Sủng Thê Làm Vinh

Chương 96: Bức họa



“Thật là đồ ngốc.” giọng Từ Lệnh Sâm dịu dàng như có thể vắt ra nước: “Sao nàng lại nghĩ chính mình như vậy? Nàng là động lực để ta đi tới, là phương hướng để ta phấn đấu, là trân bảo ta phải dùng tánh mạng và thời gian cả đời để che chở. Lời nói của ta, nàng tin sao?”

Kỷ Thanh Y cong môi cười: “Ta đương nhiên tin.”

“Y Y, ta thật muốn hôn nàng.”

Kỷ Thanh Y vội lui ra sau một bước, chỉ chỉ ngoài cửa.

Từ Lệnh Sâm sâu kín thở dài một hơi, cảm giác sâu sắc tiếc nuối.

Cơ hội tốt cỡ nào a, đáng tiếc trường hợp không đúng.

“Đúng rồi, Y Y, chuyện này là chủ ý của Thái Tử, nhưng lại là Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm một tay thúc đẩy, mục tiêu của Trần Văn Cẩm là Bình Dương Hầu phủ, mục tiêu của Từ Lệnh Kiểm là nàng.”

“Trách không được!” Kỷ Thanh Y tức giận đến đỏ mặt: “Trách không được Trần Văn Cẩm sẽ chạy tới nói những lời này với ngoại tổ mẫu, thì ra bọn họ sớm đã nghĩ kỹ.”

Nàng ngồi xuống ghế trên, không nhịn được tức giận đến cả người phát run.

Nếu không phải Từ Lệnh Sâm cũng trùng sinh, chỉ sợ đời này nàng hao hết tâm cơ cũng trốn không thoát ma chưởng của Từ Lệnh Kiểm, ngoại trừ chết, nàng thật đúng là không có biện pháp tốt hơn.

“Sao bọn họ có thể như vậy!” đôi tay Kỷ Thanh Y nắm thành nắm: “Ta tự hỏi không làm chuyện gì thực xin lỗi Trần Văn Cẩm, vì vinh hoa phú quý hắn lại đối xử với ta như thế.”

“Còn có Từ Lệnh Kiểm, ta và hắn tổng cộng chỉ gặp mặt vài lần mà thôi, hắn lại dây dưa ta giống như người điên.”

Nàng thật sự không nghĩ ra tại sao Từ Lệnh Kiểm lại như vậy!

Tuy nàng xinh đẹp, nhưng cũng không phải tuyệt sắc, không nói người khác, Thiệu Minh Châu không phải cũng là mỹ nhân nhất đẳng nhất sao? Sao không thấy hắn động tâm với người khác.

Nàng thật là xui tám đời mới bị Từ Lệnh Kiểm coi trọng.

“Ta cho nàng xem một thứ.” Từ Lệnh Sâm vẫy vẫy tay với bên ngoài, Trịnh Tắc liền mang một cuộn tranh vào.

“Là gì vậy?”

Theo tranh cuộn mở ra, trong tranh là một thiếu nữ kiều tiếu.

Trên mặt Kỷ Thanh Y kinh ngạc không che giấu được: “Này…… Đây là ta?”

Thiếu nữ trong tranh đôi mắt sáng xinh đẹp, lúm đồng tiền như hoa, tóc đen như mây, minh diễm động lòng người, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy ôn nhu ngọt ngào.

“Không, này không phải ta!”

Thiếu nữ trong tranh đẫy đà hơn nàng một ít, giữa mày đều là nhu thuận.

Mà nàng từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, sinh hoạt không trôi chảy, cho dù cố tình ngụy trang, trên mặt cũng có cao ngạo không giấu được.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều rất ít khi nhu tình như nước, ngoại trừ trước mặt Từ Lệnh Sâm.

Nhưng thật rất giống nàng, đặc biệt giống bộ dáng nàng kiếp trước lấy lòng Từ Lệnh Kiểm ra vẻ ôn nhu, lúc ấy Từ Lệnh Kiểm sẽ phá lệ si mê nàng ……

Trong chớp nhoáng, một ý niệm khiến người ta không dám tin tưởng hiện ra trong đầu Kỷ Thanh Y.

“Nữ tử này là ai?” Nàng trợn to mắt nhìn Từ Lệnh Sâm: “Bức họa này từ đâu được đến?”

