Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

CHƯƠNG 21: BÁNH BAO NHỎ CHỜ BA BA VỀ NHÀ



Giang Cẩm Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Nhuyễn Nhuyễn, đem chocolate mà mình thích ăn nhất chia sẻ cho em gái.

Bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn. "Cái này là kẹo sao?"

Giang Cẩm Thành gật đầu. "Ừ, ăn ngon."

"Cảm ơn!" Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười ngọt ngào nói lời cảm ơn, Giang Cẩm Thành nhìn nụ cười trên mặt nàng, khóe miệng cũng cong lên theo.

Người em gái này rất ngoan, cười rộ lên cũng rất đẹp!

Giang Cẩm Thành cho Nhuyễn Nhuyễn chocolate vừa lúc là vị dâu tây mà nàng thích, nàng chia chocolate làm hai nửa và đưa một nửa cho Giang Cẩm Thành.

"Chúng ta cùng nhau ăn nha."

Giang Cẩm Thành mím môi mỉm cười, đôi mắt màu lam giống như hai hồ nước, trông càng thêm đẹp.

"Cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn."

Nhuyễn Nhuyễn liên tục xua tay. "Không cảm ơn không cảm ơn, cái này là Giang Cẩm Thành cho Nhuyễn Nhuyễn, nên là Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn Giang Cẩm Thành."

Nhuyễn Nhuyễn muốn đáp lễ cho Giang Cẩm Thành, nhưng phát hiện trong yếm của nàng ngoại trừ viên kẹo sữa phải cho ba ba thì cũng không còn gì khác.

Nàng chỉ có thể tiếc nuối tỏ vẻ lần sau sẽ mang quà đáp lễ cho tiểu đồng bọn nha.

Nhuyễn Nhuyễn và Giang Cẩm Thành cùng nhau ngoan ngoãn đứng ở dưới tàng cây, Tiểu Bạch Bạch dùng cái chân ngắn nhỏ của nó lay thân cây, ý đồ muốn bò lên trên.

"Giang Cẩm Thành, nhà anh ở nơi nào nha, Nhuyễn Nhuyễn về sau có thể hay không đi tìm anh và cùng anh cùng nhau chơi được không?"

Hai nhóc con kề sát vào nhau, Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói chuyện với Giang Cẩm Thành.

Đôi mắt màu lam của cậu bé nhỏ sáng lên, vội vàng gật đầu, chỉ biệt thự cách đó không xa.

"Nhà của anh ở chỗ đó."

"Di.. Nhà của ba ba em cũng ở bên này, cách đó không xa."

Giang Cẩm Thành nhìn chỗ mà tay nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn đang chỉ, đôi mắt càng sáng lấp lánh.

"Ừ, không xa."

"Vậy về sau em kêu anh là Cẩm Thành ca ca được không nha!"

"Được a." Cậu bé nhỏ đặc biệt vui vẻ gật đầu nhỏ.

Hai nhóc con lặng lẽ thì thầm to nhỏ, một lúc sau đã có người dọn cái thang lại đay. Cũng không cần Nhuyễn Nhuyễn và Giang Cẩm Thành giúp đỡ thì mèo con cũng đã được giải cứu.

Mới vừa xuống dưới mèo con còn có chút sợ hãi, cho nên đặc biệt hung dữ, người leo lên giải cứu nó còn bị nó cào cho một cái, người đó theo bản năng buông tay thì mèo con giãy giụa rơi xuống trên mặt đất.

"Ngao ngao!" Tiểu Bạch Bạch thấy mèo con thì hưng phấn kêu hai tiếng rồi xông tới, nhưng mà vừa mới rơi xuống đất mèo con lại bị Tiểu Bạch Bạch làm cho vô cùng sợ hãi.

"Meo!"

Mèo con hoảng sợ lập tức chạy tới chỗ của Nhuyễn Nhuyễn, quản gia sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.

"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn!"

Giang Cẩm Thành đứng ở bên cạnh phản ứng nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Nhuyễn Nhuyễn và kéo về phía mình, sau đó xoay thân thể lại và bảo vệ Tiểu Nhuyễn Nhuyễn ở trong lòng ngực của mình.

