Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 107



Kỷ Du Du cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống bàn, trong đầu kêu ong ong.

“Hôm nay, tôi đứng ở đây là vì muốn nói cho tất cả mọi người biết, tôi thích một cô gái…” Đường Ân cười, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Du Du.

Ban đầu vẫn còn nắm chắc, bây giờ đám người kia xông đến, thế mà anh ta lại cảm thấy bàn chân có luồng khí lạnh dâng lên.

Nhạc Thụy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân, trong lòng run rẩy, chuyện này sẽ không liên quan đến thằng ranh kia đấy chứ? Nhạc Thụy vội vàng bỏ qua suy nghĩ này, xô đẩy đám người muốn chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc này, có một người đã đứng ngoài cửa.

Bùi Hạc! Gương mặt Bùi Hạc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Thụy, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lùng.

“Anh… Anh Bùi? Sao anh lại đến đây?” Sắc mặt Nhạc Thụy khó coi, tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở đây.

Người ở thành phố Giang, làm gì có ai không biết Bùi Hạc chứ? Mấy năm gần đây, Bùi Hạc gần như đã là nhân vật trong truyền thuyết của thành phố Giang, hơn nữa quan trọng nhất là quá trình vùng lên của Bùi Hạc, gần như là một đường lưỡi đao ánh kiếm xông lên.

Nhạc Thụy cũng thật sự không ngờ được rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở chỗ này.

“Anh Bùi…” Trong lòng Nhạc Thụy run rẩy, anh ta có thể cảm giác được, trong đôi mắt Bùi Hạc tràn đầy sát ý.

Đám người đã bị tách ra, những tên côn đồ kia đều bị khống chế hoàn toàn, mà Vương Hạo bị người ta đạp vào hai chân, co rúm trên mặt đất, lúc này vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu chủ… Ân Nhất đã tới, sắc mặt khó coi, nhìn trên mặt Đường Ân bị sưng tấy, ba toong trong tay.còn hơi rung rung.

“Anh Bùi, anh đến mà cũng không thông báo trước, chỗ này của tôi có hơi hỗn loạn, mời anh sang bên này… Nhạc Thụy dùng tay ra hiệu, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm, anh ta luôn cảm thấy có chút không ổn.

Bùi Hạc đẩy Nhạc Thụy ra, xoay người đi đến bên cạnh Đường Ân, hơi khom người: “Cậu Đường…” Đường Ân gật đầu, lau khóe miệng sưng đỏ, mắt híp lại.

Cuối cùng Bùi Hạc cũng đến rồi! “Trước tiên đưa Đinh Huyên đến bệnh viện, tìm người bảo vệ cậu ấy!” Đường Ân nói khẽ.

Bùi Hạc gật đầu, phất tay với những.

người dưới tay mình.

“Anh Bùi, tôi…”Nhạc Thụy hơi giật mình; anh ta không ngờ được Bùi Hạc lại đến đây, thế mà lại đến vì Đường Ân, hơn nữa khi đối diện với Đường Ân, lại còn gọi thân thiết như vậy. Trong nháy mắt, trong đầu Nhạc Thụy lóe lên vô số suy.

nghĩ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bùi Hạc: “Anh Bùi, tôi… Tôi có lỗi với anh” Vừa dứt lời, Nhạc Thụy đã tự tát lên mặt mình hai cái.

Âm thanh chan chát vang vọng trong căn phòng.

Bùi Hạc nhíu mày, lắc đầu: “Cậu Đường, đây không phải là người của tôi…” “Anh Bùi, tôi vẫn luôn coi anh là thần tượng…” Sắc mặt Nhạc Thụy thay đổi, vội vàng nói: “Anh Bùi, đây chỉ là hiểu lầm…” Vương Hạo nhìn cảnh tượng này, cảm thấy trái tim cũng co giật, bình phong.

Bức tranh cát này thể hiện từ khi hai người gặp nhau bên hồ, sau đó lại đến sở cảnh sát, sau đó là khi Kỷ Du Du uống một ngụm rượu vang đỏ hơn chín nghìn, lại đến buổi học bù còn kém mấy giây mới được một tiếng đồng hồ kia…

Từng ký ức vụn vặt, từng giây phút ấm áp, dường như vẫn đang lướt nhanh trong đầu Kỷ Du Du.

Cuối cùng Kỷ Du Du không kiềm chế được nữa, khóc òa lên, nhào vào lòng Đường Ân.

Đường Ân cưng chiều vuốt tóc cô, ôm chặt lấy cô; cảm nhận giây phút yên tĩnh hiếm có này: “Cô ngốc này, suýt nữa anh đã tưởng là em lại định chạy mất rồi…” Kỷ Du Du khóc không nên lời, hai tay ôm Đường Ân, rất sợ chỉ một giây sau sẽ lại mất đi bóng dáng Đường Ân. Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, cô chưa từng ôm thứ gì chặt như hôm nay vậy, cũng chưa bao giờ lại cảm thấy mình lòng tham không đáy như vậy.

