Sủng Thê Làm Vinh

Chương 141: Hãm Hại



Buổi sáng ánh mặt trời vừa lúc, cho mùa đông rét lạnh thêm vài phần ấm áp.

Các cung nữ khoanh tay đứng ở một đầu khác của hành lang tránh mưa, bên này Kỷ Thanh Y và Tiết Ký Thu thấp giọng nói về bệnh tình của Thái Hậu.

Đột nhiên, cổng lớn truyền đến một trận tiếng bước chân bay nhanh.

Vì phượng thể của Thái Hậu không khoẻ, không thể chấn kinh phiền nhiễu, mọi người Từ Ninh Cung nói chuyện đều thật cẩn thận, ngay cả đi đường đều rón ra rón rén, lúc này truyền đến tiếng ầm ĩ là rất đột ngột.

Kỷ Thanh Y và Tiết Ký Thu đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn, chỉ thấy một cung nữ một ma ma chạy vào, hai người đều là đầy mặt kinh hãi hoảng loạn, sau khi chạy vào, vội vàng hành lễ với Kỷ Thanh Y Tiết Ký Thu, vừa sợ hãi vừa theo chờ mong hỏi: “Minh Hủy quận chúa có tới đây không?”

Kỷ Thanh Y lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không nhìn thấy, chuyện là như thế nào?”

Ma ma và cung nữ càng thêm sốt ruột, dăm ba câu kể lại chuyện trải qua.

Thì ra ăn cơm sáng xong, Minh Hủy quận chúa nói đi thỉnh an Hoàng Hậu, không cần ma ma và cung nữ đi theo, ai ngờ đi hơn nửa canh giờ còn không thấy trở về, cung nữ ma ma liền đi Khôn Ninh Cung tìm, không nghĩ tới Hoàng Hậu nói căn bản chưa thấy Minh Hủy quận chúa.

Toàn bộ hậu cung, chỉ có một hài tử là Minh Hủy quận chúa.

Tuy phế Thái Tử Từ Lệnh Hạo bị giam giữ, nhưng Minh Hủy quận chúa còn nhỏ, lại là Hoàng Hậu một tay nuôi lớn, Đế hậu không giận chó đánh mèo tiểu quận chúa, vẫn yêu thương nàng như trước.

Nghe nói nàng mất tích, Hoàng Hậu gấp vô cùng, lập tức phát động mọi người tìm kiếm trong cung.

Ma ma và cung nữ này là người hầu hạ Minh Hủy quận chúa, nếu Minh Hủy quận chúa xảy ra chuyện gì, hai người cũng không cần sống nữa.

Kỷ Thanh Y nói: “Không cần lo lắng, Minh Hủy quận chúa nhất định chỉ ở trong cung, nói không chừng là trốn nơi nào, hoặc là chơi mệt mỏi ngủ quên ở đâu đó. Ta đi tìm với các ngươi, nhất định có thể tìm được.”

Đi tìm Minh Hủy quận chúa, có thể tạm thời rời đi Từ Ninh Cung, đỡ phải tiếp tục xem sắc mặt Thái Hậu.

Ma ma mặt ủ mày ê, sắp khóc ra: “Những nơi khác đều tìm hết rồi, chỉ có Từ Ninh Cung chưa tìm.”

Kỷ Thanh Y nói: “Thái Hậu đang dưỡng bệnh, chính điện vẫn luôn có người canh, nếu Minh Hủy quận chúa tới, không có khả năng không ai nhìn thấy. Chúng ta đi hoa viên phía sau nhìn xem.”

Tiết Ký Thu tiếp nhân sâm trong tay Kỷ Thanh Y, nói: “Biểu tẩu đi đi, chỗ cô tổ mẫu có muội nhìn.”

Kỷ Thanh Y mang ma ma và cung nữ theo hành lang gấp khúc vòng tới hoa viên sau Từ Ninh cung.