Mèo con đụng vào trên đùi Giang Cẩm Thành và đâm một cái khiến cho y lảo đảo, móng vuốt sắc nhọn thì nắm lấy quần của y.

"Tiểu Bạch Bạch không được lại đây!"

Nhuyễn Nhuyễn kịp thời quát lớn Tiểu Bạch Bạch đang quấy rối, con mèo con kia cuối cùng cũng an tĩnh lại, tuy nhiên lông trên người mèo con vẫn đang xù lên giống như con nhím vậy, cơ thể nhỏ thì đang run bần bật.

Giang Cẩm Thành mím môi, muốn đi ôm mèo con, nhưng nhóc con này lại nhảy đến trên mặt đất, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn chằm chằm y và còn nhe răng ra nữa, Giang Cẩm Thành cũng không dám tiếp tục lộn xộn nữa.

Nhuyễn Nhuyễn chui ra từ phía sau của Giang Cẩm Thành, ngồi xổm trên mặt đất và cầm cá khô nhỏ mà Giang Cẩm Thành vừa nãy dùng để dỗ dành mèo con quơ qua quơ lại.

"Mèo con không sợ, ngoan ngoãn."

Quản gia muốn ngăn cản, nhưng lại sợ đi qua sẽ làm cho con mèo hoảng sợ, lỡ như nó nhảy dựng lên bắt lấy tiểu tiểu thư nhà ông thì phải làm sao bây giờ, giờ phút này trong lòng ông vô cùng ảo não.

Tuy nhiên Nhuyễn Nhuyễn lại không hề sợ hãi chút nào, đôi mắt thậm chí sáng đến dọa người.

Giang Cẩm Thành cũng đi theo và ngồi xổm ở bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn, môi đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiểu Nhuyễn Nhuyễn rồi lại nhìn con mèo.

Hai nhóc con ngồi xổm bên cạnh nhau, con mèo con kia lại thật sự ngoan ngoãn mà đi về phía của Nhuyễn Nhuyễn.

Quản gia lập tức xắn tay áo lên và gắt gao nhìn chằm chằm tình huống ở bên kia, nghĩ nếu có gì không đúng thì cho dù có liều bộ xương già này thì ông cũng sẽ đánh lộn với con mèo!

Đôi mắt của Giang Cẩm Thành sáng rực lên, tuy nhiên y cũng không có nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm mèo con càng đi càng gần, cuối cùng con mèo con nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái rồi há mồm ăn cá khô nhỏ trong tay của nàng.

"Meo!" ăn xong cá khô nhỏ rồi mèo con kêu một tiếng, sau đó dùng cái đầu lông xù xù của nó cọ cọ tay của Nhuyễn Nhuyễn.

"Quá ngoan đi." Nhuyễn Nhuyễn xoa đầu của nó và ôm mèo con lên.

Mèo con ngoan ngoãn nằm ở trong tay Nhuyễn Nhuyễn, tiếng kêu vừa mềm mại vừa êm tai.

Giang Cẩm Thành dựa gần Nhuyễn Nhuyễn càng ngày càng gần, hai cái đầu nhỏ dựa gần nhau và cùng nhau sờ sờ mèo con.

Quản gia quan sát trong chốc lát thấy có gì nguy hiểm thì lập tức thả lỏng, đem tay áo buông xuống, đứng thẳng người lên, vẫn là một lão quản gia nhẹ nhàng phong độ như cũ.

Ông bước tới vài bước, "Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn chúng ta cần phải về, thiếu gia sắp về tới rồi, người không phải nói muốn đi đón thiếu gia sao?"

Nhuyễn Nhuyễn đang sờ sờ mèo con nghe thấy vậy thì vui vẻ ngẩng đầu lên.

"Ba ba đã trở lại sao? Nhuyễn Nhuyễn muốn đi đón ba ba."

Nàng luyến tiếc đem con mèo trong lòng ngực đặt vào trong lòng ngực của Giang Cẩm Thành, cái tay mập mạp sờ sờ cơ thể nhỏ mềm mụp của mèo con.

