Sủng Thê Làm Vinh

Chương 130: Trùng Hợp



“Đại bá mẫu.” Kỷ Thanh Y nắm bàn tay già nua của bà nói: “Ngài đừng lo lắng, một nhà mẹ chồng con đều ở Sơn Tây, chỉ có Lệnh Sâm ở kinh thành, trong nhà chính là con định đoạt, ngài yên tâm theo chúng con đi đi.”

Lý thị còn có chút do dự, Kỷ Thanh Y lại nói: “Hạnh Nhi còn nhỏ, không thể xa đại bá mẫu được. Còn có Thanh Thái, hiện giờ hắn đã lớn, học hành thành tài, lần này cũng cùng chúng con trở lại, tháng sau sẽ tham gia thi tú tài. Nếu như đỗ, đó là đứng đứng đắn đắn tú tài, ngài không muốn nhìn xem sao?”

Hiện giờ một nhà Kỷ thị chỉ còn lại một nam đinh là Thanh Thái, Lý thị nghe xong run run nói: “Thái nhi sắp thi tú tài sao?”

“Đúng vậy.” Kỷ Thanh Y nói: “Hắn nghe nói sắp được gặp đại bá mẫu, cao hứng không chịu được, đại bá mẫu đi cùng chúng con đi. Nếu không gặp được đại bá mẫu, trong lòng hắn không vui, lỡ như ảnh hưởng khảo thí phải làm sao bây giờ?”

Lý thị lớn tuổi hơn nhiều so với cha mẹ Kỷ Thanh Y, có thể nói là trưởng tẩu như mẹ, năm đó Kỷ Nghiêm treo cổ học hành chăm chỉ bà cũng xem ở trong mắt, vốn còn do dự, giờ phút này lập tức nói: “Không được, không thể bởi vì ta chậm trễ Thái nhi.”

“Dạ.” Kỷ Thanh Y đại hỉ, cùng Hạnh Nhi đỡ Lý thị lên xe ngựa.

Bọn họ mới đi, Trương thị liền như cá chép lộn mình từ trên mặt đất nhảy lên, kéo giọng hô to: “Người đâu, quân giết người, quân đoạt người, cứu mạng a!”

Trương thị rống một câu này, lập tức không ít người chạy ra, trong đó có tướng công Lý Phú Quý và con trai Lý Hưng.

Trương thị vừa khóc vừa kể rõ ngọn nguồn.

Lý Phú Quý trung thực nói: “Ta đã sớm nói không thể……”

Ông ta nhỏ giọng, nói chuyện lại chậm, lập tức bị Lý Hưng đánh gãy: “Nương, chúng ta cung phụng cô cô và Hạnh Nhi ăn ngon uống tốt, người Kỷ gia vừa trở về liền mang người đi, nào có việc tốt như vậy? Phải lập tức bắt người trở về.”

“Đúng!” Trương thị có con trai chống lưng, lập tức nói: “Bọn họ đi hướng thành Dương Châu, con đi tìm dượng hai con, để cho hắn bắt lão tiện nhân và tiểu tiện nhân kia trở về. Hai người Kỷ gia kia cũng không thể buông tha.”

“Nương yên tâm.” Lý Hưng vừa nghe liền có chủ ý: “Bọn họ nói là người Kỷ gia thì chính là người Kỷ gia sao? Chờ tới huyện nha, còn không phải chúng ta định đoạt! Đến lúc đó cáo hắn tội nhận thân lung tung, bắt cóc dân lành. Không bắt bọn họ ở tù mọt gông, Lý hưng ta không phải do cha sinh mẹ dưỡng.”

“Tốt, quả nhiên con ta thông minh, liền như vậy, nhất định phải giáo huấn hai người kia một trận nhớ đời, dám đánh lão nương, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai. Nương cùng đi với con, nương muốn tận mắt nhìn thấy mấy tiện nhân kia bị bắt vào đại lao.”