Hoa viên không lớn nhưng cái gì cũng có, có đá Thái Hồ xếp thành núi giả, một hồ nước hình chữ nhật, giữa hồ có một cầu đá bằng cẩm thạch trắng, trên cầu xây một đình hóng gió tứ giác, tên là Lâm Khê đình.

Thời tiết thực lạnh, trong ao kết một tầng băng thật dày.

Kỷ Thanh Y và cung nữ ma ma tìm một vòng hoa viên, vẫn không phát hiện Minh Hủy quận chúa, ma ma càng thêm nôn nóng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Quận chúa ơi, rốt cuộc ngài ở nơi nào? Ngài lại không ra, nô tỳ liền không sống nổi.”

Bà không nhịn được khóc ra.

Kỷ Thanh Y và cung nữ một trái một phải khuyên giải an ủi, từ cửa sau hoa viên đi ra ngoài.

Minh Hủy quận chúa nấp dưới vòm cầu đá cẩm thạch trắng.

Ma ma vẫn luôn rất tốt với nàng, nhưng từ khi phụ vương nàng xảy ra chuyện, thái độ của ma ma liền thay đổi, còn thường xuyên lén nàng nói bậy về phụ vương.

Nàng được Hoàng Hậu tổ mẫu nuôi lớn, cũng không thân cận phụ vương.

Phụ vương đã làm sai chuyện, hoàng đế tổ phụ phạt phụ vương, nàng đều biết.

Cho dù phụ vương lại không tốt, cũng là phụ vương nàng, ma ma nói những lời này, kỳ thật nàng không hiểu lắm, nhưng giọng điệu biểu tình của ma ma lại làm nàng bị thương tổn.

Nàng không dám nói cho Hoàng tổ mẫu, bởi vì Hoàng tổ mẫu không thích nàng nhắc tới phụ vương.

Nàng biết chính mình mất tích, Hoàng tổ mẫu sẽ giáo huấn ma ma, cho nên liền nấp, làm ma ma sợ hãi, làm bà ấy cũng không dám ở sau lưng nói những lời này nữa.

Lúc trước nàng chơi trò chơi bắt mèo phát hiện nơi này có một cái động, mèo còn làm tổ ở nơi này, nàng thường xuyên mang thức ăn tới cho mèo ăn, các nàng là bạn tốt.

Cho nên nàng liền ôm lò sưởi tay, trốn tới chỗ này.

Chính là muốn cho ma ma một giáo huấn.



Nhưng vừa rồi ma ma thương tâm khổ sở. còn khóc như vậy, nàng lại mềm lòng.

Minh Hủy quận chúa nghĩ nghĩ, từ vòm cầu bò ra ngoài, mới bò ra, liền nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đến gần, đi tới trên cầu.

Vòm cầu này là bí mật nhỏ của nàng, nàng không muốn người khác biết, nhanh chóng nín thở ngưng thần, gắt gao ôm lò sưởi tay, vẫn ngồi xổm không nhúc nhích.

Vốn tưởng rằng người thực mau liền đi, không ngờ “thịch” một tiếng, từ trên cầu ném xuống một thứ gì đó, rơi trên băng thật dày, dọa nàng nhảy dựng, dưới chân trượt, lảo đảo một chút mới ngồi vững.

Trên cầu lập tức truyền đến tiếng cảnh giác: “Ai?”

Giọng nói này có chút quen tai.

Minh Hủy quận chúa hoảng hốt, nhanh chóng bò lại vào động.

“Là ai? Mau đi ra cho ta!”

Minh Hủy quận chúa bế mèo lên, dùng sức ném mèo ra ngoài.

“Meo.”

Mèo con thình lình bị ném lên băng, móng vuốt dùng sức cào vài cái mới đứng vững.

Nó run run, dọc theo hồ nước, nhảy ra.

Người trên cầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới xoay người rời đi.

