Sủng Thê Làm Vinh

Chương 129: Tìm Thân



Sáng sớm hôm sau, nghi giá của Ninh Vương thế tử rời khỏi Từ Châu phủ.

Đồng thời có một chiếc xe ngựa không thu hút chút nào cũng lặng yên rời đi.

Kỷ Thanh Y ngồi trong xe ngựa, chờ ra khỏi thành Từ Châu phủ liền tới ngồi bên cạnh Từ Lệnh Sâm.

Trên đầu Từ Lệnh Sâm đeo mũ, trên môi dính chòm râu, một tay nắm cương, tay kia cầm roi ngựa, ra dáng ra hình một mã phu, liếc mắt nhìn giống như những người đánh xe tới tới lui lui trên đường, không hề có chỗ khác biệt.

Kỷ Thanh Y thấy kỹ thuật lái xe của hắn thành thạo, cười hỏi hắn: “Sao cái gì chàng cũng biết vậy?”

“Tất nhiên.” Từ Lệnh Sâm dương dương tự đắc: “Vi phu có tài kinh thiên vĩ địa, đánh xe ngựa mà thôi, làm sao có thể làm khó ta?”

Hắn quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, thấy nàng dùng khăn mỏng che mặt, mặc áo vải thô, vẫn như cũ không giấu được lệ sắc, khóe mắt đuôi mày đều là nhẹ nhàng sung sướng, liền cảm giác chính mình nhộn nhạo.

“Chúng ta đi xe ngựa đến Túc Dời, tới Túc Dời du hồ Hồng Trạch, sau đó xuôi theo hồ Hồng Trạch đi về phía nam đến Dương Châu, đi huyện Bảo Ứng tế bái nhạc phụ nhạc mẫu trước, sau đó lại đi Dương Châu tìm kiếm đại bá mẫu.”

Kỷ Thanh Y cười tủm tỉm gật đầu: “Được, đều nghe chàng.”

Năm đó huyện Bảo Ứng bị một trận hồng thủy, đại bá phụ và đại ca vì bảo hộ các nàng bị hồng thủy cuốn đi, đại bá mẫu mang theo đại tẩu, Hạnh Nhi và tỷ đệ các nàng đi Lý gia nương nhờ họ hàng.

Lúc Kỷ gia còn khá giả, đại bá mẫu thường xuyên tiếp tế người Lý gia, cho nên Lý gia thực nhiệt tình tiếp đãi các nàng.

Sau đó, nghe nói đại bá phụ và đại ca không còn, ruộng tốt của Kỷ gia đều biến thành vũng nước, phòng ốc bị sụp đổ, đồ vật đáng giá đều mất hết, người Lý gia liền thay đổi sắc mặt, muốn đuổi các nàng đi.

Vẫn là phụ thân của đại bá mẫu nhanh chóng quyết định, nói nguyện ý tiếp nhận đại bá mẫu, đại tẩu, Hạnh Nhi, nhưng lại không thể dưỡng tỷ đệ Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y cầm quần áo trên người, nương thanh danh phụ thân Kỷ Nghiêm lưu lại, nhờ người truyền tin cho Bình Dương Hầu phủ, tỷ đệ các nàng mới xem như có chỗ che chở.

Thực nhanh, nàng có thể nhìn thấy đại bá mẫu rồi.

Đại bá mẫu rất thương nàng, thấy nàng gả cho vị hôn phu tốt như Từ Lệnh Sâm nhất định sẽ thật cao hứng.

Còn có cha và mẫu thân, bọn họ dưới chín suối biết, cũng nhất định thực vui vẻ.

Một đời này, nàng không làm cho bọn họ mất mặt, không hại chết Thanh Thái.

Mà tất cả, đều nhờ có Từ Lệnh Sâm.

Kỷ Thanh Y sụt sùi, cảm thấy thật giống nằm mơ.

Từ Lệnh Sâm đưa tay cầm lấy tay nàng, cảm giác đầu ngón tay nàng có chút lạnh, liền bảo nàng vào trong ngồi, tránh bị trúng gió.

