Sủng Thê Làm Vinh

Chương 142: Bị Mất



“Từ Ninh Cung chưa bao giờ mất đồ, càng miễn bàn thứ quan trọng như nhân sâm trăm năm.”

Thái Hậu mắt giận trợn lên, thần sắc có bệnh mang theo vài phần dữ tợn: “Nhân sâm kia chỉ có ngươi tiếp xúc, không phải ngươi, còn có thể là ai?”

Không có nhân sâm trăm năm, thân thể Thái Hậu sẽ càng ngày càng không tốt, nếu Thái Hậu chết, Tiết Ký Thu có chỗ tốt gì?

Vì hãm hại chính mình, Tiết Ký Thu thế nhưng muốn dùng hạ sách như vậy sao?

Kỷ Thanh Y quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu gối phát đau, ngực khó chịu, ngửi oải lan hương ngọt thanh làm nàng cảm thấy ghê tởm.

Nàng cố nén thân thể không khoẻ, giải thích: “Hoàng tổ mẫu, cháu dâu đích xác tiếp nhận nhân sâm trăm năm từ tay Lý công công, lúc ấy ma ma của Minh Hủy quận chúa tới tìm tiểu quận chúa, cháu dâu mới giao cho Tiết tiểu thư, đi theo ma ma tìm tiểu quận chúa. Điểm này, ma ma của tiểu quận chúa có thể làm chứng.”

“Nói như vậy, ngươi không thừa nhận?” Thái Hậu gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi ra những lời này.

Thái Hậu nhận định Kỷ Thanh Y ghi hận bà ta, cố ý trộm nhân sâm trăm năm muốn mạng bà.

Kỷ Thanh Y chỉ là lắc đầu: “Cháu dâu không có làm.”

Nàng vừa dứt tiếng nói, bên ngoài đi vào một lão ma ma, lão ma ma bước nhanh đi đến trước mặt Thái Hậu, thấp giọng hồi bẩm: “Không tìm được.”

Thái Hậu càng tức giận.

Kỷ Thanh Y cũng thực tức giận, Thái Hậu thế nhưng sai người lục soát phòng nàng.

Thái Hậu bị bệnh, chính mình tiến cung hầu bệnh, không được một câu cám ơn, ngược lại còn bị người bôi nhọ hãm hại, nhưng Thái Hậu lại là một bà già hồ đồ không phân thị phi.

Kỷ Thanh Y cảm thấy thực phiền, nàng không muốn ở lại Từ Ninh Cung nữa, muốn lập tức rời đi nơi này.

Tiết Ký Thu bước nhanh đến trước mặt nàng, ôn thanh mềm giọng, thiện giải nhân ý nói: “Biểu tẩu, cô tổ mẫu chỉ là tính tình không tốt, cũng không có ý xấu, tẩu có gì bất mãn, cứ xả lên người muội là được, tẩu lấy nhân sâm trăm năm ra đi.”

Nàng đưa lưng về phía Thái Hậu, đối mặt Kỷ Thanh Y, khóe miệng cao cao nhếch lên, ánh mắt đắc ý dào dạt, biểu tình âm trắc trắc nhìn không sót gì.

Tới giờ khắc này, nàng lười ngụy trang.

Chuông cảnh báo trong lòng Kỷ Thanh Y vang lớn.

Tiết Ký Thu căn bản không lo lắng Thái Hậu, hoặc là nhân sâm còn trong tay nàng, hoặc là việc này Thái Hậu cũng biết, hai bọn họ thông đồng thiết kế, chính vì thu thập chính mình.

Trong ngoài Từ Ninh Cung đều là người của Thái Hậu, nếu bà ta thật muốn làm gì chính mình ……

Ý niệm hiện lên, Kỷ Thanh Y ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng đột ngột “đằng” đứng dậy, cất bước liền chạy ra ngoài.

Mọi người giật nảy mình, ngay cả Thái Hậu cũng không nghĩ tới, Tiết Ký Thu lại phản ứng mau, trảo một cái đã bắt được tay Kỷ Thanh Y: “Biểu tẩu, tẩu làm gì vậy? Cô tổ mẫu chẳng qua hỏi tẩu hai câu, tẩu liền nhăn mặt, không khỏi quá mức. Tẩu cũng đừng quên, trước mắt cô tổ mẫu còn đang bệnh, tẩu trái lời cô tổ mẫu như vậy, nếu bà ấy tức giận đến mức xảy ra chuyện gì, lam sao tẩu giải thích với Hoàng Thượng và biểu ca?”

