Sủng Thê Làm Vinh

Chương 78



Thật khéo tới buổi chiều, có người chỗ nhị môn tới kêu Thải Tâm, nói nương nàng tới.

Thải Tâm vừa mừng vừa sợ, từ khi nàng vào Hầu phủ, đều là mỗi hai tháng nghỉ ngơi một lần nàng mới có thể trở về thăm người nhà, đây là lần đầu nương tới thăm nàng.

Kỷ Thanh Y tự nhiên cho nàng đi, còn làm nàng mời nương nàng vào, nhìn xem phòng nàng ở, hoặc là mang nương nàng đi dạo trong vườn, sau khi trở về nhắc tới với người trong thôn trang trên mặt cũng có ánh sáng.

Thải Tâm liên tục nói lời cảm tạ Kỷ Thanh Y, cười hì hì đi đón nương nàng tiến vào.

Tuệ Tâm bưng một mâm đậu phụ vàng, một mâm đậu ve cuốn cho Kỷ Thanh Y lót bụng.

Kỷ Thanh Y nhìn, liền nói: “Gói lại, đưa đi cho Thải Tâm, làm nương nàng mang về cho đệ đệ muội muội nàng ăn.”

Tuệ Tâm tìm hai hộp đóng lại, cười nói: “Là nô tỳ đưa qua, hay là tự tiểu thư đưa đi?”

Thải Tâm trung thành và tận tâm với nàng, những năm gần đây vẫn luôn hầu hạ nàng, đây chính là lần đầu nương Thải Tâm vào phủ, nàng làm tiểu thư tự mình đi, trên mặt Thải Tâm cũng có thể diện.

Hơn nữa một nhà Thải Tâm đều ở thôn trang, có lẽ nàng có thể nghe được chuyện của trang đầu Vương Lục.

Nếu Vương Lục dám đánh chết ngự sử, có thể thấy được là người cả gan làm loạn, chỉ sợ ngày thường cũng làm ác không ít. Nếu thật nghe được tin tức hữu dụng, nói không chừng có thể mượn cơ hội đuổi Vương Lục đi, hóa giải nguy cơ đời trước.

Kỷ Thanh Y quyết định tự mình đi, liền làm Tuệ Tâm cầm điểm tâm, lại lấy năm lượng bạc, vài món quần áo cũ bao lại mang theo.

Thải Tâm ở sương phòng mặt sau chính phòng của Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y và Tuệ Tâm vừa mới tới cửa, liền nghe được tiếng Thải Tâm vừa do dự vừa khó xử: “…… Nương, nương đừng vội, làm con ngẫm lại……”

Nương Thải Tâm thở dài một tiếng: “Con à, con vào phủ, không biết trong nhà khổ sở, nếu con giúp trong nhà làm được chuyện này, người trong toàn bộ thôn trang chúng ta đều cảm tạ con.”

“Năm trước đại hạn, lương thực mất mùa, nếu nộp lên đầy đủ thuế ruộng, năm nay chúng ta đều phải đói bụng cả năm. Vương trang đầu thúc giục rất gấp, nói không có tiền thì giao lương, nếu không năm nay sẽ không cho chúng ta thuê đất trồng trọt. Này không phải buộc chúng ta đi chết sao?”

“Biểu tiểu thư là hồng nhân trước mặt thái phu nhân, con cầu xin biểu tiểu thư, nhờ nàng nói với thái phu nhân, có thể giảm miễn tiền thuê năm trước hay không? Cho dù không thể giảm miễn, có thể khất một năm cũng được, chờ thu lương thực năm nay sẽ nộp bù. Con à, có tiền lương con làm việc trong phủ, nhà chúng ta có thể chịu đựng, nhưng thúc thẩm con, nhà bọn họ làm sao bây giờ?”

Kỷ Thanh Y ở cửa nghe, trong lòng không nhịn được vui vẻ.

Nàng nhớ rõ lần trước nàng và Việt biểu ca gặp Vương Lục, đó là hắn vào phủ cầu thái phu nhân giảm miễn tiền thuê ruộng, lúc ấy bởi vì Lê Nguyệt Trừng mang thai, thái phu nhân tâm tình tốt, đã đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Xem ra Vương Lục bằng mặt không bằng lòng, tất nhiên là lén trong phủ cưỡng bức tá điền giao tiền thuê, sau đó chiếm làm của riêng.

Nàng đang lo không có cơ hội cảnh báo thái phu nhân, thật khéo Vương Lục liền đưa một nhược điểm tới.