Minh Hủy quận chúa bò nhanh từ vòm cầu ra, nhìn thấy Tiết Ký Thu đang nhanh chóng đi đến hành lang gấp khúc.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt băng vốn bằng phẳng bóng loáng như gương có một thứ giống hình người nhưng lại có rất nhiều chòm râu.

Nàng cầm lên xem, cảm thấy kỳ quái, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ thứ kia vào túi trong tay áo.

Tiết Ký Thu vội vã rời hoa viên, thấy trước sau không người thấy chính mình, liền đi dọc theo hành lang gấp khúc, thẳng đến cuối, vội lấy ra từ túi trong tay áo một hộp hương, giả vờ như mới từ trắc điện ra tới.

“Tiết tiểu thư.” cung nữ sắc thuốc chào đón hành lễ, cười nói: “Thái y nói phải dùng nhân sâm trăm năm, sai nô tỳ tới lấy.”

“Được.” Tiết Ký Thu và nàng vào chính điện, giao hương trong tay cho một cung nữ: “Thái Hậu nói phù dung hương quá nồng đậm, muốn đổi thành oải lan hương.”

Cung nữ tiếp hương liền vào tẩm cung của Thái Hậu, Tiết Ký Thu lại đi cung điện cách vách, lấy chìa khóa mở tủ gỗ nam tơ vàng, lấy ra hộp chứa nhân sâm.

“May nhờ hoàng thượng hạ chỉ ý cho quan viên Đông Bắc, cho nên mới có thể nhanh như vậy tìm được nhân sâm trăm năm.” Nàng tươi cười dịu dàng nói: “Thái Hậu vừa bệnh, mọi người đều bận rộn, chờ Thái Hậu bình phục, ta cầu một ân điển với bà ấy, cho mọi người thay phiên nghỉ ngơi mấy ngày.”

Cung nữ sắc thuốc nghe xong, trong lòng vui vẻ, Tiết tiểu thư khoan dung hào phóng, đối đãi người khác như tắm mình trong gió xuân, dễ hầu hạ hơn Thái Hậu nhiều.

Trên mặt Tiết Ký Thu còn mang theo cười, nhưng lúc mở hộp nhân sâm trăm năm, sắc mặt đại biến, hộp trong tay cũng “Loảng xoảng” rơi xuống đất.

Cung nữ không biết sao, tiến lên nhặt.

Chỉ thấy hộp rỗng tuếch, căn bản không có nhân sâm trăm năm.

Lúc này, cung nữ cũng ngây ngẩn cả người.

Toàn bộ hậu cung không ai không biết Thái Hậu bệnh nặng, yêu cầu nhân sâm trăm năm cứu mạng.

Cây nhân sâm lúc đầu làm thân mình Thái Hậu khởi sắc rất lớn, thái y nói, lại dùng thêm một cây nhân sâm, Thái Hậu có thể khang phục.

Nhưng hiện tại nhân sâm trăm năm bị mất, này, này làm thế nào bây giờ?

Cung nữ và Tiết Ký Thu đối diện, từ trong mắt lẫn nhau thấy được hoảng sợ.

……

Kỷ Thanh Y đang cùng ma ma tìm kiếm tiểu quận chúa, liền thấy cung nữ Từ Ninh Cung vội vã chạy tới: “Thế tử phi, chỗ Thái Hậu xảy ra chuyện, kêu ngài nhanh chóng trở về.”



Trong lòng Kỷ Thanh Y lộp bộp.

Thái Hậu xảy ra chuyện, không phải là Thái Hậu trở nặng chứ?

“Được, ta lập tức qua đó.” Kỷ Thanh Y lại hỏi: “Thông tri Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương chưa?”

Cung nữ lắc lắc đầu: “Cái này, nô tỳ không biết.”

Nếu thật là Thái Hậu không tốt, sao lại không thông tri Hoàng Thượng và Hoàng Hậu?

