Sủng Thê Làm Vinh

Chương 132



“Tỷ phu!”

Trước kia tuy Tào Mụt Tử hồ nháo bị Vương huyện lệnh răn dạy, nhưng chưa bao giờ bị đánh, bởi vậy lập tức náo loạn: “Sao tỷ phu lại đánh đệ!”

Vương huyện lệnh thấy hắn trừng mắt giận dữ, sát khí lẫm lẫm, nghĩ đến tiền đồ tánh mạng chính mình đều bị hắn huỷ hoại, trong lòng lửa giận càng lớn, lại rơi xuống hai cái tát.

Tào Mụt Tử bị đánh ngốc, ngao ô kêu một tiếng chạy về phía nội trạch: “Được, được, huynh đánh đệ, đệ đi tìm tỷ tỷ!”

Vương huyện lệnh cũng là người sợ vợ, nếu không phải sợ vợ, Tào Mụt Tử cũng không dám to gan lớn mật như vậy.

Cố tri phủ xuống xe, mặt đen như đáy nồi: “Ngươi nhìn xem cái này kêu chuyện gì?”

Vương huyện lệnh sợ hãi, lập tức kêu sai dịch tới: “Còn không mau chộp thứ không biết vương pháp đó lại cho ta!”

Sai dịch sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, căn bản không hiểu được Vương huyện lệnh nói chính là ai.

Cố tri phủ chỉ cười lạnh, Vương huyện lệnh tức giận đến mặt đều tái, giận không thể át quát: “Nhìn cái gì, nghe không hiểu lời lão gia nói sao? Chính là cái tên Tào Mụt Tử kia!”

Sai dịch cảm giác hôm nay mặt trời mọc từ phía tây, nhưng vì sắc mặt huyện lệnh đại nhân dọa người, vội đi vào tìm Tào Mụt Tử.

Tào Mụt Tử đang ôm chân tỷ hắn khóc, sai dịch tới cửa, bị huyện lệnh phu nhân chỉ vào cái mũi mắng: “Thứ không có vương pháp, đây là cữu lão gia, các ngươi cũng dám bắt, có phải không muốn sống nữa hay không, còn không mau cút cho ta!”

Nói dứt lời, một chung trà bay ra, nếu không phải hai người trốn mau, chung trà sẽ đập đến trên người bọn họ.

Hai sai dịch trước bị Vương huyện lệnh mắng, sau lại bị huyện lệnh phu nhân mắng, vẻ mặt đưa đám ra cửa, Vương huyện lệnh thấy bọn họ ra, lại không có bóng dáng Tào Mụt Tử, lập tức dậm chân: “Các ngươi sao lại thế này? Dưỡng các ngươi để làm gì? Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, thùng cơm, tất cả đều là thùng cơm!”

Cố tri phủ cười lạnh một tiếng, biết Vương huyện lệnh không đáng tin cậy, vốn muốn cho hắn cơ hội để hắn xử lý tốt những việc này, chính mình cũng có thể cứu hắn một lần, không nghĩ tới Vương huyện lệnh hoa mắt ù tai, vô dụng như thế.

Cố tri phủ đưa mắt ra hiệu cho hai hộ vệ của chính mình, hai người kia lập tức xông vào.

Huyện lệnh phu nhân thấy hai tên lính lạ mặt, quần áo không giống sai dịch huyện nha, cũng không để trong lòng, chỉ chửi ầm lên, hai người kia lại căn bản mặc kệ, như lang tựa hổ tóm Tào Mụt Tử liền đi.

Tào Mụt Tử la to khóc lóc kêu tỷ tỷ cứu mạng, huyện lệnh phu nhân thấy thế tức giận, sai hai bà tử đi kêu huyện lệnh vào.

Tào Mụt Tử còn đang kêu cha gọi mẹ, Vương huyện lệnh tức giận run run, chỉ vào Tào Mụt Tử muốn mắng, Cố tri phủ lại nói: “Vả miệng!”

Hai người kia tay năm tay mười, “Bang, bang, bang”, chỉ chốc lát Tào Mụt Tử đã bị đánh mắt đầy sao xẹt, lỗ tai ong ong, mặt sưng phù như màn thầu, trong miệng còn chảy máu.

Lý Hưng, nha dịch và hai bà tử kia đều bị chấn trụ.

Bà tử thấy tra tấn kết thúc, run run rẩy rẩy tiến lên nói: “Lão gia, phu nhân kêu ngài đi vào có việc gấp muốn nói.”

Cố tri phủ lạnh lùng liếc Vương huyện lệnh một cái, lại hừ lạnh một tiếng: “Bẻ gãy tay!”

Ra lệnh một tiếng, hộ vệ liền cầm cánh tay Tào Mụt Tử, dùng sức gập lại, chỉ nghe “Răng rắc”, đồng thời còn có Tào Mụt Tử kêu to tê tâm liệt phế, mọi người đều nhìn thấy cánh tay Tào Mụt Tử giống như tay giả vô lực rũ xuống, sau đó đầu vừa lệch, người đã hôn mê bất tỉnh.