"Cẩm Thành ca ca, Nhuyễn Nhuyễn muốn đi đón ba ba, tạm biệt!"

Mới vừa đứng lên thì tay của nàng đã bị nắm lấy.

Giang Cẩm Thành ôm mèo con đứng lên, một người một mèo đều nhìn cô nàng bằng đôi mắt trông mong.

Cậu bé nhỏ ôm mèo, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hơi vội vàng nhẹ giọng hỏi Nhuyễn Nhuyễn.

"Khi nào thì em tới tìm anh chơi."

Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhỏ lên và hỏi quản gia. "Bác quản gia, ngay mai con có thể tới tìm Cẩm Thành ca ca chơi được không nha?"

Quản gia cười tủm tỉm gật đầu. "Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn muốn tới thì tới."

Nghe được câu trả lời, Nhuyễn Nhuyễn lại lập tức quay đầu nói chuyện với Giang Cẩm Thành.

"Cẩm Thành ca ca, ngày mai Nhuyễn Nhuyễn sẽ tới tìm anh và cùng nhau chơi với mèo con."

"Ừ." Giang Cẩm Thành gật đầu, lưu luyến không rời buông tay của Nhuyễn Nhuyễn ra, cùng với mèo con trong lòng ngực cùng nhau nhìn Nhuyễn Nhuyễn đi theo quản gia rời đi với đôi mắt trông mong.

Tiểu Bạch Bạch đi theo bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn, đột nhiên quay đầu lại nhe răng nhìn con mèo con. Sau đó càng lúc càng dựa gần vào Nhuyễn Nhuyễn, bước đi vừa kiêu ngạo vừa khoe khoang.

Cuối cùng thì Nhuyễn Nhuyễn vẫn là của nó, lông xù xù khác đều vứt bỏ! Hừ ╭ (╯^╰) ╮

Một đường đi đến biệt thự, Nhuyễn Nhuyễn cũng không đi vào mà cùng với Tiểu Bạch Bạch cùng nhau ngồi xổm chờ ngoài cửa, mỗi khi nghe được một chút động tĩnh thì sẽ duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.

Quản gia kêu người bưng một cái ghế nhỏ lại đây.

"Tại sao ba ba còn chưa về nha!" ngồi ở trên ghế nhỏ, hai cái tay mũm mĩm của Nhuyễn Nhuyễn chống lên cằm, môi đôi mắt to màu đen sáng ngời lấp lánh nhìn chằm chằm về phía mà buổi sáng xe của Mục Thâm rời đi.

Tiểu Bạch Bạch trực tiếp ghé vào trên hai mu bàn chân đang khép lại gần nhau của Nhuyễn Nhuyễn, nghe thấy Nhuyễn Nhuyễn nói chuyện thì lười biếng mở con mắt lên nhìn một cái rồi nhắm mắt lại.

"Nhanh." Quản gia nhìn thời gian, nếu thiếu gia nhà ông không tăng ca thì sắp về tới rồi.

Quản gia nói vừa xong, Tiểu Bạch Bạch nghe thấy một tiếng động cơ vang lên bên tai, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhỏ lên.

"Có phải ba ba đã trở về rồi không!" Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Bạch Bạch, Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, nhón mũi chân nhìn về phía bên ngoài, rất nhanh thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc.

"Là xe của ba ba!" Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ nhảy dựng lên, chờ khi xe dừng ở trước mắt nàng đã gấp không chờ nổi mà chạy qua.

Mục Thâm vừa mới mở cửa ra, nhóc con giống như pháo đốt chạy lên ôm lấy người vừa bước xuống xe.

"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn chờ ba ba lâu lắm rồi!"

Giọng nói ngọt ngào khiến người nghe vô cùng sung sướng, Mục Thâm nhìn nhóc con và hơi cong khóe môi lên, bàn tay to xoa xoa trên cái đầu nhỏ của nhóc con.

"Ngốc, chờ ta làm gì? Lại không phải không trở về."

Tuy lời nói thì nói như vậy, nhưng có thể thấy được tâm trạng của hắn rất vui vẻ, Quản gia cười tủm tỉm nhìn, cũng không có chọc thủng người nào đó.