“Nàng ta tên Trình Khanh Khanh, là con gái của Trình Đại Lỗ, bởi vì Trình Đại Lỗ tin lời đạo sĩ, cảm thấy bát tự của nàng quá cứng rắn sẽ gây trở ngại vận làm quan của hắn, nên đưa Trình Khanh Khanh đến đạo quan, lúc ấy Trình Khanh Khanh cũng mới tám tuổi. Vừa đưa chính là tám năm, bởi vì đạo sĩ nói nếu ở đủ tám năm, không chỉ có thể bài trừ vận rủi, còn có thể mang đến vận như ý cát tường, vượng gia vượng trạch, vượng cha vượng chồng.”

“Bắt đầu từ năm thứ tám trở đi, Trình Đại Lỗ chiến tích chồng chất, đường làm quan hanh thông, từng bước thăng chức, một đường từ chính thất phẩm quản lý làm đến đô đốc phủ tòng tam phẩm du kích tướng quân.”

“Tám năm trước Trình Đại Lỗ yên lặng vô danh, tám năm sau liền có người biết nội tình nói ra chuyện của Trình Khanh Khanh. Mắt thấy chỉ còn nửa năm là đến thời hạn tám năm Trình Khanh Khanh ở đạo quan, bà mối cầu hôn gần như đạp vỡ ngạch cửa Trình gia.”

“Nửa năm sau, Trình gia từ đạo quan đón Trình Khanh Khanh trở về, bắt đầu nghiêm túc làm mai cho Trình Khanh Khanh, không ngờ mới vừa trở về nửa tháng, chuyện Trình Đại Lỗ tư thông Thát Đát bị vạch trần, nam tử Trình gia mười tuổi trở lên bị phán chém đầu, còn lại phụ nữ và trẻ em bị lưu đày Vân Nam.”

Kỷ Thanh Y thật sâu hít vào một hơi, nửa ngày không nói chuyện.

Lần đầu tiên Từ Lệnh Kiểm nhìn thấy nàng liền kêu nàng “Thanh Thanh”, lúc ấy nàng còn buồn bực làm sao hắn biết trong tên nàng có chữ “Thanh”.

Hiện tại xem ra, hắn gọi không phải chính mình, mà là Trình Khanh Khanh cô nương trên bức họa này, chỉ là vừa vặn đồng âm, cho nên nàng hiểu lầm.

Trách không được Từ Lệnh Kiểm si mê nàng như thế, có đôi khi rất kỳ quái, thì ra hắn xem chính mình trở thành thế thân của Trình Khanh Khanh.

Trong lòng Kỷ Thanh Y thực nghẹn khuất, cũng phi thường tò mò vận mệnh của Trình Khanh Khanh: “Sau đó Trình Khanh Khanh như thế nào? Có phải trong lúc vô ý nàng gặp Từ Lệnh Kiểm, Từ Lệnh Kiểm nhất kiến chung tình với nàng, sau đó dùng hết phương pháp cứu nàng thoát ly biển khổ hay không?”

“Không có.” Giọng Từ Lệnh Sâm có vẻ đạm mạc: “Nàng đã chết, chết trên đường lưu đày.”

“Sao lại vậy?” Kỷ Thanh Y kinh hô: “Từ Lệnh Kiểm không cứu nàng sao? Từ Lệnh Kiểm không quen biết nàng sao? Vậy bức họa này từ đâu mà đến?”

“Trình Khanh Khanh chết vì sinh non, trên đường sung quân, nàng sảy mất thai nhi năm tháng, bởi vì trên đường điều kiện kém, không kịp thời tìm được đại phu, nàng xuất huyết nhiều mà chết.”

“Đứa bé là con của Từ Lệnh Kiểm!” Kỷ Thanh Y kêu lên: “Hắn đã sớm quen biết Trình Khanh Khanh, lúc nàng còn ở đạo quan đã có lui tới với nàng.”

“Không chỉ như thế, Từ Lệnh Kiểm còn tìm tới đạo sĩ năm đó xem bát tự cho Trình Khanh Khanh, đạo sĩ kia nói mệnh cách của Trình Khanh Khanh quý không thể nói, là làm phượng hoàng. Hơn nữa lúc ấy Trình Đại Lỗ thánh quyến chính nùng, quan chức sắp tiến thêm một bước, chỉ cần không phạm sai, vẫn luôn thăng chức, không hơn mười năm, vị trí Ngũ Quân Đô Đốc phủ tất nhiên sẽ bị hắn thu vào trong túi.”

Kỷ Thanh Y không nhịn được cảm thấy trái tim băng giá!