“Đánh thức hắn.” Cố tri phủ lạnh mi lạnh mắt nói: “Dẫn hắn đi bồi tội với thế tử điện hạ.”

Cố tri phủ liếc mắt nhìn Vương huyện lệnh, dùng giọng âm ngoan nói: “Ai dám va chạm Ninh Vương thế tử, cản con đường làm quan của ta, bổn phủ liền lấy mạng của hắn!”

Cố tri phủ đây là ghi hận chính mình.



Vương huyện lệnh hận chính mình không thể lập tức chết đi, nhưng hắn biết chính mình chết không quan trọng, còn có một nhà già trẻ nữa.

Hắn đi theo sau tri phủ vào địa lao.

Địa lao âm u ẩm ướt, dơ bẩn ô trọc, từng đợt mùi hôi thối làm người ta không thể chịu đựng được.

Cố tri phủ xem như không biết, mặt lạnh lùng đi vào, dừng lại trước cửa một nhà tù.

Vốn dĩ Tào Mụt Tử vì phương tiện thu thập Từ Lệnh Sâm, cố ý nhốt hắn trong một nhà tù hẻo lánh không người.

Ngục tốt mở cửa nhà tù, Cố tri phủ thấy Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, dáng người ung dung như bộ dáng khi mới gặp ở Từ Châu, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quỳ xuống lạy: “Vi thần tiếp giá tới muộn, khiến điện hạ chịu ủy khuất, tội đáng chết vạn lần, mong điện hạ trách phạt.”

Lúc Cố tri phủ nói, trong lòng Vương huyện lệnh còn tồn một tia may mắn hy vọng chỉ là nghĩ sai rồi, người Tào Mụt Tử bắt cũng không phải Ninh Vương thế tử, nhưng giờ phút này Cố tri phủ đều quỳ, rõ ràng liền không sai.

Mạng ta xong rồi!

Vương huyện lệnh run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, “Phanh phanh phanh” dập đầu: “Vi thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.”

Giờ này khắc này Tào Mụt Tử xem như hiểu rõ chính mình trêu chọc người nào, hắn “thịch” một tiếng quỳ xuống, nước tiểu ướt quần.

Từ Lệnh Sâm mí mắt cũng không nâng một chút, chỉ ngồi bất động.

Cố tri phủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên tặc này va chạm thế tử điện hạ, chết không đủ đền tội, xin điện hạ dời bước, thần mang điện hạ hội hợp với thế tử phi, còn về Tào Mụt Tử, thần sẽ cho điện hạ một công đạo vừa lòng.”

Từ Lệnh Sâm nghe hắn nhắc đến Kỷ Thanh Y, sợ Kỷ Thanh Y lo lắng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Tiền sư gia đâu?”

Cố tri phủ sửng sốt, lập tức quay đầu trừng Tào Mụt Tử, Tào Mụt Tử đã nằm liệt, đừng nói nói chuyện, ngay cả quỳ cũng quỳ không được.

Hai nha dịch đang quỳ lập tức lại đây thấp giọng nói vài câu, tri phủ đè nặng tức giận nói: “Ngươi đi, bắt một nhà Tiền sư gia lại, còn có mấy người xúi giục Tiền sư gia, tất cả đều không buông tha.”

Lúc này Tri phủ mới quỳ đi vài bước vào nhà tù, sau đó cúi đầu xuống đất, khẩn cầu nói: “Xin điện hạ dời bước.”

Từ Lệnh Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương, hung hăng ho khan vài tiếng.

Cố tri phủ nghe trong lòng run sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh.

“Ừ.” Giọng Từ Lệnh Sâm vẫn luôn nhàn nhạt: “Đi thôi.”

Cố tri phủ trước tiên đứng lên, cong eo dẫn đường ở phía trước, Vương huyện lệnh cũng muốn đứng dậy, khóe mắt Từ Lệnh Sâm cũng không liếc hắn một chút: “Huyện lệnh lưu lại xử lý mọi chuyện đi.”

Vương huyện lệnh chẳng ra gì, làm người nhút nhát nhưng không phạm lỗi sai quá lớn, càng không ăn hối lộ trái pháp luật thịt cá bá tánh, chính mình lại cho hắn một cơ hội, để xem hắn có biết sửa sai hay không.

Vương huyện lệnh chấn động, không dám tin tưởng, run run môi, rớt xuống hai hàng nước mắt.

“Cung tiễn thế tử điện hạ.” Hắn cúi thân mình xuống thật sâu, lâu dài không dậy nổi.

Chờ Từ Lệnh Sâm đi rồi, Vương huyện lệnh mới nói với nha dịch: “Đỡ bổn huyện lên, bổn huyện muốn thanh lý môn hộ.”

Trên mặt lại là kiên quyết chưa bao giờ từng có.



Tuy trung gian ra biến cố lớn, nhưng cuối cùng Cố tri phủ cũng đón được nghi giá của Ninh Vương thế tử vào thành Dương Châu, nghênh tới hậu viện phủ nha.

