợ hãi than, vô số lộ tuyến thiết kế tinh diệu đan xen như thế, có quađược không? Chỉ sợ tuyến đường này trên thực tế có vô số ngã rẻ, nhưng trò chơinày có thể cho người chơi hàng vạn hàng nghìn ảo giác, bản thân nó đã là mộtloại thành công rồi.

Lần đâu nàng chọn ngườiáo xanh, thân phận trong truyện là một nữ sát thủ.

Hai nước giao chiến, nữsát thủ Thu quốc phụng mệnh tiếp cận Đại tướng quân Tiêu quốc Hoàn Ngưng, ăncắp quân cơ rồi thậm chí là ám sát.

Tần Mạt đối thoại với NPC (Non-playercharacter) trong trò chơi, lần lượt làmnhiệm vụ, sau đó lựa chọn. Lại làm khảo nghiệm của Hoàn Ngưng, áo xanh được sựtin tưởng của hắn, thậm chí còn được hắn yêu ngoài ý muốn.

Chiến tranh bắt đầu, côgái phải lựa chọn. Giữa tình yêu và lòng trung thành với quốc gia, dù chọn thếnào cũng là phản bội. Đến khi lựa chọn điều cuối cùng, Hoàn Ngưng chỉ nói mộtcâu thế này: “Thay vì lưỡng lự, chi bằng để ta giết ngươi.”

Cô gái trong trò chơi cònchưa kịp lựa chọn, thương của Hoàn Ngưng đã đâm đến.

Hình ảnh quá chân thật,âm nhạc bối cảnh quá thê mỹ, Tần Mạt cơ hồ như di chuột theo bản năng, phátđộng kỹ năng, sau đó đâm kiếm vào lồng ngực tướng quân áo bào trắng kia. Bathước xuyên qua tim, máu từ từ nhuộm đỏ chiến bào của hắn.

Tần Mạt buông chuột ra,ngón tay có chút đông lại, trong lòng khó chịu không hiểu.

Tuy biết đây chỉ là mộttrò chơi nhập vai, nhưng Hoàn Ngưng lại nói: “Để nàng chọn có giết ta haykhông, chi bằng không thể không giết.”

Hắn nhắm mắt, qua đời.

Tiếng nước chảy tràn vàotất cả thính giác của Tần Mạt.

Tần Mạt thở dài mộttiếng, cũng không biết sao có thể làm một trò chơi như thế. Với bản lãnh giaotiếp với người khác bằng lạnh lùng của Phương Triệt, lại có thể tạo ra một nhânvật như thế trong trò chơi?

Hai sự lựa chọn, nhưng côgái đều không thể chọn.

"Hiểu Hiểu."Tần Mạt đặt tai nghe xuống, nghiêng người đến bàn gần đó, nâng tay đẩy TiềnHiểu. Thấy đã buông tai nghe từ lúc nào, chỉ im lặng ngẩn người nhìn màn hình.

"Ừ?" Tiền Hiểuquay đầu, chớp chớp mắt, "Mạt Mạt về lúc nào thế? Tan học rồi à?"

Tần Mạt nâng tay nhìngiờ: "Tan học, nhưng các mọi người chưa về." Nàng nói mọi người, tựnhiên là chỉ Trương Hinh Linh và Vương Tử Dục.

"Chưa về..."Tiền Hiểu ngây người một chút, lại dụi mắt, "Chưa về càng tốt."

Tần Mạt dời ghế đến gầnTiền Hiểu, đưa tay vuốt tóc nàng, sau đó nghe nàng kháng nghị: "Buông rabuông ra! Không thấy tóc mình xơ lắm rồi à?"

Tần Mạt buông nàng ra,mỉm cười : "Bây giờ tỉnh chưa? Thế nào? Chơi đến phát điên à?"

"Không có, chỉ cóchút không vui." Tiền Hiểu thở dài, ưu sầu nói, "Có phải trên mạng,ai cũng diễn kịch không? Cho nên có thể đem tình cảm ra làm trò đùa?”

"Bất đồng khái niệmthôi, chỉ là trò chơi, đừng nghĩ nhiều."

Tiền Hiểu cong môi lên:"Không phải đời người là trò chơi sao? Đời người là trò chơi, mình có thểkhông chơi sao? Mình chơi game online cũng không nổi, sao có thể viết ra kịchbản của đời mình?”

Tần Mạt bị cách nói nàycủa nàng làm tức cười, bỗng nghĩ đến trò chơi xuyên qua, lại im lặng.

Thật lâu sau, Tiền Hiểuvứt tai nghe ra, rơi trên mặt đất.

Tần Mạt hốt hoảng bừngtỉnh, cúi đầu hỏi Tiền Hiểu: "Quá khứà hiện tại, cái nào quan trọnghơn?"

Tiền Hiểu trợn mắt:"Xin cậu hỏi vấn đề chuẩn mực một tý được không? Có phải là nói nhảm khôngthế, đương nhiên là hiện tại quan trọng hơn rồi!"