Bà mối cũng cười nói: “Ai không biết em rể ngài là hồng nhân trước mặt huyện lệnh lão gia, lời nói còn hữu dụng hơn so với huyện lệnh lão gia. Trương tỷ tỷ, mang muội theo đi, cho muội cũng mở mang tầm mắt.”

Trương thị cuồng nói: “Được, ta liền mang bà đi xem.”

Lý Hưng và Trương thị chuẩn bị xe, không màng Lý Phú Quý ngăn trở, mang theo bà mối đi hướng thành Dương Châu.

……

Khi tới, Kỷ Thanh Y mang theo rất nhiều quà tặng, không thiếu điểm tâm nổi danh quý, sau khi lên xe ngựa, nàng lập tức mở hộp điểm tâm ra cho Hạnh Nhi và Lý thị ăn.

Lý thị ăn một ngụm, nước mắt liền chảy.

Trước kia Kỷ gia cũng thường ăn điểm tâm này, nếu có thể ăn được điểm tâm như vậy, Thanh Y tất nhiên là gả cho nhà giàu có.

Thanh Y chủ quản nội trạch, con rể săn sóc, gia cảnh lại giàu có, cuối cùng bà có thể yên tâm.

Hạnh Nhi ngồi trong xe ngựa, vô cùng câu nệ. Cầm điểm tâm nhìn nửa ngày, đầu tiên là ngửi ngửi, tiếp theo liếm liếm, sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ, lập tức nheo đôi mắt, trên mặt đều là thỏa mãn.

Ăn một ngụm xong liền luyến tiếc, giấu điểm tâm vào trong tay áo, tính toán từ từ ăn.

Kỷ Thanh Y nhìn thấy chua xót, đứa nhỏ này, trước kia sống như thế nào vậy.

Nàng sờ đầu Hạnh Nhi, nói: “Hạnh Nhi cứ việc ăn, tất cả điểm tâm này đều là của con.”



Hạnh Nhi đại hỉ, không dám tin tưởng, Kỷ Thanh Y càng thêm khó chịu, thả một hộp đầy vào lòng Hạnh Nhi: “Tất cả đều cho con, từ từ ăn, có thể ăn năm miếng.”

Hài tử còn nhỏ, Kỷ Thanh Y sợ nàng trướng bụng.

Hạnh Nhi cầm điểm tâm, hạnh phúc vô cùng, lúc này mới móc miếng điểm tâm cắn dở từ trong tay áo ra, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn: “Thật thơm, thật ngon.”

Lý thị hỏi Kỷ Thanh Y: “Thanh Y, con và cháu rể cùng về huyện Bảo Ứng sao?”

“Đại bá mẫu, chúng con đã đi huyện Bảo Ứng tế bái cha mẹ rồi, hiện tại chúng ta đi thành Dương Châu làm việc, muốn ở thành Dương Châu một đoạn thời gian.”

Lý thị nghe xong, lập tức sắc mặt trở nên vàng như nến, ôm đồm tay Kỷ Thanh Y: “Không được, không được đi, không được thành đi Dương Châu.”

Cảm xúc của bà thực kích động, giống như thành Dương Châu hồng thủy mãnh thú gì vậy.

“Đại bá mẫu, vì sao không được đi thành Dương Châu?”

“Con không biết đâu, đệ muội của ta có một tiểu muội, gả cho Tiền sư gia của huyện lệnh huyện Giang Đô làm tiểu thiếp, năm kia mới vừa sinh một con trai, là độc đinh duy nhất của Tiền sư gia. Cho nên tuy tiểu Trương thị là thiếp, lại còn thể diện hơn chính phòng nương tử. Con đưa ta đi, đệ muội ta tính tình đanh đá, tuyệt đối sẽ không dừng tay như vậy, nhất định sẽ tìm muội muội hỗ trợ. Đến lúc đó phải làm sao bây giờ!”

