Sủng Thê Làm Vinh

Chương 133: Tú Tài



Bóng đêm rất sâu, một cung trăng non treo trên không trung.

Trong nhà đốt đèn, trên giường màn trướng màu hồng cánh sen thêu hồ nước nhẹ nhàng rũ xuống, vì giường đang đong đưa, đồng câu uyên ương treo trên màn lúc lắc như đang chơi đánh đu, như cào ngứa, có thể làm lòng người lắc lư theo.

Đêm nay Từ Lệnh Sâm phi thường sinh mãnh, Kỷ Thanh Y cũng phá lệ ôn nhu, tùy theo ý thích của hắn, hoặc mưa thuận gió hoà, hoặc mưa rào gió mạnh.

Xong việc hai người đều ra một thân mồ hôi, Từ Lệnh Sâm ôm nàng tắm rửa, thả nàng trên giường, có một chút, không một chút vuốt ve lưng nàng.

Nếu là trước kia, Kỷ Thanh Y đã sớm mơ mơ màng màng ngủ, nhưng đêm nay không giống, hắn sắp phải rời đi, nàng luyến tiếc.

Kỷ Thanh Y ôm eo hắn, dán mặt trên người hắn: “Từ Lệnh Sâm, chàng nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn phải bảo trọng chính mình, ta chờ chàng trở về.”

Từ Lệnh Sâm ôm mặt nàng, ngồi xổm mép giường, đối diện với nàng: “Ta đi chuyến này, chậm thì nửa tháng, nhiều thì một tháng, chuyện làm thỏa đáng, ta lập tức trở về. Nếu thời gian này nàng chịu đựng không nổi, cũng không cần cường chống.”

“Không, sẽ không chịu đựng không nổi, ta có thể ứng phó được.” Kỷ Thanh Y bắt tay hắn, nhìn hắn: “Ta ở chỗ này chờ chàng.”

Mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy không tha và ỷ lại, Từ Lệnh Sâm đột nhiên luyến tiếc đi, bên ngoài truyền đến vài tiếng chim hót dồn dập, Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng, mới lưu luyến rời đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kỷ Thanh Y theo thói quen xoay người ôm người bên cạnh, bên người rỗng tuếch, nàng mở to mắt sửng sốt một chút mới nhớ tới tối hôm qua Từ Lệnh Sâm đã đi rồi.

Tri phủ phu nhân tới thỉnh an, thuận tiện mời Kỷ Thanh Y cùng đi chùa Đại Minh dâng hương.

Kỷ Thanh Y chối từ nói: “Điện hạ thân mình không tốt, ta không yên tâm, cho nên không thể đi. Làm phiền lúc phu nhân đi điểm một trản đèn trường minh, cầu một bùa bình an thay điện hạ, đợi điện hạ bình phục, ta làm chủ mời phu nhân lại đây uống trà.”

“Đây là việc nên làm.” Tri phủ phu nhân nhẹ giọng nói: “Chờ thần phụ cầu được bùa bình an, ngày mai lại qua thỉnh an thế tử phi.”

Kỷ Thanh Y bưng trà chạm chạm môi, tri phủ phu nhân biết đây là bưng trà tiễn khách, liền đứng dậy cáo từ.

Trên đường trở về, nghĩ trong viện nồng đậm vị thuốc, cùng với quầng thâm đáy mắt Kỷ Thanh Y, tâm tình tri phủ phu nhân phá lệ trầm trọng.

Xem ra Ninh Vương thế tử bệnh đích xác thực nặng.

Bảy tám ngày sau, Ninh Vương thế tử vẫn chưa khang phục, nhưng kết quả viện thí ở Dương Châu phủ đã có.

Việc đầu tiên buổi sáng sau khi rời giường của Kỷ Thanh Y chính là hỏi Tuệ Tâm có phái người đi xem kết quả viện thí chưa.

“Đã phái người đi.” Tuệ Tâm và Thải Tâm một người chải đầu cho Kỷ Thanh Y, một người bưng nước trong tiến vào.

Vốn dĩ những việc này đều là tiểu nha hoàn làm, Tuệ Tâm Thải Tâm chỉ cần phân phó là được, nhưng vì Từ Lệnh Sâm giả vờ bệnh, thực tế là rời Dương Châu phủ đi các huyện tồn trữ lương thực điều tra kho lương, vì không để lộ tiếng gió, Tuệ Tâm Thải Tâm phải tự tay làm.

“Ừ.” Kỷ Thanh Y gật gật đầu, chờ thu thập xong, lại nhịn không được nói: “Cũng không biết khi nào có kết quả?”

Trong lòng nàng thực chờ mong kết quả.