Kỷ Thanh Y theo bản năng cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy, ánh mắt nàng sắc bén nhìn cung nữ kia: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ không dám đối diện Kỷ Thanh Y, khẩn trương không thôi: “Nô, nô tỳ không biết.”

Kỷ Thanh Y thấy nàng sợ hãi, biết là hỏi không ra gì.

Nàng cũng không hỏi, chỉ chừa lực chú ý xem có gặp được cung nữ thái giám cung điện khác không, làm cho bọn họ đi truyền tin cho Từ Lệnh Sâm.

Bởi vì nàng cảm thấy Thái Hậu kêu nàng, chỉ sợ không có ý tốt.

Chỉ tiếc dọc theo đường đi thế nhưng không gặp được người khác, Kỷ Thanh Y chỉ có thể âm thầm lo lắng.

Thêm cung nữ kia không ngừng thúc giục, Kỷ Thanh Y muốn rời đi cũng không được.

Vừa tiến vào Từ Ninh Cung, Kỷ Thanh Y liền cảm giác được không khí có chút không đúng.

Từ Ninh Cung quá an tĩnh, không chỉ an tĩnh, thậm chí mang theo vài phần áp lực.

Nàng vén mành tiến vào chính điện, nhìn thấy trong chính điện đen bóng quỳ hơn ba mươi cung nữ, ma ma, thái giám, một đám đều nín thở ngưng thần, không dám nói một lời.

Kỷ Thanh Y liếc mắt nhìn bọn họ, vào tẩm điện của Thái Hậu.

Tẩm điện đốt oải lan hương, mùi hương thực đạm, như có như không, làm người nghe thấy rất thoải mái, nhưng vì không khí áp lực, oải lan hương vốn thanh nhã cũng trở nên làm người khó có thể chịu đựng.

Sắc mặt Thái Hậu âm trầm, ngồi xếp bằng trên giường, vốn hơi hơi nhắm mắt, trong nháy mắt Kỷ Thanh Y tiến vào đột nhiên mở to mắt, trong mắt hung quang tất hiện.

Quả nhiên không có ý tốt.

“Hoàng tổ mẫu……”

Kỷ Thanh Y giống như thường hành lễ, bên tai lại truyền đến tiếng Thái Hậu già nua hơi mang vài phần chua ngoa: “Quỳ xuống!”

Kỷ Thanh Y nhìn nhìn chung quanh.

Tiết Ký Thu đứng bên người Thái Hậu, hai ma ma lớn tuổi lặng lẽ dịch tới cửa, ý tứ kia hình như là sợ nàng chạy.

Kỷ Thanh Y không rõ nguyên do, lại đoán được, nhất định không phải việc nhỏ.

Nàng theo lời quỳ xuống, trước khi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng quỳ, vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thái Hậu lại lạnh lùng hừ một tiếng, cả giận nói: “Lấy đồ vật ra đây, ai gia sẽ xem như chưa từng xảy ra điều gì.”

Lúc này Kỷ Thanh Y mới ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Thái Hậu oán hận phẫn nộ: “Hoàng tổ mẫu, cháu dâu không rõ.”

“Hay cho một câu không rõ!” Thái Hậu giận tím mặt, quăng Phật châu trên tay thật mạnh lên người Kỷ Thanh Y, giận không thể át: “Ai gia nói ngươi vài câu, ngươi ghi hận ai gia, trộm nhân sâm trăm năm, muốn mạng của ai gia! Kỷ thị, ngươi đừng tưởng rằng có Lệnh Sâm thương ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên.”

Nhân sâm trăm năm bị mất!

Trong lòng Kỷ Thanh Y chợt lạnh, nhanh chóng nhớ lại chuyện trải qua.

Lý công công tới tặng nhân sâm, nàng nhận nhân sâm liền giao cho Tiết Ký Thu. Bình thường đều là Tiết Ký Thu phụ trách lớn nhỏ sự vụ Từ Ninh Cung, nhân sâm cũng là Tiết Ký Thu bảo quản.

Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tiết Ký Thu.