Sủng Thê Làm Vinh

Chương 135: Giả Chết



Trong đêm tối, một người mặc áo đen quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Kiểm: “Điện hạ, đã tra được tung tích, có cần ra tay không?”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Từ Lệnh Kiểm tối tăm không rõ, giọng nói lại dị thường âm trầm: “Cứ làm theo kế hoạch, không cần lưu tình.”

“Dạ.”

Từ Lệnh Kiểm lại nói: “Sau khi chuyện thành công, tất cả những người biết chuyện đều phải diệt khẩu, ngươi biết làm thế nào chứ?”

Lúc nói chuyện lạnh lùng liếc người áo đen quỳ trên mặt đất.

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Người áo đen lời ít ý nhiều, trả lời một câu, lại nhanh chóng lui ra ngoài, biến mất trong đêm tối.

Hai người Từ Lệnh Sâm và La Quý đi thuyền từ Vô Tích đến Tô Châu.

Sáng sớm trên Thái Hồ sương bay nhàn nhạt, nơi xa núi non nhà cửa như ẩn như hiện giữa sương mù, như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Thuyền xuôi trên mặt nước đặc biệt an tĩnh, tất cả đều giống chưa thức tỉnh.

Chờ thái dương chậm rãi dâng lên, trên mặt hồ lại thay đổi một loại phong cảnh khác, hồ nước xanh mơn mởn, như một phỉ thúy khắc thành gương. Ánh mặt trời chiếu sáng, trên mặt hồ phô một tầng kim quang.

Uyên ương chơi đùa trên mặt nước, vịt trời kêu to từ mặt nước bay lên, cảnh sắc phá lệ mê người.

Từ Lệnh Sâm nhìn sơn thủy tinh xảo trước mắt khiến người say mê, trong lòng dâng lên tiếc nuối nhàn nhạt. Phong cảnh đẹp như vậy, nếu Y Y cũng thấy thì thật tốt.

Bọn họ là thuyền nhỏ, trên thuyền chỉ có hai người La Quý và Từ Lệnh Sâm.

Thuyền đang đi tới, mặt sau bỗng xuất hiện hai con thuyền hơi lớn hơn chút, mỗi chiếc thuyền đứng năm sáu người vạm vỡ, trong tay một đám đều cầm đao, như hổ rình mồi trừng mắt bọn họ, vừa thấy liền biết là hải tặc.

Người cầm đầu trên mặt có một vết sẹo do đao, ánh mắt dữ tợn, bộc lộ bộ mặt hung ác, được những người khác vây ở giữa, chắc là lão đại của bọn họ.

“Phía trước!” một đại hán hung tợn trong đó hô: “Dừng lại.”

Bọn họ người đông thế mạnh, gan to bằng trời, hiển nhiên là quen làm nghề này.

Sáng sớm Thái Hồ còn không có nhiều thuyền, những người này cũng không để ý Từ Lệnh Sâm và La Quý nhìn thấy bọn họ sẽ phòng bị, bởi vì bọn họ biết Từ Lệnh Sâm và La Quý chỉ có hai người, không phải đối thủ của bọn họ.

La Quý chỉ làm như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn tới bọn họ, chỉ ra sức chống thuyền.

Từ Lệnh Sâm nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, xoay người đi vào khoang thuyền.

Mấy hải tặc cao giọng trêu đùa: “Ai u, sao lại trốn vào rồi, mau ra đây, dừng thuyền, dừng thuyền.”

Cũng có người tính tình táo bạo kêu to: “Được lắm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách chúng ta không khách khí!”

Thuyền hải tặc lớn, người chèo thuyền lại nhiều, hai chiếc thuyền bay nhanh, chỉ chốc lát liền một trái một phải tới gần thuyền của Từ Lệnh Sâm, xem ra là muốn chờ đến gần rồi nhảy lên. Có hai ba người đã đứng ở boong thuyền, khụy chân nửa ngồi xổm, tính toán tùy thời nhảy qua.