Thanh Thái là đệ đệ nàng, trên thực tế không khác gì con nàng.

Trên con đường khoa cử, viện thí là chặng thứ nhất, thông qua viện thí, đó là tú tài, liền có tư cách tham gia thi hương.

Thanh Thái nỗ lực khắc khổ nàng cũng xem trong mắt, tổng cảm thấy phải có một kết quả tốt, mới không phụ những vất vả Thanh Thái trả giá.

Thải Tâm và Tuệ Tâm có thể lý giải tâm tình của nàng, hai người liếc nhau, một người nói: “Cữu thiếu gia thiên tư thông minh, tất nhiên có thể đậu.”

Một người nói: “Cữu thiếu gia chăm chỉ hiếu học, nhất định không thành vấn đề.”

Kỷ Thanh Y cũng chẳng qua là quan tâm sẽ bị loạn, nghe hai người nói như vậy, mới ý thức được chính mình hình như quá khẩn trương.

Không được, nàng không thể khẩn trương, nếu không Thanh Thái sẽ càng khẩn trương, sẽ có áp lực.

Tuy nắm chắc chín phần sẽ thuận lợi thông qua, nhưng vẫn có nguy hiểm, dù sao còn phải xem văn chương có hợp ý học chính hay không, có học chính thích văn chương vững chắc, có học chính thích văn chương cẩm tú, cho nên khoa cử đôi khi cũng dựa vào vận khí.

Kỷ Thanh Y hít sâu mấy cái, chờ chính mình bình tĩnh trở lại, mới ra nội thất.



Hạ nhân đang dọn cơm, Thanh Thái đã tới, hắn như thường mỉm cười đi lên kêu một tiếng “Tỷ tỷ”.

Nửa năm qua, hắn bắt đầu cao vóc dáng, trên mặt trẻ con đã rút đi, giống một tiểu đại nhân.

Trong mắt Kỷ Thanh Y hiện lên một tia vui mừng, duỗi tay thay hắn phũi tro bụi không tồn tại trên vai, hỏi hắn: “Đi thỉnh an đại bá mẫu chưa?”

Từ khi Lý thị biết thân phận chân chính của Từ Lệnh Sâm, cho dù như thế nào cũng không chịu cùng ăn cơm với Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y biết bà không được tự nhiên, cũng biết ánh mắt bà không tốt không có phương tiện, nên không miễn cưỡng, chỉ sai hai nha hoàn chiếu cố ẩm thực cuộc sống hàng ngày của bà.

Thanh Thái đứng thẳng tắp, có nề nếp nói: “Đi rồi, đại bá mẫu và Hạnh Nhi đã rời giường, Hạnh Nhi nói qua một lát tới thỉnh an tỷ.”

“Được rồi, ở trong nhà mình không cần câu nệ như vậy.” Kỷ Thanh Y thấy hắn không khác gì ngày thường, không có dấu hiệu khẩn trương, môi giật giật muốn mở miệng hỏi, cuối cùng chỉ gật gật đầu cười nói: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Ăn không nói, ngủ không nói, Kỷ Thanh Y thấy Thanh Thái phi thường trầm ổn, trong lòng sinh ra vài phần kiêu ngạo, đây là đệ đệ nàng đấy.

Dùng cơm xong, Thanh Thái đứng dậy muốn đi đọc sách, Kỷ Thanh Y gọi hắn lại: “Đệ có muốn đi ra đường nhìn xem không?”

Thanh Thái liền cười: “Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tất nhiên đệ sẽ qua được viện thí.”

Bởi vì cường đại tự tin, Thanh Thái giữa mày đều là bình tĩnh bình thản, trong mắt còn mang theo vài phần ý cười.

Kỷ Thanh Y đột nhiên cảm giác chính mình khẩn trương bị người chọc thủng, nàng trừng mắt nhìn Thanh Thái: “Là tỷ tỷ lo lắng, sợ đệ không qua được.”

“Yên tâm đi.” Thanh Thái thấy Kỷ Thanh Y lo lắng, lại trở về ngồi xuống: “Đệ nhất định có thể qua.”

Chưa có kết quả, tất nhiên tỷ tỷ sẽ luôn lo lắng, hắn vẫn nên ở đây với nàng thì hơn.

“Chúng ta chơi cờ đi.” Thanh Thái nói: “Kỳ thật trong lòng đệ cũng có chút khẩn trương, chơi cờ phân tán lực chú ý một chút thì tốt hơn.”

Thải Tâm và Tuệ Tâm liền cười, tươi cười có vài phần cảm khái, cữu thiếu gia trưởng thành, biết hiếu kính thế tử phi.