“Thải Tâm, nương tỷ thỉnh cầu cũng không quá mức.” Kỷ Thanh Y đi nhanh vào phòng Thải Tâm, nương Thải Tâm rất kinh hoảng, vội quỳ xuống dập đầu với Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y làm Thải Tâm đỡ nàng lên, ôn hòa nói: “Vừa rồi thẩm nói, ta đều nghe được, năm trước đại hạn, các nhà đều giảm miễn địa tô, không đạo lý nhà chúng ta không giảm. Thẩm yên tâm, ta nhất định nói với thái phu nhân.”

Nương Thải Tâm kích động vô cùng, bắt lấy tay Kỷ Thanh Y, nói thẳng: “Tiểu thư thật tốt, người trong toàn bộ thôn trang chúng ta đều cảm kích ngài.”

Thải Tâm kéo tay nương nàng, mặt đỏ bừng bồi tội với Kỷ Thanh Y: “Tiểu thư, nương nô tỳ người nhà quê kiến thức nông cạn, không có ý dọa ngài.”

Kỷ Thanh Y cũng không trách móc, vẫn tươi cười đầy mặt, lại đưa đồ vật cho nương Thải Tâm, làm nàng có rảnh nhiều vào phủ thăm hỏi, hứa hẹn nhất định làm tốt chuyện được nhờ, lúc này nương Thải Tâm mới mang ơn đội nghĩa mà đi.

Thải Tâm tiễn nương nàng trở về, vẻ mặt áy náy: “Tiểu thư, nếu thái phu nhân biết ngài nhúng tay chuyện của ngoại viện, làm sao bây giờ?”

Kỷ Thanh Y biết nàng trung tâm với chính mình, thông cảm chính mình tình cảnh, lôi kéo tay nàng nói: “Tỷ đừng lo lắng, ta tự nhiên sẽ không lỗ mãng hấp tấp nói với thái phu nhân, tất nhiên sẽ nghĩ một biện pháp vạn toàn giải quyết chuyện này.”

Khóe miệng Thải Tâm hấp hấp, bắt lấy tay Kỷ Thanh Y đỏ hốc mắt.

Kỷ Thanh Y sờ sờ mặt nàng, than một câu nha đầu ngốc.

Chuyện này nàng xác thực không thể ra mặt, vậy chỉ có thể tìm Việt biểu ca.

Nhưng nếu Việt biểu ca biết chuyện này, tất nhiên sẽ hung hăng răn dạy Vương Lục. Vương Lục xảo trá, khóc lóc thảm thiết quỳ xuống đất xin tha, nói không chừng Việt biểu ca sẽ nhất thời mềm lòng tha hắn một lần. Dù sao Vương Lục là chồng của nhũ mẫu Trần Văn Cẩm, cho dù vì mặt mũi Trần Văn Cẩm, Việt biểu ca cũng sẽ không làm gì hắn.

Nếu có thể vạch trần chuyện này đến trước mặt ngoại tổ mẫu thì tốt rồi.

Không đợi Kỷ Thanh Y nghĩ ra chủ ý, thái phu nhân đã ngã bệnh.

Ngày thường thân thể Thái phu nhân rất khoẻ mạnh, đột nhiên không hề dấu hiệu bị bệnh, toàn bộ Bình Dương Hầu phủ đều thực khẩn trương, Đỗ ma ma vội làm người cầm danh thiếp đi thỉnh thái y.

Sau khi Thái y chẩn bệnh, viết phương thuốc.

Không phải bệnh nặng, chẳng qua là ngẫu nhiên thương hàn, bởi vì sắp chuyển mùa, cho nên cần tĩnh dưỡng.

Trần Bảo Linh và Kỷ Thanh Y tự nhiên canh giữ ở mép giường hầu bệnh.

Không ngờ Lê Nguyệt Trừng tới.

Sau khi Lê Nguyệt Trừng đẻ non vẫn luôn nằm trên giường ở cử, bởi vì sợ Nam Khang quận chúa tra tấn nàng, sau khi ra tháng cũng vẫn tuyên bố thân mình không dưỡng tốt, luôn không thoải mái.

Phần lớn thời gian nàng đều ở trong viện chính mình, lúc này ra tới là bởi vì thái phu nhân bị bệnh, không có người chủ trì nội trợ, nàng nghĩ thái phu nhân tuyệt đối sẽ không giao quyền chưởng gia cho Nam Khang quận chúa, vậy toàn bộ Bình Dương Hầu phủ, chỉ có nàng có tư cách này.

Nàng được nha hoàn làm bạn, vào phòng ngủ của thái phu nhân.

