Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 105: Thiếu





Ngọc Xuân thở hồng hộc, chạy vào quán trọ, đẩy tiểu nhị đang đón tiếp ra, vội vã lên tầng, mở tung cửa phòng rồi nhìn quanh bốn phía. Quả đúng là đã trống rỗng.

Cậu ta quét mắt quanh phòng thật nhanh, cuối cùng đã thấy được dây thừng thả xuống bên ô cửa sổ, và trang giấy trên bàn.

‘Tôi đi rồi, đừng tìm tôi, nuôi dưỡng Tiểu Ngọc cho tốt.

Lạc Anh’

Đột nhiên Ngọc Xuân hung hăng hẳn lên, dùng sức vo tờ giấy lại, nắm tay thành đấm, nện thật mạnh xuống mặt bàn.

Tiểu nhị không hiểu gì cả, chạy theo lên thành người đứng mũi chịu sào. Hắn nhìn thấy ga giường bị xé nát, không kiềm nổi mà chạy đến cầm lên, miệng ay ui, ánh mắt long lanh nhìn sang, giả vờ dáng vẻ khó xử:

“Ngài xem bên này, toàn là vải dệt tốt nhất đấy…..”

“Cút!”

Trước nay Ngọc Xuân ôn hòa, lại thường mang khuôn mặt tươi cười, làm cho tiểu nhị không biết phản ứng thế nào, chỉ á lên một tiếng.

Cậu ta ngẩng đầu lên, giờ đây đôi mắt dịu dàng đầy tia máu, tràn ngập sát khí. Nhìn tiểu nhị, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, rít lên tiếng trầm:

“Ta nói cút đi cho ta!”

Ống tay áo dài vung lên, bát trà trên bàn lăn lộc cà lộc cộc rồi bay đến góc tường, vỡ thành những mảnh nhỏ.

Tiểu nhị sợ hãi rụt cổ, không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể đi ra ngoài trước.

Ngọc Xuân cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Rốt cuộc là vì sao?

Vì sao nàng thà bỏ lại con gái ruột, cũng không muốn tin tưởng vào bản thân cậu ta?

Cậu ta đã không phải thằng ăn mày đáng thương lúc trước nữa. Rõ ràng muốn ở bên cạnh nàng, lại chỉ có thể che giấu tâm tư, ngóng trông nàng đi xa.

Ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, chính là vì muốn làm người một cách đàng hoàng. Cho dù không thể cản gió che mưa, nhưng sẽ có một ngày có thể sóng vai đồng hành cùng với nàng.

Thời gian trôi qua, vạn vật thay đổi, thế mà cậu ta vẫn là người bị bỏ lại kia.

Nắm tay rất chặt dần được mở ra, chữ viết trên giấy hệt như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim cậu ta.

Rất lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng bình tĩnh lại được, thẳng lưng lên, vuốt phẳng tờ giấy, gập lại thật cẩn thận, sau đó cất vào người nơi áp sát trái tim.

Thím Bào không hiểu gì, đang đứng co ro ngoài cửa, phòng thì lộn xộn, lại chẳng thấy dấu vết nào của phu nhân, trong lòng nàng ta hoảng loạn vô cùng. Đang lúc do dự, bỗng nghe thấy Ngọc Xuân ở trong phòng mở miệng:

“Dặn Thúy Nhi là phu nhân có việc, phải tạm thời lưu lại, chúng ta đi trước.”

Sau đó đưa nắm tay lên ép chặt nơi trái tim, đi đến bên giường bằng bước chân lảo đảo, ngồi xuống.

Thím Bào thấy vẻ mặt cậu ta tái nhợt, một tay chống đỡ thân thể, tay còn lại đang tỉ mỉ vuốt ve gối đầu.

Thật giống như là đang vuốt ve đôi má của phu nhân vậy.

Giọng nói của nàng ta run rẩy, hỏi: “Lão gia, phu nhân… còn trở về không ạ?”

Ngọc Xuân nhắm mắt lại.

Cậu ta cũng muốn tìm một người để hỏi: Lạc Anh… nàng còn trở lại không?

Đáng tiếc, không ai có thể cho cậu ta một đáp án.

*

Đã qua tháng sáu, thời tiết trở nên nóng bức.

Mặt trời chói chang hệt như một bánh xe lửa đang thiêu đốt, diễu võ dương oai, bắn ra những cái kiếm đâm thẳng vào da thịt không chen dậy, vừa đau vừa bỏng.

Mấy con ngựa chạy như điên mà qua, chỉ để lại đầy trời cát bụi, mãi mà không tan.

“Khụ, khụ, khụ, khụ.”

Đám cỏ dại bên đường lay động, tiếp sau đó, có bàn tay tách chúng ra hai bên, khuôn mặt đầy bụi đất của Lạc Anh hiện ra ở giữa.

Nàng nhổ hai ngụm xuống đất, phun ra hết đất cát trong miệng. Híp mắt nhìn theo đội xe đầy bụi đất, cuối cùng cũng có thể thở ra một cách nhẹ nhàng.

Hơn một tháng gần đây, nàng trốn tránh khắp nơi. Mỗi khi tưởng mình sắp thoát khỏi thì gã như âm hồn không tan kia sẽ nhô đầu ra, nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt cá chết.

Cứ mấy lần như thế, làm cho đầu óc nàng không rõ ràng lắm, sinh ra một loại ảo giác hoang đường.

Hình như, gã kia chẳng hề muốn giết nàng, mà chỉ xem nàng như một con chim sẻ đang bị vây tứ phía, muốn tìm đường thoát ra. Gã trơ mắt nhìn nàng hoảng hốt chạy bừa, mỗi khi nàng thở phào, gã sẽ lại xuất hiện với tư thế của thợ săn, đánh tan phòng tuyến tâm lý của nàng một lần nữa.

Thậm chí, nàng còn cảm thấy khi nàng trốn dưới gầm giường ngày đó, bước chân to của gã không ngừng đi lại thong thả quanh giường. Khi ấy, nàng bị dọa sợ đến nỗi tim sắp nhảy lên tận cổ họng, mắt sắp xì khói ra rồi.

Bây giờ nghĩ lại, đại khái là gã cũng biết mình trốn ở đâu.

Bất kể là như thế nào, nếu có thể sống, ai sẽ tự đi tìm đường chết chứ.

Đến con kiến còn ham sống, huống chi là nàng.

Lạc Anh thắt chặt thắt lưng quần lại, cắn răng, đi ra từ bụi cỏ, phủi hết bùn đất trên người, kéo lê đôi chân sưng vù, tiếp tục đi về phía trước.

Chung

chapter content