Giọng nàng dương rất cao.

“Kỷ thị, ngươi thật to gan!”

Thái Hậu tức giận cả người run rẩy, giọng cũng phi thường bén nhọn, nhận định nhân sâm bị Kỷ Thanh Y trộm, mà Kỷ Thanh Y muốn chạy: “Kỷ thị, ngươi nghĩ là ai gia không thể động ngươi đúng không, hôm nay ai gia liền phải giáo huấn cái đồ nghiệp bất trung bất hiếu như ngươi!”

“Người tới!”

Thái Hậu giận dữ, đang muốn gọi người bắt Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y lại đột nhiên giơ cánh tay lên, hơi hơi uốn lượn, dùng hết sức lực đánh khuỷu tay vào ngực Tiết Ký Thu.

Tiết Ký Thu ở Từ Ninh Cung sống trong nhung lụa, đã bao giờ chịu đau đớn thế này, chỉ cảm thấy ngực tê rần, đầu váng mắt hoa.

Kỷ Thanh Y nhân cơ hội này tránh thoát tay nàng, vén mành, chạy nhanh ra ngoài.

Thái Hậu tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, lạnh giọng hô quát: “Người tới, người tới! Bắt lấy nàng, bắt lấy nàng cho ai gia!”

Nói xong câu đó, Thái Hậu run run ngã lệch trên giường.

Bà không nghĩ tới, tính tình Kỷ Thanh Y lại dã như vậy.

Kinh nghiệm cả hai đời nói cho Kỷ Thanh Y, nhẫn nhục chịu đựng trước nay đều sẽ không có kết quả tốt, dưới tình huống không thể bảo đảm bản thân an toàn, nhất định phải tìm mọi cách rời đi.

Từ Ninh Cung không an toàn, hiện tại nàng phải làm, là chạy!

Còn về sau khi nàng chạy Thái Hậu sẽ thế nào, sau này sẽ có hậu quả gì, đều là chuyện phía sau.

Kỷ Thanh Y chạy nhanh, vừa mới vén lên màn gấm chính điện Từ Ninh Cung, đã bị người ôm lấy eo từ phía sau.



Nàng không chút do dự nâng chân, dậm thật mạnh kên chân người nọ phía sau, “Ai u” một tiếng, người nọ ăn đau, Kỷ Thanh Y nhân cơ hội hất tay nàng, chạy ra chính điện Từ Ninh Cung, ba bước hai bước chạy xuống bậc thang, phía sau truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

Trong lòng nàng căng thẳng, chạy trốn càng nhanh.

“Đứng lại! Đứng lại!” tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, theo sát sau lưng đau xót, có người hung hăng đẩy nàng một cái, Kỷ Thanh Y lảo đảo, nặng nề ngã nhào trên mặt đất, cằm cũng bị đập thật mạnh.

Đau quá!

Đau đến mức nàng gần như chết ngất đi, trong nháy mắt Kỷ Thanh Y rớt nước mắt.

Có người bắt tay nàng, hai tay bắt chéo sau lưng, nàng nhìn thấy một đôi giày thêu ngừng trước mặt chính mình.

Cánh tay tê rần, khiến cho nàng không thể không ngẩng đầu lên, đối diện hai mắt Tiết Ký Thu, âm trầm, mang theo thương hại.

Nàng muốn làm gì?

Kỷ Thanh Y không nói lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Ký Thu, làm chính mình nhớ kỹ bộ dáng nàng, nhớ kỹ cực khổ và nhục nhã hôm nay đã chịu, sẽ có một ngày mình dâng trả gấp bội.

Tiết Ký Thu lạnh lùng cười, trên mặt đều là thỏa thuê đắc ý, nàng đang muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng thái giám cao giọng thông báo Hoàng Thượng giá lâm.

Tiết Ký Thu hoảng hốt!

Vừa chuyển mặt hoàng đế đã đi vào trước mắt.

Tiết Ký Thu nhanh chóng quỳ xuống nghênh đón hoàng đế, mấy ma ma bắt lấy Kỷ Thanh Y cũng buông lỏng tay, quỳ xuống lạy.

“Đây là có chuyện gì?” trong giọng Hoàng đế mang theo ba phần lạnh nhạt, bảy phần tức giận: “Thái Hậu bệnh nặng, dám ồn ào như thế!”