Trong lòng Kỷ Thanh Y ngọt ngào, lùi vào trong xe ngựa.

Tình hình giao thông trên quan đạo khá tốt, Từ Lệnh Sâm dạy Kỷ Thanh Y lái xe, đến lúc bọn họ tới ngoài thành Dương Châu, kỹ thuật lái xe của Kỷ Thanh Y tuy không thể so với Từ Lệnh Sâm, nhưng cũng ra dáng ra hình.

Lý gia, nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu ở thôn Bình An cách thành Dương Châu mười dặm.

Từ khi ra khỏi thành Dương Châu, Kỷ Thanh Y không ngừng xốc lên màn xe nhìn ra ngoài, năm sáu năm qua đi, phong cảnh trên đường từ thành Dương Châu đến thôn Bình An không biến hóa chút nào, gần như giống như đúc năm sáu năm trước.

Mắt thấy liền phải đến thôn Bình An, nghĩ đến lập tức được gặp mặt đại bá mẫu, đại tẩu, còn có cháu gái Hạnh Nhi, trong lòng Kỷ Thanh Y sinh ra vài phần vui sướng và kích động khó có thể ức chế, nàng căn bản không có biện pháp an tâm ngồi trong xe ngựa, nên ra ngoài ngồi bên cạnh Từ Lệnh Sâm.

Xe ngựa vẫn chạy về phía trước, xa xa liền nhìn thấy trên đường trước cửa thôn đứng vài người, một phụ nhân mập mạp hơn năm mươi tuổi túm một bé gái bảy, tám tuổi, miệng hùng hùng hổ hổ lạnh giọng quát lớn, bé gái bị bà ta túm thất tha thất thểu muốn té ngã.

Một lão phụ nhân tóc trắng xoá nằm bò trên mặt đất, ôm chân phụ nhân mập mạp đó, đau khổ cầu xin, giọng nói phá lệ thê lương.

Bên cạnh còn có một phụ nhân trang điểm lòe loẹt, giọng nói bén nhọn mang theo vài phần không vui thúc giục phụ nhân mập mạp kia.



Đây là có chuyện gì?

Xe ngựa dần dần tiến đến cửa thôn, bởi vậy Kỷ Thanh Y nghe được phụ nhân mập mạp kia quát mắng: “…… Lão già này, bà buông tay cho ta, nếu bà còn như vậy, ngay cả bà ta cũng đuổi ra ngoài……”

“Đúng rồi đó…” Phụ nhân trang điểm lòe loẹt hát đệm theo: “Lý bà bà à, ta là thấy cháu gái bà xinh xắn, mới tìm cho mối hôn sự này. Nhà Ngô địa chủ trăm mảnh ruộng tốt, lưng đeo bạc triệu, lương thực đầy kho, tơ lụa thành đống, trắng chính là bạc, vàng chính là vàng, loang loáng chính là bảo vật. Nhà bọn họ cũng chỉ có một đại thiếu gia, việc hôn nhân này nhìn đâu cũng khó tìm, bà còn không hài lòng gì chứ? Gả cháu gái vào nhà đó, ngày lành hưởng thụ của bà còn ở phía sau.”

Nói xong, lại cười ha hả.

Kỷ Thanh Y nghe, chỉ cảm thấy giọng nói này rất chói tai, trong lòng có chút không thoải mái.

Người này miệng mồm nhanh nhảu, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, vừa thấy liền biết là bà mối.

Bé gái kia nhìn qua chỉ mới bảy tám tuổi, nhỏ như vậy mà đã buộc nàng gả chồng, tâm địa cũng quá đen tối. Tám phần là làm con dâu nuôi từ bé, nhưng cho dù là làm con dâu nuôi từ bé, cũng không thể bắt người ta đi chứ, nếu nhà Ngô địa chủ kia có tiền như vậy, một không hạ sính lễ, hai không nghênh cưới đàng hoàng, cứ muốn mang người đi, thật quá đáng giận.