Lý thị gấp vô cùng: “Thanh Y, con vẫn là thả ta xuống đi, con mang theo Hạnh Nhi đi đi.”

Thì ra là có chuyện như vậy.

Kỷ Thanh Y nhìn Từ Lệnh Sâm, muốn nói hay là không vào thành Dương Châu, tìm chỗ tránh một chút trước, chờ nghi giá đến thành Dương Châu chúng ta lại vào.

Từ Lệnh Sâm lại cười nói: “Đại bá mẫu, ngài đừng lo lắng, chức quan của tiểu tế còn lớn hơn huyện lệnh, cho dù huyện lệnh thấy con cũng phải dập đầu quỳ xuống, chỉ là một sư gia nhỏ nhoi không tính là gì.”

Lý thị sửng sốt: “Thanh Y, cháu rể nói là thật sao?” Giọng bà có chút phát run.

“Là thật sự.” Kỷ Thanh Y chụp tay bà: “Đại bá mẫu, ngài cứ yên tâm đi.”

Lý thị vuốt ve tay Kỷ Thanh Y, nước mắt lại rơi: “Con ta khổ tận cam lai, gả cho như ý lang quân, tốt, rất tốt.”

“Đại bá mẫu, ngày sau ngài cứ chờ hưởng phúc đi, có con và Thanh Thái ở đây, bảo đảm không có bất luận kẻ nào khi dễ ngài.”

Xe ngựa ngừng lại ở một nông hộ không xa cửa thành.

Vì tới gần cửa thành, thường xuyên có người không kịp vào thành trước khi đóng cửa, cho nên có thể ở nhờ nhà nông hộ, giá tiện nghi hơn nhiều so với khách điếm.

Từ Lệnh Sâm kéo Kỷ Thanh Y đến một bên nói: “Người Lý gia quá kiêu ngạo ương ngạnh, lại tự xưng là có chỗ dựa, tất nhiên sẽ không bằng lòng bỏ qua, nàng và đại bá mẫu cùng Hạnh Nhi ở lại nơi này, ta đi đối phó với bọn họ. Chờ chuyện xong xuôi, ta sẽ tới đón nàng.”

“Không được.” Kỷ Thanh Y không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Ta cùng đi với chàng, bảo đảm không thêm phiền.”

“Ta không phải sợ nàng gây thêm phiền cho ta. Từ Lệnh Sâm cười khổ nói: “Là sợ những người đó va chạm nàng, nàng cũng thấy rồi đấy, những người đó lá gan lớn cỡ nào, lỡ như ta một cái không chú ý, nàng có sơ xuất gì ta hối hận cũng không kịp.”

Nàng quá xinh đẹp, thay đổi áo vải thô không chỉ không giảm mỹ lệ, ngược lại có loại uyển chuyển của nữ tử Giang Nam.

Nàng đi theo bên người hắn, làm sao hắn có thể không phân tâm.

Kỷ Thanh Y sờ sờ mặt, thở dài một hơi.

Nàng hiểu ý Từ Lệnh Sâm, nhưng lại không yên lòng hắn, chỉ là hắn nói không sai, nếu nàng đi theo, đích xác sẽ làm hắn phân tâm.

“Được.” Kỷ Thanh Y cũng không kiên trì, nói: “Ta ở lại nơi này cùng đại bá mẫu và Hạnh Nhi, chàng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”



“Ta đã thả bồ câu đưa thư cho La Quý, chiều nay là bọn họ có thể nhận được, chờ bọn họ tới, nàng lập tức đi tìm Dương Châu tri phủ.” Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo tay nàng nói: “Yên tâm đi, ta không có việc gì, ta làm như vậy cũng không chỉ vì đại bá mẫu và Hạnh Nhi……”

Nói, hắn cúi đầu nói mấy câu bên tai nàng.

“Thật phải làm như vậy sao? Chàng có bị nguy hiểm gì không?” sắc mặt Kỷ Thanh Y đại biến.