Kỷ Thanh Y lại cảm thấy đứa nhỏ này khôn khéo có chút đáng giận, chính mình nói cái gì, hắn lập tức liền biết, không ngây thơ đáng yêu bằng khi còn nhỏ.

Hai tỷ đệ chơi cờ, lúc Hạnh Nhi chạy tới thỉnh an Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y đã thua tam ván.

“Cô cô, tiểu thúc thúc, là ai thắng.”

“Không có ai thắng thua.” Kỷ Thanh Y không muốn mất mặt trước mặt cháu gái, giành nói trước Thanh Thái: “Hôm nay có kết quả khảo viện thí của tiểu thúc thúc, cô cô sợ hắn khẩn trương nên chơi cờ với hắn phân tán một chút.”

Lời này vừa ra, người trong phòng đều nhìn Kỷ Thanh Y.

Mắt hạnh trắng đen rõ ràng của Thanh Thái và Hạnh Nhi đồng thời nhìn lại đây, Kỷ Thanh Y chỉ cảm thấy trước mặt có hai Thanh Thái, một lớn một nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Đồng thời duỗi tay niết mặt bọn họ.

Hạnh Nhi gầy yếu, mấy ngày nay dưỡng mới có một chút thịt, Thanh Thái lại cao, không còn phì như lúc còn trẻ con, Kỷ Thanh Y có chút thất vọng: “Hạnh Nhi phải ăn nhiều hơn, như vậy mới có thể mập mạp đáng yêu.”

Thanh Thái nhớ đến chính mình khi còn nhỏ bị tỷ tỷ niết không ít, đồng tình liếc mắt nhìn Hạnh Nhi, Hạnh Nhi lại không hề có cảm giác, cười tủm tỉm ôm cánh tay Kỷ Thanh Y, mềm mại mà dựa sát vào nàng: “Dạ, cô cô, Hạnh Nhi nhất định mỗi bữa đều ăn một chén lớn, tranh thủ sớm một chút lớn lên.”

Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người vừa chạy vừa hô tiêm tế: “Chúc mừng thế tử phi, trên bảng có tên cữu thiếu gia, hiện giờ là tú tài rồi.”

Chạy vào chính là một thái giám, tên là Tiểu Lục Tử, mới mười bảy mười tám tuổi, là lúc bọn họ rời kinh hoàng đế ban thưởng.

Kỷ Thanh Y vừa mừng vừa sợ, đẩy bàn cờ trước mặt, lập tức đứng lên: “Là thật sao? Có thấy rõ ràng không?”

“Thấy rõ ràng, thấy rõ ràng.” Tiểu Lục Tử cười như một đóa hoa: “Cầm cờ đi trước, xếp hạng thứ năm.”

Kỷ Thanh Y nhịn không được chắp tay trước ngực, niệm một tiếng cảm tạ Bồ Tát, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Thanh thái: “Thanh Thái, hiện giờ đệ là tú tài rồi.”

Tú tài có thể tham gia cử tử, đậu cử tử liền có thể khảo tiến sĩ.

Quan văn trong triều, có hơn phân nửa xuất thân tiến sĩ.



Cha cũng là tiến sĩ.

Đời trước, chân Thanh Thái vẫn luôn không tốt, vẫn luôn chui rúc trong Bình Dương Hầu phủ, hiện giờ hắn trúng tú tài.

Cha dưới chín suối thấy được, cũng sẽ không trách nàng đời trước vô dụng.

Trong lúc nhất thời, nhiều loại tư vị đồng thời dâng lên trong lòng Kỷ Thanh Y, hốc mắt nàng nhịn không được đã ươn ướt.

“Tỷ tỷ.” Thanh Thái tiến lên, nhẹ nhàng ôm ôm nàng: “Đây chỉ là thi tú tài thôi, tỷ chờ, đệ sẽ khảo trúng cử nhân, trúng tiến sĩ, trúng thứ cát sĩ, làm quan chống lưng cho tỷ.”

Kỷ Thanh Y hít hít mũi, nói: “Đi thôi, đi dập đầu với Chu tiên sinh trước, lại viết phong thư cho Trâu tiên sinh, nói cho ông ấy tin tức tốt này.”

“Dạ, tỷ tỷ.”

Thanh Thái biết tỷ tỷ là hỉ cực mà khóc, cũng không lo lắng, ra cửa liền nhếch lên khóe miệng.

Hắn trầm ổn, không có nghĩa là hắn trúng cũng không cao hứng.

Qua hai ba ngày, Thanh Thái lấy thân phận học trò đi bái phỏng Uông học chính, sau đó mười người tú tài phủ Dương Châu ở tửu lầu làm lễ tạ sư.