Bình Dương hầu Trần Ung đang nói chuyện này: “…… Đỗ ma ma, bà phải chiếu cố thái phu nhân, nội viện cũng nên có người quản, nếu không lộn xộn cũng kỳ cục.”

Khóe miệng Lê Nguyệt Trừng hơi hơi nhấp nhấp, thân mình cũng ngồi thẳng hơn so với vừa rồi, nếu nàng muốn quản gia, nhất định phải làm ra bộ dáng quản gia.

Đỗ ma ma thưa vâng, lấy đối bài ra, nói với mọi người: “Thái phu nhân đã phân phó, trong khoảng thời gian này để cho đại tiểu thư và biểu tiểu thư quản gia.”

Trần Ung gật gật đầu: “Vậy cũng được.”

Lại quay đầu nói với Trần Bảo Linh và Kỷ Thanh Y: “Có gì không hiểu liền hỏi Đỗ ma ma, vạn sự không thể chuyên quyền.”

Trần Bảo Linh sao cũng được, Kỷ Thanh Y lại rất trịnh trọng, đứng lên nghe Trần Ung dạy dỗ, vươn tay tiếp đối bài.

Lê Nguyệt Trừng ghen ghét đôi mắt đều đỏ như chảy máu.

Nàng là Bình Dương Hầu phủ chính thức nhị nãi nãi, Trần Bảo Linh thì thôi đi, Kỷ Thanh Y dựa vào gì lướt qua nàng.

Trên đường trở về, nha hoàn liền nói: “Nhị nãi nãi, nhà này vẫn là thái phu nhân định đoạt, nếu muốn đứng vững gót chân, cần thiết được thái phu nhân thích. Kỷ biểu tiểu thư cũng không có bản lĩnh gì, chẳng qua là thường xuyên chuyển động trước mặt thái phu nhân, thái phu nhân mới có thể thích nàng thôi. Lúc trước ngài chưa gả cho nhị gia, thái phu nhân cũng rất thương ngài, mấu chốt trước mắt, ngài càng nên thân cận với thái phu nhân mới phải.”

Lê Nguyệt Trừng nghe xong, phía sau lưng chợt lạnh.

Sau khi gả cho Cẩm biểu ca, nàng đắm chìm trong sinh hoạt ngọt ngào, đích xác không thường đi lại trước mặt thái phu nhân.

Nàng chỉ lo trốn tránh Nam Khang quận chúa, lại cũng vắng vẻ thái phu nhân bên này.

Nếu được thái phu nhân thích, cho dù là Nam Khang quận chúa cũng không dám làm khó dễ nàng.

Sao nàng lại lẫn lộn đầu đuôi như thế.

“Bạch Âu, ngươi thực tốt.” Lê Nguyệt Trừng vừa lòng nói: “Không uổng công ta chọn trúng ngươi từ nhiều người như vậy, về sau tiếp tục như thế, có chuyện gì ngươi nhắc nhở ta nhiều hơn, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Bạch Âu lập tức cung kính nói: “Dạ, đa tạ thiếu nãi nãi tài bồi.”

Bạch Âu là nha hoàn mới tới, thì ra Lê Nguyệt Trừng tra xét thật lâu cũng không điều tra ra đến tột cùng là Hoạ Mi hay Đỗ Quyên đẩy nàng, liền dùng độc kế đuổi hai người ra ngoài, vốn tưởng rằng thiếu hai nàng làm việc thực không phương tiện, không nghĩ tới Bạch Âu lại lanh lợi như vậy. Nàng suy sút đã lâu, thế nhưng Hoạ Mi và Đỗ Quyên không một ai nhắc nhở nàng, có thể thấy được hai người kia rắp tâm hại người, nàng đuổi bọn họ đi cũng không tính oan uổng.

Lê Nguyệt Trừng hạ quyết tâm, phải phấn chấn lên, tranh thủ sớm ngày bắt vào tay nội trạch quyền to.

Bắt đầu từ ngày này, nàng liền không hề giả vờ bệnh, trời vừa sáng liền tới tiểu Phật đường dâng hương, cầu Bồ Tát phù hộ thái phu nhân sớm ngày khang phục. Sau đó cả ngày liền ở trong phòng thái phu nhân, không chỉ tự mình phụng dưỡng thái phu nhân ăn cơm uống thuốc, chính là thái phu nhân ngủ rồi nàng cũng không rời đi, chỉ ở trong phòng chép kinh, mười phần cháu dâu hiếu thuận.

Chờ qua bảy tám ngày, thái phu nhân khang phục, Lê Nguyệt Trừng ngược lại gầy một vòng.

