Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 51



Edit: Đào Sindy

Bầu không khí một lần nữa trở nên vô cùng xấu hổ, người xem náo nhiệt bên cạnh đều cảm thấy xấu hổ thay Thạch Phi Tiên. 

Thạch Phi Tiên đi đến trước mặt A Khắc Tề, mỉm cười với hắn: "Vương tử điện hạ ngay cả chân dung tiểu nữ tử còn chưa gặp qua, chỉ nghe người bên ngoài nói mấy câu liền đến cầu hôn, e là quá qua loa rồi."

A Khắc Tề thấy mình nhận lầm người, Thạch tiểu thư này cũng không hề tức giận, tay chân lập tức không biết để đâu: "Tại hạ ngưỡng mộ tài danh* của tiểu thư, mong tiểu thư cho tại hạ một cơ hội."

*tài năng + danh tiếng

Tài danh?

Thạch Phi Tiên khẽ cười một tiếng, phúc thân với A Khắc Tề, không nhanh không chậm nói: "Vương tử điện hạ nói đùa." Nói xong, cũng không đợi A Khắc Tề phản ứng, vịn tay nha hoàn đi xuống bậc thang. Bước đi của nàng ta hơi nhanh, nhưng lại hết sức ưu nhã, mỗi một bước đều không lớn không nhỏ, đoan trang cực kỳ.

A Khắc Tề gượng cười sờ mặt, nghe nói nữ tử đại nghiệp thích nam tử mặt ngọc, trước khi tiến cung hắn còn cố ý cạo hàm râu hắn lấy làm kiêu ngạo đi, nhưng nhìn phản ứng vị Thạch tiểu thư này, hình như hắn đã cạo râu cũng không hấp dẫn nàng ta.

Hắn không hiểu nhìn về phía Ban Họa, vị Thạch tiểu thư này đến tột cùng có tức giận hay không đây?

Thân là một người vô tội qua đường, Ban Họa lo liệu phong cách xem náo nhiệt của nhân dân đại nghiệp không mấy đẹp, toàn kiểu ăn dưa xem kịch, nhưng đừng nói hươu nói vượn. Đối mặt ánh mắt nghi ngờ của vị vương tử này, Ban Họa lộ ra một nụ cười bí hiểm, phúc thâm với hắn, cũng xoay người rời đi, vứt cho A Khắc Tề một bóng lưng xinh đẹp.

Từ đầu tới đuôi, nàng không nói một câu cùng vị vương tử này.

A Khắc Tề dụi dụi mắt, rõ ràng... Vẫn là vị cô nương thần bí này đẹp hơn, hôm nay hắn cố ý quan sát rất lâu, cả đại điện thì vị cô nương này đẹp nhất, những nam nhân trẻ tuổi của đại nghiệp có nhiều người nhịn không được lén nhìn nàng, tại sao nàng không phải đệ nhất mỹ nhân?

Hắn buồn rầu sờ cằm loáng bóng, xem ra ánh mắt hắn có vấn đề rồi.

Ban Họa ngồi vào xe ngựa, cũng nhịn không được đấm đệm cười rộ lên.

Lúc Dung Hà cưỡi ngựa tới gần xe ngựa Ban Họa, nghe được trong xe ngựa loáng thoáng truyền đến tiếng cười, mắt thấy đằng sau Thạch Tấn và những công tử khác đang cưỡi ngựa đi đến, một tay nắm bên miệng ho khan vài tiếng: "Tại hạ Dung Hà, quấy rầy Quận Chúa rồi."

Trong xe ngựa đột nhiên an tĩnh lại, một lát sau, màn xe ngựa từ trong xốc lên, lộ ra một khuôn mặt còn mang ý cười. Thậm chí Dung Hà còn chú ý tới, cặp mắt nàng còn long lanh ánh nước, cũng không biết vừa khóc xong, hay là... Cười ra nước mắt?

"Dung Bá gia?" Ban Họa không hiểu nhìn Dung Hà,:"Không biết ngài có việc gì?"

"Cũng không có gì. " Dung Hà nghe tiếng vó ngựa sau lưng càng ngày càng gần, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Đêm nay tuyết lớn, xa giá Quận Chúa chạy chầm chậm thôi, chú ý an toàn."