“Nàng đừng sợ, chỉ cần an bài thích đáng, bảo đảm không ai phát hiện. Chúng ta gióng trống khua chiêng tra khẳng định tra không ra đến tột cùng là kho lương nào xảy ra vấn đề, việc này chính là một cơ hội thực tốt.”

Nhéo tay nàng lại dùng sức cầm.

Sắc mặt Kỷ Thanh Y trắng bệch, nhưng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, nàng hít một hơi thật sâu, làm chính mình bình tĩnh lại: “Chàng cứ việc làm, ta sẽ phối hợp, tuyệt đối không kéo chân sau.”

Nàng không hiểu lắm chuyện bên ngoài, có thể làm chính là không cho hắn thêm phiền.

“Ta biết nàng là bé ngoan.” trên mặt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia vui mừng: “Những quan viên đó to gan lớn mật như thế, ta tất yếu bọn họ trả giá đại giới, mới không phụ đi Giang Nam một chuyến.”

Hắn nói chuyện quyết tâm chém đinh chặt sắt, hiển lộ ra khí phách bễ nghễ thiên hạ, trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, cảm thấy Từ Lệnh Sâm bộ dáng này phá lệ mê người.

Hai người sợ Lý thị và Hạnh Nhi chờ sốt ruột, liền đỡ Lý thị xuống xe, vào tiểu viện nông gia.

Tuy là tiểu viện nông gia, bố trí phòng ốc không khác gì khách điếm, sạch sẽ lại mang theo khói lửa nhân gian.

Hạnh Nhi chân tay co cóng đứng ở cửa không dám vào trong.

Kỷ Thanh Y vẫy tay với nàng: “Sao Hạnh Nhi không vào?”

Hạnh Nhi kéo kéo quần áo, đỏ mặt nói: “Trong phòng quá sạch sẽ, trên người Hạnh Nhi dơ.”

Thật là hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Trong lòng Kỷ Thanh Y ấm áp, kéo nàng vào, vừa quay đầu lại thấy Lý thị đã từ ghế trên đứng lên, bộ dáng sợ chọc phiền toái cho Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y lại nói một hồi, hai người bọn họ mới nguyện ý ngồi xuống.

Từ Lệnh Sâm qua nói một tiếng liền đi, Kỷ Thanh Y thanh toán tiền nhiều hơn chút, mua quần áo cho Lý thị và Hạnh Nhi, kêu người nấu nước, làm người giúp Lý thị Hạnh Nhi tắm rửa.

Nàng chính mình rảnh rỗi liền bắt đầu nghĩ Từ Lệnh Sâm có thể có việc gì hay không, tuy biết sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng.

May mắn Hạnh Nhi tắm xong, ra tới tìm nàng.

Kỷ Thanh Y thấy Hạnh Nhi rực rỡ hẳn lên, xinh đẹp đáng yêu, chỉ nhấp miệng cười với chính mình, liền vẫy tay với nàng: “Hạnh Nhi có biết nên gọi ta là gì không?”

Hạnh Nhi có mắt hạnh của người Kỷ gia, nàng chớp đôi mắt nói: “Nãi nãi đã nói với con rồi, phải kêu cô cô.”

Kỷ Thanh Y sờ sờ đầu nàng ướt dầm dề, nhìn đôi mắt thật to của nàng, cảm thấy nàng có điểm giống Thanh Thái khi còn nhỏ, càng xem càng cảm thấy thích.

Này đại để chính là cảm giác huyết mạch tương liên, người một nhà chính là người một nhà, cho dù thật lâu không gặp, vừa thấy mặt liền rất mau có thể quen thuộc.

Nàng thả tay tới trên bụng chính mình, nếu nàng có thể sinh con sớm một chút thì tốt rồi.

Giống Từ Lệnh Sâm cũng giống nàng, mềm mại, nho nhỏ, thật tốt.