Trưa hôm đó, phu nhân Uông học chính đệ thiệp, nói muốn tới bái kiến Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y đồng ý.

Ngày hôm sau dùng xong cơm sáng, phu nhân Uông học chính mang theo tam tiểu thư tới.

Uông phu nhân hơn bốn mươi tuổi, da mặt trắng nõn, khí chất nhã nhặn lịch sự, nói chuyện không nhanh không chậm, làm người thực dễ dàng có ấn tượng tốt.

Uông tam tiểu thư mới mười một mười hai tuổi, chải búi tóc trái đào, mặt tròn tròn, mắt to to, không nói lời nào liền nhấp miệng cười, phi thường rộng rãi hướng ngoại.

Bởi vì đều là từ kinh thành tới, Uông phu nhân mang theo vài phần thân cận Kỷ Thanh Y, hai người lại đều hào phóng hiền hoà, nói mấy câu liền biết tính tình lẫn nhau, bởi vậy Uông phu nhân thực thích Kỷ Thanh Y.

“Thế tử điện hạ thân thể như thế nào?”

“Đã khá hơn nhiều.” Kỷ Thanh Y nói: “Trước mắt tình huống ổn định, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại.”

Tính tính ngày, hắn cũng “bị bệnh” mười ngày rồi, nếu tất cả thuận lợi, hẳn là đã trên đường trở về.

Uông phu nhân nghe vậy gật gật đầu: “Nhà tôi tới Dương Châu làm học chính đã ba năm, công văn hồi kinh đã hạ, chúng ta chuẩn bị mười ngày sau khởi hành, không biết thế tử phi và điện hạ tính toán khi nào đi?”

Đây là muốn mời bọn họ đồng hành.

“Cái này phải xem điện hạ an bài.” đột nhiên trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động: “Điện hạ thân thể không tốt, khả năng ở lại đây một đoạn thời gian, nếu phu nhân phương tiện, có thể để gia đệ đồng hành cùng mọi người không?”

Uông học chính là Trạng Nguyên kim thượng khâm điểm, ba năm này không làm gì sai lầm, sau khi hồi kinh tám phần là được thăng chức. Lần này thăng quan, tất nhiên là chủ quản sáu bộ, mà Lễ Bộ thượng thư tuổi lớn, đưa ra ý muốn cáo lão về hưu, hoàng đế cũng cho phép, cho nên hắn ông ấy rất có khả năng trở thành Lễ Bộ thượng thư.

Uông học chính mới hơn bốn mươi tuổi, tuổi trẻ như vậy đã làm Lễ Bộ thượng thư, tiếp theo chính là tiến vào nội các.

Thanh Thái và ông ấy có danh nghĩa thầy trò, một đường trở về nếu có thể được chỉ điểm, về sau nhất định rất có ích. Nếu Uông học chính nguyện ý thu xong Thanh Thái làm đệ tử, có thể chỉ điểm Thanh Thái công khóa, vậy càng tốt.

“Đương nhiên có thể.” Uông phu nhân một ngụm đáp ứng: “Kỷ thiếu gia tài tình nhạy bén, là tú tài nhỏ tuổi nhất phủ Dương Châu năm nay, cờ nghệ cũng phi thường lợi hại, nhà tôi rất thích hắn. Nếu Kỷ thiếu gia đồng hành cùng chúng ta, nhà tôi tất nhiên sẽ thật cao hứng.”

Kỷ Thanh Y đại hỉ, nói tạ Uông phu nhân, cười nhìn Thanh thái, chỉ thấy lỗ tai Thanh Thái hồng hồng, hai tay gắt gao nắm chặt, buông mí mắt nhìn quần áo của mình.

Đây là làm sao vậy?

Kỷ Thanh Y kinh ngạc nhìn qua Uông tam tiểu thư ngồi đối diện Thanh Thái, nàng nhìn Thanh Thái không chớp mắt, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, rất tò mò về hắn.

Đây là…… thẹn thùng?

Ngẫm lại cũng đúng, Thanh Thái rất ít gặp được tiểu cô nương tuổi tác tương đương hắn, đặc biệt là giống Uông tam tiểu thư hoạt bát lớn mật nhìn chằm chằm người khác như vậy càng hiếm thấy.

Kỷ Thanh Y muốn cười không dám cười, sợ Thanh Thái quá mức quẫn bách bị thương mặt mũi, lên tiếng kêu Thanh Thái đi thư phòng đọc sách, nàng tiếp tục nói chuyện với Uông phu nhân, không ngờ Thanh Thái vừa mới đi ra ngoài, Uông tam tiểu thư đã chạy vội đuổi theo.