Gió đêm phất qua, xen lẫn bông tuyết bay lả tả, từng bông từng bông bay xuống đầu vai, rất nhanh đã phủ thành một lớp tuyết.

"Đa tạ bá gia quan tâm. " Ban Họa thấy bông tuyết bay trên đỉnh đầu Dung Hà, nhân tiện nói: "Hộ vệ của ngươi không mang dù à?"

Mắt Dung Hà nhìn Đỗ Cửu sau lưng: " Không, nhưng có áo choàng là được rồi."

Ban Họa đưa tay ra cửa sổ, rất nhanh lòng bàn đã dính những bông tuyết lớn như lông ngỗng. Nàng quay đầu mắt nhìn gò má trên khuôn mặt đẹp của Dung Hà, quay người từ trong xe ngựa lấy ra một cây dù: "Dung Bá gia không chê, thì dùng của ta đi."

Tuyết lớn như vậy, làm khuôn mặt mỹ nhân đông lạnh đến hỏng thì sao đây?

Dung Hà vỗ con ngựa dưới thân, để y cách Ban Họa gần hơn. Vươn bàn tay như sứ ngọc ra, tiếp nhận cây dù này: "Đa tạ Quận Chúa."

"Đừng khách sáo. " Ánh mắt Ban Họa đảo qua tay Dung Hà, thỏa mãn thu tầm mắt lại: "Dung Bá gia, đi thong thả."

"Quận Chúa đi thong thả." Dung Hà cười, cưỡi ngựa lui về sau, để Ban Họa đi đầu.

Tiếng vó ngựa cộc cộc dần đi xa, Dung Hà mở dù lụa ra, nhìn thấy mặt trong phác hoạ cung nữ trâm hoa đồ, nhịn không được cười ra tiếng.

"Bá gia, thuộc hạ hạ dù, được không..."

Đổi một cái?

Dù  này rất tinh mỹ, bên trên cán dù thậm chí còn treo hồng ngọc, chế tác được xưng tụng là khéo léo tuyệt vời. Nhưng tuy nó đẹp, lại không thể che giấu nó là một cây dù dành cho nữ nhân, một cây dù màu sắc sặc sỡ.

"Không cần. " Dung Hà nghe mùi thơm nhàn nhạt bên trên cán dù: "Cây dù này rất tốt."

Đỗ Cửu: Ồ, ngài cảm thấy tốt như vậy, thì chính là rất tốt.

"Dung Bá gia." Thạch Tấn cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt đảo qua hoa dù che trên đầu Dung Hà, ôm quyền với y.

"Thạch đại nhân." Cứ như Dung Hà mới nhận ra hắn, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ôm dù chắp tay với Thạch Tấn: "Thật là khéo."

"Không tính là khéo. " Thạch Tấn thu tầm mắt lại: "Nơi này là đường xuất cung phải qua."

Dung Hà cười không nói, chỉ đổi tay cầm dù, lộ ra lạnh nhạt vô cùng, cứ việc trong tay y cầm cây dù nữ nhân dùng, cũng không gãy tổn hại đến khí chất của y.

"Dung Bá gia không hổ là quân tử nhẹ nhàng. " Thạch tấn nhìn cây dù này, giọng cười ranh mãnh: "Ngược lại khiến người hâm mộ."

Dung Hà nghe vậy cười: "Thạch đại nhân khiêm tốn."

Cùng Thạch Tấn đồng hành có mấy vị công tử thấy hai người hàn huyên, nghĩ giao tình hai người cũng không tệ lắm, liền không mơ tưởng. Bọn họ chỉ là có chút hiếu kỳ, giai nhân ngồi trong chiếc xe ngựa vừa mới rời đi kia là ai, vậy mà đưa Dung Bá gia một cây dù như thế.

Nếu nam nhân khác cầm loại dù này, nhất định sẽ dở dở ương ương, thế nhưng cây dù này do Dung Hà cầm, lại lộ ra vẻ đặc sắc, có thể thấy được nam nhân dáng dấp đẹp mắt, coi như giơ lá sen, cũng đẹp mắt hơn người khác.