“Hồi Hoàng Thượng……”

Tiết Ký Thu vừa định mở miệng, liền nghe truyền đến một tiếng kinh hô, lại là Từ Lệnh Sâm tiến lên từ phía sau hoàng đế, liên tục ra chân, đá ngã mấy ma ma kia.

Hắn dùng sức lực cực lớn, các ma ma đầy mặt thống khổ ôm bụng cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất, một người trong đó còn phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.

“Đây là tức phụ của Lệnh Sâm sao?”

Nhìn thấy nữ tử trong lòng Từ Lệnh Sâm, hiển nhiên hoàng đế cũng lắp bắp kinh hãi.

Một người đang yên đang lành, hiện tại thế nhưng chật vật như thế, tóc cũng tan, trên cằm một mảnh xanh tím nhìn thấy ghê người.

Tưởng tượng đến từ trước đến nay Thái Hậu đối bất mãn Kỷ Thanh Y, hoàng đế trầm mặt: “Còn không mau kêu thái y!”

Từ Lệnh Sâm ôm Kỷ Thanh Y, hai tay hơi hơi phát run.

Y Y được hắn nâng niu trong lòng bàn tay như châu tựa bảo, bị người làm nhục như vậy.

Đầu của hắn ong ong đau, căn bản không nghe thấy hoàng đế nói gì, Tiết Ký Thu nói gì, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt người trong lòng trắng bệch, hai mắt nhắm gắt gao, khóe mắt còn vương nước mắt.

Y Y……

Nếu không phải hắn có cài người ở Từ Ninh Cung, nếu hắn đến chậm một bước.

Từ Lệnh Sâm không dám nghĩ, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy trong lòng đau như bị kim đâm.

Hắn không nói gì, sắc mặt xanh mét, ánh mắt như băng rét lạnh, nhìn lướt qua mọi người, liền ôm Kỷ Thanh Y đi trắc điện.

Người làm nhục Y Y, hắn đều nhớ kỹ.

Hoàng đế cũng từ trong miệng Tiết Ký Thu biết được tiền căn hậu quả: “…… Cô tổ mẫu hoài nghi biểu tẩu, biểu tẩu rất ủy khuất, chống đối cô tổ mẫu vài câu. Vốn chỉ là việc nhỏ, biểu tẩu lại đột nhiên chạy ra ngoài, cô tổ mẫu hoài nghi nàng chạy án, sai người ngăn lại. Không nghĩ tới biểu tẩu ra tay đả thương người, các ma ma sợ nhân sâm ở trên người biểu tẩu, biểu tẩu đi rồi, nhân sâm liền mất, cho nên xuống tay nặng chút. Biểu tẩu phản kháng rất kịch liệt, cho nên bị thương.”

“Kỳ thật cũng không trách biểu tẩu, là tính tình cô tổ mẫu quá thay đổi thất thường, đừng nói biểu tẩu chịu không nổi, chính là thần nữ cũng thường xuyên bị bà ấy trách mắng.”

Tiết Ký Thu chậm rãi nói: “Hoàng Thượng, cầu ngài ngàn vạn đừng trị tội biểu tẩu, nàng cũng là tức giận quá mới nhất thời xúc động, cũng không phải cố ý.”

Khóe miệng Hoàng đế ngậm cười lạnh.

Chỉ cần là người đều chịu không nổi tính tình Thái Hậu.

Người khác không biết, hắn lại biết rõ ràng. Ngay cả hoàng đế như hắn bà ta còn không xem vừa mắt, làm sao có thể nhìn trúng những người khác? Nếu không phải hắn vận dụng thủ đoạn, không biết Thái Hậu còn muốn thế nào?

Kỷ thị trộm nhân sâm, về tình cảm có thể tha thứ.

Cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn hầu hạ bà ta nửa tháng, vừa mới có khởi sắc liền xảo quyệt lăn lộn người, đổi lại là ai cũng chịu không nổi.

Chuyện này, Kỷ thị không sai.



“Tìm được nhân sâm rồi sao?”

“Không có.” Tiết Ký Thu lắc lắc đầu: “Đã lục soát phòng biểu tẩu, cũng không tìm được. Lúc ấy biểu tẩu giao hộp nhân sâm cho thần nữ, liền đi hoa viên, cô tổ mẫu hoài nghi biểu tẩu giấu nhân sâm chỗ khác.”

“Tiếp tục phái người tìm.” Hoàng đế vẫy vẫy tay, làm Tiết Ký Thu đi xuống.