Hải tặc ở phía sau làm càn kêu to, Từ Lệnh Sâm ném cái đục trong tay, cho La Quý một ánh mắt.

Trong nháy mắt hải tặc nhảy qua, Từ Lệnh Sâm và La Quý không chút hoang mang, “Thình thịch” hai tiếng, hai người nhảy vào trong nước.

Một phen biến cố làm những tên hải tặc đó trở tay không kịp.

Theo tin tức bọn họ được biết, hai người này đều là người phương Bắc hàng thật giá thật, chỉ là vịt lên cạn, căn bản không biết bơi, bọn họ nghĩ hai người sẽ phản kháng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ thế nhưng sẽ nhảy xuống nước bỏ thuyền, này không phải tự tìm đường chết sao?

“Ai nha, không tốt.”



Người nhảy lên thuyền nhỏ kinh hô một tiếng, lại nhanh chóng nhảy trở về, mọi người thấy thuyền nhỏ kia thế nhưng chậm rãi chìm xuống, hiển nhiên là nước vào.

“Đại ca!” Mọi người nhìn về phía mặt sẹo: “Này nên làm gì bây giờ?”

Chuyện không làm thỏa đáng là không lấy được bạc còn lại, nhưng nhiều bạc trắng bóng như vậy ……

“Hoảng cái gì!” Mặt sẹo rất trầm ổn, nhìn chằm chằm mặt nước một hồi, nói: “Người đã rơi xuống nước, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trở về liền nói người đã bị chúng ta giết.”

Mọi người ngầm hiểu, cười ha ha: “Đại ca nói đúng lắm.”

Mặt sẹo giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Quay đầu, trở về báo cáo kết quả công tác!”

Hai chiếc thuyền bay nhanh rời đi, trên mặt hồ bình tĩnh như lúc ban đầu, chỉ có vịt hoang du đãng tới lui, chơi đùa bắt cá.

Trong bụi cỏ lau, vẻ mặt La Quý vui sướng: “Điện hạ, bọn họ đi rồi.”

“Ừ.” hai tròng mắt Từ Lệnh Sâm bị dính nước, có vẻ phá lệ đen bóng: “Chúng ta lên bờ.”

“Dạ.” trong giọng nói La Quý có cung kính xưa nay chưa từng có.

Hắn là hộ vệ bên người Ninh Vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng, Ninh Vương điều hắn tới bên cạnh Từ Lệnh Sâm, làm hắn vừa kinh ngạc vừa mất mát, những huynh đệ cùng làm việc cũng tiếc hận vì hắn thật lâu.

Nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, hắn cảm thấy tuy tiểu chủ tử cao ngạo, lời nói không nhiều lắm, lại là người thông minh tháo vát, dư trí dư hùng, thậm chí ở phương diện nào đó còn lợi hại hơn Vương gia.

Ngày hôm qua tiểu chủ tử nói nơi này sẽ xảy ra chuyện, kêu hắn sớm chuẩn bị, hắn còn không tin.

Dù sao dọc theo đường đi hắn cũng nhìn, căn bản không có người theo dõi, hành tung của bọn họ cũng chưa từng tiết lộ, không nghĩ tới quả nhiên có chuyện.

La Quý càng ngày càng cảm thấy Vương gia điều chính mình lại đây cũng không phải trừng phạt, mà là tưởng thưởng, chờ đợi hắn chính là tiền đồ rất tốt.

Hai người lên bờ, một trận gió thổi tới, cảm giác lạnh căm căm.

Từ Lệnh Sâm dùng tay lau nước trên mặt, hỏi: “Quần áo chuẩn bị tốt sao?”

“Đã chuẩn bị tốt.”

Trong lòng La Quý cảm thấy may mắn.