Chàng trai trong vòng tay này, chính là của mình! Kỷ Du Du khóc rất đau lòng, nhưng Đường Ân lại thở dài một tiếng thật khẽ, hơi đau lòng xoa đầu cô.

Giờ phút này, cực kỳ giống tình yêu, hoặc chính là tình yêu! Cánh hoa hồng vẫn không ngừng rơi xuống từ trần nhà, nhẹ nhàng bay bay.

trên đỉnh đầu hai người, nhìn cực kỳ lãng mạn.

Khi hai người ôm nhau, gần như toàn bộ quảng trường Vân Đại đều phát ra một tràng tiếng reo hò, vô số cô gái ảo.

tưởng, hy vọng người trong lòng Đường.

Ân kia chính là mình biết bao.

Ban đầu vẫn còn nắm chắc, bây giờ đám người kia xông đến, thế mà anh ta lại cảm thấy bàn chân có luồng khí lạnh dâng lên.

Nhạc Thụy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân, trong lòng run rẩy, chuyện này sẽ không liên quan đến thằng ranh kia đấy chứ? Nhạc Thụy vội vàng bỏ qua suy nghĩ này, xô đẩy đám người muốn chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc này, có một người đã đứng ngoài cửa.

Bùi Hạc! Gương mặt Bùi Hạc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Thụy, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lùng.

“Anh… Anh Bùi? Sao anh lại đến đây?” Sắc mặt Nhạc Thụy khó coi, tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở đây.

Người ở thành phố Giang, làm gì có ai không biết Bùi Hạc chứ? Mấy năm gần đây, Bùi Hạc gần như đã là nhân vật trong truyền thuyết của thành phố Giang, hơn nữa quan trọng nhất là quá trình vùng lên của Bùi Hạc, gần như là một đường lưỡi đao ánh kiếm xông lên.

Nhạc Thụy cũng thật sự không ngờ được rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở chỗ này.

“Anh Bùi…” Trong lòng Nhạc Thụy run rẩy, anh ta có thể cảm giác được, trong đôi mắt Bùi Hạc tràn đầy sát ý.

Đám người đã bị tách ra, những tên côn đồ kia đều bị khống chế hoàn toàn, mà Vương Hạo bị người ta đạp vào hai chân, co rúm trên mặt đất, lúc này vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu chủ… Ân Nhất đã tới, sắc mặt khó coi, nhìn trên mặt Đường Ân bị sưng tấy, ba toong trong tay.còn hơi rung rung.

“Anh Bùi, anh đến mà cũng không thông báo trước, chỗ này của tôi có hơi hỗn loạn, mời anh sang bên này… Nhạc Thụy dùng tay ra hiệu, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm, anh ta luôn cảm thấy có chút không ổn.

Bùi Hạc đẩy Nhạc Thụy ra, xoay người đi đến bên cạnh Đường Ân, hơi khom người: “Cậu Đường…” Đường Ân gật đầu, lau khóe miệng sưng đỏ, mắt híp lại.

Cuối cùng Bùi Hạc cũng đến rồi! “Trước tiên đưa Đinh Huyên đến bệnh viện, tìm người bảo vệ cậu ấy!” Đường Ân nói khẽ.

Bùi Hạc gật đầu, phất tay với những.

người dưới tay mình.

“Anh Bùi, tôi…”Nhạc Thụy hơi giật mình; anh ta không ngờ được Bùi Hạc lại đến đây, thế mà lại đến vì Đường Ân, hơn nữa khi đối diện với Đường Ân, lại còn gọi thân thiết như vậy. Trong nháy mắt, trong đầu Nhạc Thụy lóe lên vô số suy.

nghĩ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bùi Hạc: “Anh Bùi, tôi… Tôi có lỗi với anh” Vừa dứt lời, Nhạc Thụy đã tự tát lên mặt mình hai cái.

Âm thanh chan chát vang vọng trong căn phòng.

Bùi Hạc nhíu mày, lắc đầu: “Cậu Đường, đây không phải là người của tôi…” “Anh Bùi, tôi vẫn luôn coi anh là thần tượng…” Sắc mặt Nhạc Thụy thay đổi, vội vàng nói: “Anh Bùi, đây chỉ là hiểu lầm…” Vương Hạo nhìn cảnh tượng này, cảm thấy trái tim cũng co giật, bình phong.

Kỷ Du Du lại bật khóc, trong lòng cực kỳ hối hận, cô:cảm thấy suýt:nữa:mình bị người ta lừa rồi, suýt nữa lại không tin Đường Ân, cho rằng giữa Đường Ân và người phụ nữ này có quan hệ gì đó không thể miêu tả được.

Vừa nãy, suýt nữa mình lại bỏ đi, lại rời khỏi Đường Ân! “Đường Ân… Anh… Tôi thật sự rất thích anh… Tôi có chỗ nào kém đồ quê mùa này chứ?” Viên Chỉ Am cũng nổi giận, cô ta cảm thấy tận sâu trong đáy lòng có một cảm xúc phức tạp, không ngừng dâng lên.