“Cho nên, đây cũng không phải câu chuyện tình yêu dưới trăng trước hoa, mà là Từ Lệnh Kiểm vì được Trình Đại Lỗ duy trì, vì được vận vượng phu của Trình Khanh Khanh, nên cố ý tiếp cận nàng, chờ gạo nấu thành cơm, Trình Đại Lỗ không đáp ứng cũng không được.”

Kỷ Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai ngờ, không chờ đến hắn làm rõ chuyện này, chuyện Trình Đại Lỗ thông đồng với địch đã bại lộ, hắn vì không muốn bị liên lụy, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, mắt lạnh nhạt nhìn Trình Khanh Khanh và hài tử trong bụng nàng không lo, cho nên, Trình Khanh Khanh mới có thể chết thảm trên đường sung quân.”

“Sao trên đời này lại có kẻ đê tiện vô sỉ như Từ Lệnh Kiểm chứ!”

Kỷ Thanh Y nhìn nữ hài tử xinh đẹp xảo tiếu trên bức hoạ, cảm thấy không đáng giá vì nàng.

Nàng đều sắp chết, thế nhưng còn sợ liên lụy Từ Lệnh Kiểm, không nói ra tên hắn. Từ Lệnh Kiểm tên súc sinh này, một lòng tính kế, đạp hư trong sạch người ta, lúc Trình Khanh Khanh gặp nạn lại chẳng quan tâm.

Đêm khuya mộng hành, hắn sẽ không lương tâm bất an sao?

Không, hắn sẽ không!

Hắn không có lương tâm, lúc Trình Khanh Khanh còn sống hắn không đối xử tốt với nàng ấy, chờ nàng ấy đã chết, hắn cũng không thủ. Một mặt hắn cưới tiểu thư nhà cao cửa rộng Mạnh Tĩnh Ngọc, một mặt cầm tù nàng.

Hắn cầm tù nàng, căn bản không phải xuất phát từ tình yêu với Trình Khanh Khanh, chỉ là thỏa mãn tư dục biến thái của hắn mà thôi.

Hắn chính là tên cặn bã!

Tuy Kỷ Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng Từ Lệnh Sâm nghe được ba chữ Từ Lệnh Kiểm từ trong miệng nàng, vẫn có chút ghen.

Lúc trước khi ám vệ mang tranh cuộn trình lên, hắn ghen ghét gần như sắp điên rồi.

Mặc kệ Từ Lệnh Kiểm là hoài niệm Trình Khanh Khanh hay mơ ước Y Y, bức họa này đều không thể để lại.

Từ Lệnh Sâm mặt không biểu tình cuộn bức họa lại, tùy tay ném vào chậu than.

“A!” Kỷ Thanh Y kinh hãi, muốn cứu đã không còn kịp, ngọn lửa nhanh chóng nuốt sống bức hoạ.

“Như thế cũng tốt.” Kỷ Thanh Y nghiêm mặt nói: “Nếu Trình Khanh Khanh còn sống, chắc là cũng không muốn họa của chính mình lưu lại bên người Từ Lệnh Kiểm.”

Từ Lệnh Sâm duỗi tay muốn sờ đầu nàng, bàn tay đi đến một nửa lại thu về.

“Y Y.” Từ Lệnh Sâm nói: “Nhạc mẫu có để lại cho nàng thứ gì hay không?”

“Nhạc mẫu?” Kỷ Thanh Y sửng sốt một hồi mới phản ứng lại hắn nói chính là ai, không nhịn được đỏ mặt: “Mẫu thân rất tốt với ta, đích xác để lại không ít đồ vật, chẳng qua Bảo Ứng huyện phát hồng thủy, trong một đêm đồ vật trong nhà đều bị lũ lụt cuốn đi. Trước khi mẫu thân chết, chỉ dặn ta chăm sóc Thanh Thái thật tốt.”

“Không phải, ta nói không phải Trần phu nhân, mà là vợ cả của nhạc phụ, mẹ đẻ của nàng.”

Kỷ Thanh Y không biết sao hắn lại đột nhiên nhắc tới mẹ đẻ của nàng, lắc lắc đầu: “Lúc mẫu thân sinh ta khó sinh, cho nên ta không có ấn tượng gì cả, ta chỉ biết nàng là cô nhi, hai ba tuổi bị bắt cóc, sau đó được đại bá phụ đại bá mẫu ta cứu, trưởng thành gả cho phụ thân ta.”

So với mẹ đẻ, trong trí nhớ Kỷ Thanh Y càng nhiều là mẹ kế Trần Uyển.