Tiết Ký Thu vội vàng ra chính điện, lập tức gặp được cung nữ đi hoa viên tìm nhân sâm.

“Tiết tiểu thư, đều tìm khắp hậu hoa viên, không có.”

“Ngươi nói cái gì!” Tiết Ký Thu kinh hãi: “Sao lại không có? Trong ao, \ phía dưới cây cầu trong ao đâu? Đều tìm sao?”

“Đều tìm.” Cung nữ vốn đã sợ gánh trách nhiệm, nghe Tiết Ký Thu chất vấn, càng sợ tới mức run bần bật: “Trong ao đều kết băng……”

Nàng nói chưa dứt lời, Tiết Ký Thu liền đẩy nàng ra, chạy vào hoa viên.

Trong ao băng kết thật dày, ánh sáng mặt trời chiếu trên băng chói lọi loá mắt, mặt trên rỗng tuếch, đừng nói là nhân sâm, thứ gì cũng không có!

Trong đầu Tiết Ký Thu trống rỗng.

Tại sao lại như vậy!

Nàng tiếp nhận nhân sâm từ tay Kỷ Thanh Y, thấy Kỷ Thanh Y đi hoa viên, liền nhân lúc không ai chú ý cũng đi vào hoa viên.

Vì sợ người từ cửa sau đi vào, nàng cố ý khóa cửa sau từ bên trong, rồi mới ném nhân sâm lên băng.

Chờ sau khi chuyện nháo lên, chính mình lại phát động người tìm trong hoa viên, mà Kỷ Thanh Y là người duy nhất tiếp xúc nhân sâm lại hoa viên, cho nên mặc kệ Kỷ Thanh Y thừa nhận hay không, nhân sâm đều là Kỷ Thanh Y vứt.

Nàng thiết kế thật hoàn mỹ, sao lại không có!

Đã không có nhân sâm, Thái Hậu sẽ chết.

Thái Hậu đã chết, ai chống lưng cho nàng?

Tiết Ký Thu không thể tin được, chạy nhanh đến cửa sau, một lòng trầm tới đáy cốc.

Cửa sau mở ra, không biết khi nào mở.

Là ai mở cửa sau?

Là ai nhặt đi nhân sâm?

Thiên thực lạnh, Tiết Ký Thu lại ra một thân mồ hôi, gió thổi qua, toàn thân đều lạnh run.

Kỷ Thanh Y chỉ nhớ chính mình té ngã một cái, nhớ rõ trước khi hôn mê nghe được người thông báo hoàng đế tới, nhớ rõ Từ Lệnh Sâm ôm chính mình……

Mơ mơ màng màng, có người hôn mặt nàng, môi ấm áp, hơi thở quen thuộc.

Là Từ Lệnh Sâm.

Gần như là bản năng, nàng vươn cánh tay ôm cổ hắn, đồng thời mở hai mắt.

“Tỉnh rồi sao?” Từ Lệnh Sâm hôn hôn trán nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai nàng, thả một cái gối mềm sau lưng nàng.

“Cằm còn đau không? Có nơi nào không thoải mái không?” Từ Lệnh Sâm ngồi rất gần, tay còn nắm tay nàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giống như sợ dọa nàng.

“Ta không sao.” Kỷ Thanh Y sờ sờ cằm: “Chỉ là té ngã một cái, có chút đau.”

Đôi mắt Từ Lệnh Sâm hơi hơi đỏ lên, chôn mặt ở cổ nàng: “Y Y, thực xin lỗi.”

Hắn xin lỗi vì chuyện hôm nay sao.

“Này lại không phải chàng sai.” Kỷ Thanh Y ôm Từ Lệnh Sâm, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa ta cũng không có chuyện gì.”

Qua một hồi lâu, Từ Lệnh Sâm mới ngẩng đầu, ôm mặt nàng, ánh mắt chuyên chú, trong mắt không che giấu được vui sướng: “Y Y, thái y nói, nàng có thai ba tháng.”

Đôi mắt Kỷ Thanh Y đột nhiên trợn to, không dám tin tưởng nhìn Từ Lệnh Sâm, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng thả tay lên bụng chính mình: “Ta, ta có thai?”

“Đúng vậy.” tay Từ Lệnh Sâm phủ lên tay nàng: “Nàng có con của chúng ta.”

Kỷ Thanh Y lập tức rớt nước mắt.

Nàng có hài tử, có hài tử.