Ngày hôm qua lúc hắn chuẩn bị, hắn không cho là đúng, nhưng vì bản tính cẩn thận, làm việc dưới trướng Ninh Vương cũng không nghi ngờ quyết định của chủ tử, ho dù quyết định của Ninh Vương hoa mắt ù tai cỡ nào, hắn cũng chấp hành, cho nên hắn vẫn chuẩn bị tốt quần áo dựa theo Từ Lệnh Sâm phân phó.

“Điện hạ chờ một lát, thuộc hạ lập tức mang tới.”

Tiếng nói vừa dứt, La Quý liền đi đến cạnh một cây liễu thô cỡ đùi một nam tử, nhẹ nhàng nhảy, ôm lấy cây liễu, sau đó tay chân cùng sử dụng, chớp mắt liền bò tới ngọn cây.

Từ trên cây ném xuống hai bộ quần áo dơ bẩn cũ nát đầy mụn vá, La Quý vốn không biết hai bộ quần áo này có tác dụng gì, hiện tại đã biết.

Quần áo này quá bẩn quá cũ nát, hắn mặc là không sao cả, nhưng điện hạ là Ninh Vương thế tử, hậu duệ quý tộc, sao có thể mặc quần áo này?

Hắn từ trên cây nhảy xuống, đang chuẩn bị khuyên, Từ Lệnh Sâm đã thay xong quần áo, còn cọ một vệt bẩn trên mặt chính mình.

Làn da hắn trắng nõn như ngọc, mặt mày tinh xảo vô song, giả dạng như vậy cũng không ăn mày chút nào.

“Điện hạ, thật sự phải như thế sao?”

Nghi ngờ trong mắt hắn quá rõ ràng, Từ Lệnh Sâm vừa thấy liền biết hắn muốn nói gì: “Người đuổi giết ta tất nhiên sẽ không yên tâm, nhất định còn điều tra nghe ngóng tung tích ta, chỉ có chúng ta hoàn toàn biến mất, những người đó mới có thể yên tâm. Chúng ta đi bộ đi kho lương, một đường không cần rửa mặt, chờ đến nơi, cũng không khác ăn mày là bao.”

Đi bộ đi kho lương!



La Quý ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời chói lọi ánh mặt trời, có cảm giác sét đánh giữa trời quang.

Chủ tử chịu khổ như vậy, đều là hộ vệ như hắn quá vô năng.

“Mau thay quần áo, xử lý quần áo thay ra.”

Trong giọng nói Từ Lệnh Sâm mang theo chắc chắn: “Những người đó nhất định sẽ trở về điều tra nghe ngóng ven bờ, nơi đây không nên ở lâu.”

La Quý rùng mình, nhanh chóng lau sạch dấu vết, hai người nhanh chóng rời đi bờ hồ.

Giang Nam bị lũ lụt, tuy triều đình có cứu tế, nhưng ăn mày vẫn không ít, hai người một đường tới huyện có kho lương, trên đường còn kết bạn với vài ăn mày, cho dù Từ Lệnh Kiểm có bản lĩnh ngang trời cũng không có khả năng phân biệt Từ Lệnh Sâm từ nhiều ăn mày như vậy.

Tiến vào Huyện thành, liên tục ba đêm hai người thăm dò kho lương, cuối cùng có thể khẳng định kho lương rỗng tuếch.

Từ Lệnh Sâm đã sớm dự đoán được như thế, vẻ mặt còn tính bình tĩnh, La Quý lại là vừa giật mình vừa phẫn hận: “Điện hạ, đám tham quan ô lại này thật to gan lớn mật, táng tận thiên lương, ăn trộm lương thực, quả thực tội không thể dung thứ. Năm nay chỉ là thiên tai diện nhỏ, chiến sự Nam Cương cũng không phải rất nghiêm trọng, nếu như Hoàng Hà vỡ đê tràn lan, nạn dân tăng nhiều, đều trông cậy vào lương thực tồn kho để cứu tế thì sao. Bọn họ làm xằng làm bậy, lòng tham không đáy như vậy, không phải muốn mạng của bá tánh sao? Chẳng lẽ triều đình mặc kệ không quản!”

Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Từ Lệnh Sâm liền quét lại đây.

La Quý cảm thấy ánh mắt kia lạnh lùng, ý thức được chính mình vượt qua, vội im tiếng cúi đầu, không dám đối diện Từ Lệnh Sâm.

Trong mắt Từ Lệnh Sâm lại hiện lên một tia tán thưởng, tuy La Quý rằng trầm mặc ít lời, cuối cùng còn có vài phần tâm huyết.

“Triều đình quản.” ánh mắt Từ Lệnh Sâm u ám, giọng trầm thấp: “Mỗi năm Hộ Bộ đều sẽ phái đại thần xuống kiểm toán, nhưng mỗi lần tới lương thực trong kho lại khớp với con số báo trong sổ sách.”

La Quý kinh hãi: “Chuyện này không có khả năng……”

“Không có gì là không có khả năng.” Từ Lệnh Sâm chém đinh chặt sắt đánh gãy hắn: “Chính vì như thế, mới cần ta đi chuyến này, nhìn xem đến tột cùng vấn đề ở đâu.”

Nếu hắn đã tới, tuyệt đối không thể chạy không một chuyến.

La Quý nhìn Từ Lệnh Sâm, trong lòng có gì đó kích động, lại nói không lên lời.

Ngón tay Từ Lệnh Sâm gõ gõ trên bàn, thấp giọng nói: “Có thể liên hệ với Triệu đại nhân.”

“Nhưng mà……”

Hiện tại chúng ta chỉ biết kho lương trống không, lại không biết vì sao lương thực biến mất, lại càng không biết lương thực bị vận chuyển đi đâu, một đầu mờ mịt, như vậy kêu Triệu đại nhân tới, chẳng phải là rút dây động rừng sao?

Lúc này không đợi hắn mở miệng, Từ Lệnh Sâm liền chủ động giải thích: “Chúng ta chờ như vậy, lại lâu cũng tra không ra cái gì, bởi vì kho lương đã trống không, chỉ có rút dây động rừng, rắn ra khỏi hang, chúng ta mới có cơ hội tìm được lỗ hổng, một lưới bắt hết bọn họ.”

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

La Quý khom người lui ra ngoài, hai ngày sau, tin tức Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Triệu Phù được nhâm mệnh làm khâm sai đại thần đến Giang Nam kiểm toán, người đã tới Hoài An, mười ngày sau sẽ đến kho lương truyền khắp toàn thành.

Quan thủ kho lương nhận được tin tức, lập tức hoảng sợ, suốt đêm đi bái phỏng huyện lệnh.

Từ Lệnh Sâm và La Quý chờ một đêm trên con đường trước cửa nhà huyện lệnh, tới buổi tối ngày hôm sau, không chỉ có quan thủ kho lương mà còn thêm mười mấy cỗ kiệu tới.

Từ Lệnh Sâm biết, việc này cuối cùng có chút manh mối, hắn phân phó La Quý: “Đi tra mười mấy cỗ kiệu kia từ nơi nào tới.”

La Quý theo tiếng mà đi, thực mau liền có tin tức: “Điện hạ, những người đó tất cả đều là thương hộ lớn nổi danh ở Giang Tô, có rất nhiều là bản địa, cũng có rất nhiều từ nơi khác tới, mà những người này có một đặc điểm chung……”

Từ Lệnh Sâm nói: “Mặc kệ bọn họ ở đâu, việc buôn bán của họ tất nhiên có lương thực!”

Đối với việc nhà mình chủ tử nhạy bén, La Quý đã thấy nhiều không trách, hắn hỏi: “Điện hạ, hiện tại chúng ta nên làm gì?”

Đôi mắt Từ Lệnh Sâm chợt lóe: “Chờ!”