Ninh Vương thế tử không chỉ không truy cứu hắn, thậm chí nguyện ý cho Vương huyện lệnh thêm một cơ hội, không thể không nói tuy nhìn vị thế tử điện hạ này thanh lãnh, tâm địa lại không tệ.

Chỉ hy vọng mấy ngày nay có thể bình an, chờ cậu em vợ của thế tử điện hạ khảo xong viện thí, chính mình thuận lợi tiễn bọn họ đi, xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, lòng hắn mới vừa bình tĩnh sau khi tiếp giá phong ba, lại bị nhiễu loạn vì tin tức phu nhân nhà mình mang đến.

“Lão gia, Ninh Vương thế tử ngã bệnh!”

Tri phủ phu nhân lo lắng sốt ruột, đè đè cái trán chính mình.

Trong lòng Cố tri phủ chợt lạnh, lại cường tự chống: “Đã thỉnh đại phu chưa?”

“Lão gia quên sao, lần này Ninh Vương thế tử ra kinh chính là dựa theo nghi giá hoàng tử, tự nhiên có mang theo thái y.”

“Có thái y đi theo thì tốt, có thái y thì tốt.” Cố tri phủ vỗ ngực nói: “Thái y nói như thế nào, không có vấn đề gì lớn chứ?”

Tri phủ phu nhân lập tức nhíu mày: “Miệng các thái y nhắm thực chặt, chỉ là vẻ mặt rất khẩn trương, hai vị thái y châm chước thật lâu mới định phương thuốc, lúc thiếp thân trở về, thuốc đã nấu xong.”

“Lúc thiếp rời đi cố ý thử thái y, nói ngày mai quan viên lớn nhỏ ở Dương Châu tới bái kiến, các thái y chỉ lắc đầu, thế tử phi cũng kêu thiếp chuyển cáo lão gia, gần nhất mười ngày nửa tháng sợ là không thể tiếp kiến.”

Sợ cái gì tới cái gì!

Cố tri phủ “A nha” một tiếng, ngã ngồi ở ghế trên.

Mười ngày nửa tháng, xem ra không phải bệnh nhẹ, ngay cả thái y trong cung đều cảm thấy khó giải quyết, lỡ như có cái tốt xấu, hắn thật sự chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội.

“Thật là vận số năm nay không may mắn, người khác tiếp giá thông suốt, đến phiên ta liền ra chuyện lớn. Ninh Vương thế tử một đường đi tới đều bình bình an an khỏe mạnh, sao tới chỗ ta lại ngã bệnh……”

Hắn nhớ đến bộ dáng Tào Mụt Tử kiêu ngạo ương ngạnh, nghĩ địa lao âm u ẩm ướt dơ bẩn, nhớ đến tiếng ho khan của Từ Lệnh Sâm ở trong phòng giam, sắc mặt không nhịn được trắng bệch.

Tri phủ phu nhân liền khuyên: “Tám phần là quá mệt mỏi, một đường tàu xe mệt nhọc, đừng nói là Ninh Vương thế tử da thịt non mịn, cho dù là hán tử giỏi võ ngồi trên xe xóc nảy lâu cũng muốn ngã bệnh.”

Nàng càng khuyên, sắc mặt Cố tri phủ càng khó nhìn.

Thiên hoàng hậu duệ quý tộc từ nhỏ đã được dưỡng thật sự tinh tế, không biết vài vị này thì sao, nhưng tiền Thái Tử phàm là thứ gì vào miệng đều có thái y xem qua, ngay cả nước uống cũng là nước mới mẻ trong ngày từ núi Ngọc Tuyền vận chuyển đến.

Ninh Vương thế tử có lẽ không quý giá bằng tiền Thái Tử, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Có lẽ thật là tàu xe mệt nhọc, nhưng cũng có liên quan tới hơi ẩm trong phòng giam, người quý giá như vậy, có lẽ chưa bao giờ đi qua nơi dơ bẩn như nhà tù.

“Lão gia đừng lo lắng.” Tri phủ phu nhân nói: “Ngày mai thiếp thân sẽ đi chùa Đại Minh cầu phúc cho Ninh Vương thế tử, chúng ta cho nhiều tiền dầu mè, bảo đảm Ninh Vương thế tử có thể sớm ngày khang phục.”

Cố tri phủ cười khổ: “Cũng chỉ có thể như thế.”

“Lão gia đừng lo lắng.” Tri phủ phu nhân nói: “Lần này hai thái y theo tới đều là chọn lựa kỹ càng, y thuật đặc biệt cao siêu, Ninh Vương thế tử nhất định thực mau sẽ không sao. Tuy thế tử bị bệnh, thế tử phi lại khỏe mạnh, cách một ngày thiếp thân thỉnh an thế tử phi một lần, có gió thổi cỏ lay gì lập tức nói cho lão gia.”

Cố tri phủ dặn dò: “Nhất định phải giấu chuyện Ninh Vương thế tử sinh bệnh, ngàn vạn không thể làm người khác biết được.”

“Lão gia yên tâm, thiếp thân đã biết.”