Lúc nàng ba tuổi mông lung vừa mới có ký ức, đúng là lúc yêu cầu mẫu thân, Trần Uyển liền tới bên cạnh nàng, yêu thương nàng, giáo dưỡng nàng, giống như con ruột. Sau lại có Thanh Thái, mẹ kế vẫn đối xử công bằng, cũng không khắt khe nàng.

Ở trong lòng nàng, mẹ kế Trần Uyển chính là mẫu thân của nàng, quan trọng ngang với mẹ đẻ của nàng.

“Sau khi ta lớn lên, nghe bá phụ bá mẫu phụ thân nhắc tới mẫu thân, nói nhiều nhất đó là tính cách nàng thực ôn nhu, ta lớn lên rất giống nàng. Lại nhiều hơn, ta cũng không biết.”

Nàng có hai mẫu thân, nhưng đều qua đời, Kỷ Thanh Y giọng điệu buồn bã.

“Phu nhân Trình Đại Lỗ có một muội muội song sinh lạc đường lúc ba tuổi, nếu ta đoán không sai, nhạc mẫu chính là muội muội song sinh của Trình phu nhân.”

Từ Lệnh Sâm biết nàng xem trọng người thân, trầm ngâm nói: “Hiện tại Trình phu nhân còn sống, hay là ta nghĩ cách đưa Trình phu nhân trở lại kinh thành.”

Nói không chừng có thể đền bù tiếc nuối của nàng tang mẫu từ nhỏ.

Kỷ Thanh Y lại cười lắc lắc đầu: “Tuy Trình phu nhân có muội muội lạc đường, nhưng cũng không nhất định chính là mẫu thân ta, có phải hay không còn chưa chắc. Trình gia phạm chính là tội lớn, hiện giờ tất cả đều là bọn họ trừng phạt đúng tội, nếu sai rồi, nên tiếp thu trừng phạt.”

Làm sao nàng không biết ý tốt của Từ Lệnh Sâm?

Nàng lại không phải thánh mẫu, làm sao có thể không nguyên tắc trợ giúp người không liên quan.

Từ Lệnh Sâm nói nhẹ nhàng, chân chính làm chỉ sợ khó hơn lên trời.

Cho dù Trình phu nhân thật là tỷ tỷ ruột của mẫu thân nàng, vậy cũng không quan trọng, nàng lại không tiếp xúc, đối với nàng mà nói, bọn họ chẳng qua là người xa lạ mà thôi.

Nàng không muốn vì người xa lạ liên lụy Từ Lệnh Sâm.

Đêm đã khuya, tiếng đánh mõ từ nơi xa xa truyền đến.

Ngoài cửa là bóng đêm nồng đậm.

Kỷ Thanh Y đứng lên, nói với Từ Lệnh Sâm: “Chàng phải đi rồi.”

Dưới ánh đèn da thịt nàng oánh nhuận như tuyết, hai mắt đưa tình ẩn tình, Từ Lệnh Sâm thật sự không muốn đi.

Nhưng đích xác không còn sớm.

“Chuyện của Bình Dương Hầu phủ mấy ngày nay sẽ có kết quả, ta chắc sẽ rất bận, không thể mỗi ngày đều đến.” Từ Lệnh Sâm rốt cuộc không nhịn được, tiến lên nhéo nhéo tay nàng, lại nhanh chóng buông ra.

Ánh mắt hắn đều là ôn nhu: “Ta đi đây, ta để lại hai ám vệ bảo hộ nàng an toàn, ban ngày bọn họ giả làm người bán hàng rong ở cửa chào hàng, buổi tối bọn họ ở trong viện cách vách. Nàng đừng ra cửa, có chuyện gì cứ dặn Tuệ Tâm đi làm.”

Nàng lại không phải tiểu hài tử, đương nhiên biết lúc mấu chốt này không thể đi ra ngoài.

Nhưng Từ Lệnh Sâm dặn dò nàng như vậy, lại làm nàng thực ấm lòng, Kỷ Thanh Y nhịn không được cười khúc khích: “Chàng đi nhanh đi, ta đã biết.”

Nàng vui vẻ cười, ngũ quan minh mị phi dương, Từ Lệnh Sâm nhìn tâm thần kích động, càng thêm luyến tiếc đi, lại không thể không chịu đựng xúc động trong lòng ra cửa.

Chờ một chút, chuyện này vừa qua, cho dù như thế nào cũng muốn thành thân.