Nàng không nhận tội vô ích, ấn tượng thái phu nhân dành cho nàng tốt hơn rất nhiều, chờ đến lúc đi chùa Đàm Thác làm lễ tạ thần, liền mang theo Lê Nguyệt Trừng cùng đi, còn kêu mang kinh văn nàng sao chép cung phụng trước mặt Phật Tổ.

Kỷ Thanh Y cũng không để ý những chuyện đó, chỉ một lòng nghĩ cho dù như thế nào cũng phải đưa thái phu nhân tới thôn trang, để bà chính mắt trông thấy trang đầu Vương Lục kiêu ngạo ương ngạnh, ức hiếp tá điền như thế nào.

Tăng nhân tiếp khách chùa Đàm Thác đầy mặt tươi cười đón thái phu nhân đi vào: “Thái phu nhân thật có phúc khí, bệnh này vẫn chưa thương gân động cốt, lại nhìn ra cả nhà con cháu hiếu thảo, không chỉ có Hầu gia, Thế tử gia, nhị gia, đại tiểu thư, biểu tiểu thư đều điểm đèn trường minh khẩn cầu thái phu nhân sớm ngày khang phục, đó là tá điền trong điền trang cũng tới cầu phúc cho thái phu nhân vài lần.”

“Người thiện tâm chắc chắn có thiện báo, thái phu nhân thương tiếc, hạ nhân mới có thể kính yêu như vậy. Ngày thường nhìn không ra, tới thời khắc mấu chốt liền thấy rõ.”

Thái phu nhân nghe xong thật kinh ngạc, không nghĩ tới còn có tá điền đến cầu phúc cho bà, lập tức cười nói: “Chẳng qua là ngẫu nhiên bệnh nhẹ, trong nhà liền người ngã ngựa đổ, về sau ta cũng không dám lại sinh bệnh.”

“Tá điền cũng không dễ dàng, năm nay lại khô hạn, ta chỉ là bệnh nhẹ, sao có thể làm cho bọn họ tới cầu phúc cho ta chứ, thật là quá không hiểu chuyện.”

Một câu sau là nói với Trần Văn Việt.

Kỷ Thanh Y vội nói: “Ngoại tổ mẫu, ngài trách oan Việt biểu ca, việc này không liên quan tới Việt biểu ca, là con nghe nói người nhà nông thành tâm, càng là thành tâm, khẩn cầu trước mặt Phật Tổ càng dễ dàng thực hiện, thật khéo tá điền nghe nói ngài bị bệnh, tới trong phủ hỏi thăm, con mới cho bọn họ tới cầu phúc.”

“Bọn họ tới tới lui lui chạy mấy lần, trong lòng con cũng thực không dễ chịu, liền hứa nguyện với Phật Tổ, chỉ cần ngài có thể sớm ngày khang phục, con liền dùng bạc của chính mình đào hai giếng nước cho tá điền, xem như cảm kích bọn họ làm những việc này vì ngoại tổ mẫu.”

Thái phu nhân còn chưa nói gì, tăng nhân tiếp khách lại niệm một câu “A di đà phật”, khen: “Trong phủ từ bi, đời đời tương truyền, thái phu nhân dạy dỗ rất tốt.”

Trong lòng Thái phu nhân cao hứng, liền cười: “Ngài cũng đừng khen quá mức, chẳng qua là tiểu hài tử hồ nháo thôi.”

“Tấm lòng thẳng thắn là đáng quý nhất.” tăng nhân tiếp khách liền nói: “Thái phu nhân bị bệnh này chính là do quá mức mệt nhọc, lúc này mùa xuân tháng ba, vạn vật nảy mầm, cỏ xuân có tình, núi xuân đầy màu xanh, nếu thái phu nhân không có việc gì, sao không đến điền trang ở mấy ngày, thả lỏng một chút?”

Thái phu nhân nằm trên giường hơn mười ngày, cả người đều mệt, nghe tăng nhân tiếp khách nói như vậy, thật sự tính toán đi thôn trang ở vài ngày.

Lập tức quay đầu hỏi ý những người khác.

Trần Bảo Linh ham chơi, tự nhiên liên tục tán thành; Thanh Thái tuổi còn nhỏ, đúng là lúc mê chơi, nghe vậy đôi mắt sáng lấp lánh.

Việc này vốn dĩ chính là một tay Kỷ Thanh Y thúc đẩy, tự nhiên nàng sẽ không phản đối. Tuy Trần Văn Việt không thể đi, lại hy vọng thái phu nhân có thể thư giãn.

Thái phu nhân thấy mọi người đều muốn đi, bà liền quyết định, ngày mai đi thôn trang ở vài ngày.