"Thạch đại nhân, cáo từ." Dung Hà mỉm cười: "Gió tuyết quá lớn, Thạch đại nhân vẫn nên cầm một cây dù thì tốt hơn."

"Đa tạ Dung Bá gia quan tâm, tại hạ là võ tướng, không cần để ý những thứ này." Ánh mắt Thạch Tấn rơi xuống hồng ngọc treo trên cán dù, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi trầm.

Lúc xe ngựa Ban Họa đi đến nửa đường, Ban Hằng chịu không được rét lạnh mặt dày chen lên xe ngựa. Trong xe để lò than chỉ bạc thượng đẳng, còn có điểm tâm ngon miệng, trong xe ngựa rất rộng, thậm chí có thể khiến người ta thư giãn mà nằm.

Ban Hằng ngồi trên thảm, Ban Họa ôm lò sưởi cầm tay, nhỏ giọng nói: " Vừa rồi A Khắc Tề vương tử nói gì với tỷ, ta thấy lúc cô nương Thạch gia đi ra, mặt tái lại cả.”

"Tái à?" Ban Họa nhìu mày: "Lúc nàng ta đi ra, còn cười đấy."

"Cũng không phải quá tái. " Ban Hằng nhìn có chút hả hê nói: "Lúc nàng ta bước xuống thềm ngọc, đúng lúc ta và Chu Thường Tiêu đang đùa giỡn, quay đầu chỉ thấy mặt mày nàng ta xanh lét. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó nàng ta liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, nếu như không phải con mắt ta nhanh, thì không thể phát hiện điểm này."

"Thật ra cũng không có gì. " Ban Họa vội ho một tiếng: "Hắn nhìn ta mà gọi Thạch tiểu thư mà thôi."

Ban Hằng sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng đây là ý gì, lập tức cũng nhịn không được nữa cười ha hả.

"Ha ha ha ha ha, Thạch tiểu thư, đệ nhất mỹ nhân đại nghiệp!"

Vừa rồi Ban Họa đã cười đủ chỉ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: " Tiểu Vương Tử tóc xoăn kia, thật có ý tứ."

Trong lòng Ban Hằng nghĩ, cũng không phải có ý tứ, nghĩ tỷ hắn là đệ nhất mỹ nhân, chỉ mong có thể nói chuyện, đây quả thực là một cái tát đánh vào mặt Thạch Phi Tiên.

"Tiểu thư." Nha hoàn bên người Thạch Phi Tiên lo âu nhìn nàng ta, chỉ cảm thấy hiện tại nói gì cũng không phù hợp, dứt khoát không mở miệng.

"Các ngươi đều ra ngoài đi. " Thạch Phi Tiên cố gắng không nổi giận với hạ nhân, nàng ta biết mình hiện tại lửa giận hừng hực, nhưng vẫn cũ không muốn lộ ra bộ mặt xấu xí.

Cho đến khi cửa phòng đóng lại, tất cả mọi người lui ra ngoài, nàng ta rốt cục mới không kềm được cảm xúc đáy lòng, đập vỡ đồ uống trà trên bàn, son phấn trên đài, đồ trang sức trâm vòng rơi đầy đất, Thạch Phi Tiên thở hồng hộc ngồi dưới đất, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mình trong tấm gương rơi dưới đất.

Nàng ta ném gương đi, hốt hoảng sờ lên mặt mình,  đến khi biểu lộ trên mặt khôi phục bình thường rồi, nàng ta mới dám nhìn mình trong gương lần nữa.

Rõ ràng nàng ta đẹp như vậy, tại sao Kinh Thành còn có nữ nhân Ban Họa?!

Nghĩ đến hình ảnh Dung Hà kính rượu Ban Họa từ xa, nghĩ đến vương tử nước Ngả Pha nhận nhầm nàng ta thành Ban Họa, cho rằng Ban Họa mới là đệ nhất mỹ nhân, nàng ta cảm thấy mình vừa thẹn vừa hận, chỉ cảm thấy người vương tử kia đơn giản chỉ muốn nàng ta mất hết mặt mũi.

"Man di là nơi ngu xuẩn, sao hiểu được dáng vẻ phong thái, chỉ nhìn vào thân xác thối tha mà thôi!" Thạch Phi Tiên hít một hơi thật sâu, ném gương đi, đứng dậy vỗ y phục: "Người đâu, vào dọn dẹp phòng đi."

Cửa phòng mở ra, bước vào không phải nha hoàn mà là đại ca của nàng ta Thạch Tấn.

"Đại ca. " Thạch Phi Tiên không muốn người nhà nhìn thấy khuôn mặt mình bây giờ, cho nên thấy Thạch Tấn tiến đến, trên mặt có chút không tự nhiên.

"Phi Tiên. " Ánh mắt Thạch Tấn đảo qua căn phòng hỗ độn, hơi nhíu mày: "Hôm nay ngươi hơi lớn gan đó."

Thạch Phi Tiên cúi đầu không nói gì.

"Nhưng quả thật vương tử nước Ngả Pha thật lỗ mãng, ngươi không cần để ý hắn, ta sẽ không để ngươi gả cho nam nhân như vậy."

"Đại ca. " Thạch Phi Tiên nhìn Thạch Tấn, nhịn không được nói: "Ngươi nói, Dung Bá gia có khả năng thích Ban Họa hay không?"

Ban Họa?

Thạch Tấn nhớ tới nữ tử chầm chậm bước đi tới mình trên bậc thềm ngọc, lại nghĩ tới Dung Hà nắm chuôi dù trong tay, mặt không đổi: "Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"

"Đại ca, ngươi nói... Ta thật sự không hợp gả cho Dung Hà sao?" Hai mắt Thạch Phi Tiên sáng rực nhìn Thạch Tấn: "Dung Bá gia trong đám tài tử có danh vọng vô cùng, lại được bệ hạ coi trọng, nếu như ta gả cho hắn, đối với Thạch gia chúng ta nhất định có rất nhiều chỗ tốt, thật sự là vậy."

"Phi Tiên. " Chân mày Thạch Tấn cau lại: "Dung Hà này sâu không lường được, mà  nhân khẩu Dung thị nhất tộc thưa thớt, hắn không phải lương phối của ngươi."

Gia tộc rất quan trọng, thế nhưng Dung thị nhất tộc hiện nay chỉ còn lại mình Dung Hà, cho dù y được Hoàng Thượng coi trọng, cũng chỉ là một người, so ra sao vượt gia tộc phồn thịnh người ta.

"Vì sao?" Thạch Phi Tiên nói: " Trước đó các ngươi nói Nghiêm Chân là lương phối, thế nhưng kết quả là dạng gì, các ngươi đều nhìn thấy."

Thạch Tấn thở dài: "Được, coi như chúng ta bằng lòng để ngươi gả cho Dung Hà, thế nhưng hắn bằng lòng cưới ngươi không?"

Trong lòng Thạch Phi Tiên có chút hốt hoảng, cắn môi không muốn nói.

Nàng ta không biết Dung Hà có bằng lòng cưới nàng ta hay không, thế nhưng nàng ta biết, nếu nàng ta không kiên trì, thì khẳng định nàng ta không thể gả cho Dung Hà được.

"Tục ngữ nói, nữ nhi tốt trăm nhà cầu, bây giờ trên dưới Kinh Thành nam nhân muốn cưới ngươi giống như cá diếc sang sông. Nếu Dung Hà thật sự có tâm tư với ngươi, vì sao hắn lại không chịu cho người đến nhà cầu hôn?"

Thạch Phi Tiên mạnh miệng nói: "Có lẽ... Hắn vì người nhà liên tiếp qua đời mà còn đau buồn thôi."

Thạch Tấn muốn nói, nam nhân đau xót trong miệng ngươi tối nay đã nhận một cây dù lụa của một nữ quý nhân.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt cố chấp như vậy của muội muội, hắn không nói ra miệng.

Ngắn ngủi trong một tháng, đây là lần thứ hai muội muội nói ra ý muốn gả cho Dung Hà.

Hắn nhìn ra không gian tối như mực ngoài cửa sổ, giọng bình tĩnh nói: "Ta giúp ngươi đi hỏi ý phụ thân."

Chung quy cũng là muội muội của hắn, thôi vậy.