Loại chuyện này nếu nàng không gặp được thì thôi, còn đã gặp, thể nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là trước mắt không biết đến tột cùng mối quan hệ của những người này là gì, nếu phụ nhân mập mạp kia là mẫu thân của bé gái, chuyện sẽ không dễ giải quyết.

Cha mẹ người ta an bài việc hôn nhân cho con gái, một người lần đầu gặp mặt như nàng làm sao có thể ra mặt cản trở?

Kỷ Thanh Y nghĩ nghĩ liền nói với Từ Lệnh Sâm: “Chúng ta đi từ từ, nhìn xem đến tột cùng sao lại thế này.”

Từ Lệnh Sâm làm người hai đời, trên triều đình ngươi lừa ta gạt, đao quang kiếm ảnh có gì chưa gặp qua, cũng đã trải qua trên chiến trường cảnh tượng vạn tiễn bay quanh, xác chết khắp nơi, nhưng hắn vẫn là lần đầu gặp được chuyện bán con bán cái, bởi vậy sắc mặt cũng vô cùng lạnh.

Hắn không phản đối, ngừng xe ngựa ở bên cạnh, môi mỏng mím chặt, đường cong hàm dưới banh có chút chặt.

Kỷ Thanh Y biết hắn tức giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay hắn.

Phụ nhân mập chỉ lo đánh chửi cưỡng ép, bà mối ngoài cười nhưng trong không cười khuyên dỗ, bé gái khóc thút thít bất lực, lão phụ nhân cũng bất chấp tất cả, gắt gao ôm chân phụ nhân mập không buông tay.

“Không được, không được, ai cũng đừng hòng mang cháu gái ta đi.” Lão phụ nhân gào khóc, bất lực lại thê lương: “Đệ muội, dù sao Hạnh Nhi cũng kêu muội một tiếng cữu nãi nãi, muội đại phát từ bi, đừng bán Hạnh Nhi. Đại thiếu gia Ngô gia là một người ngốc, đã đánh chết mấy người rồi. Muội tha cho Hạnh Nhi đi, từ nhỏ con bé đã không có cha, nương lại tái giá, muội xem đứa nhỏ này đáng thương như vậy, buông tha nàng đi.”

“Nếu muội nhất định muốn bán, thì bán nàng vào nhà Huyện lão gia trong thành làm nô tỳ đi, ta nghe nói hôm kia huyện lệnh phu nhân mới vừa thả một nhóm người đi ra ngoài, trước mắt đang muốn mua nô tỳ, muội buông tha Hạnh Nhi đi, đệ muội, đại tỷ dập đầu với muội.”

Bà ôm chân phụ nhân mập kia, “Phanh, phanh, phanh” sau đó ngẩng đầu lên.

Bà cũng là hết cách, tình nguyện để cháu gái đến làm nô tỳ trong nhà Huyện lão gia, tốt xấu gì cũng có thể ăn no mặc ấm, có thể giữ được tính mạng, nếu như đi nhà Ngô địa chủ làm con dâu nuôi từ bé, khó nói có thể sống được bao lâu.

Kỷ Thanh Y nghe xong liền chấn động.

Lão phụ nhân gọi bé gái kia là “Hạnh Nhi”, mà cháu gái nàng cũng tên là Hạnh Nhi.

Một người là chị dâu, một người là em dâu, tên bé gái lại là Hạnh Nhi……

Nàng nhìn lại phụ nhân mập kia, dường như là Trương thị, con dâu nhà mẹ đẻ đại bá mẫu, ban đầu bà ta cao cao gầy gầy, hiện tại người béo gấp hai ba lần so với trước, cho nên vừa rồi Kỷ Thanh Y không nhận ra.

Trước mắt nhận rõ người, Kỷ Thanh Y liền khẳng định.

Ôi trời, người Lý gia cũng dám đối đãi với đại bá mẫu và Hạnh Nhi như vậy.

Lúc trước, khi Bình Dương Hầu phủ phái người tới đón tỷ đệ bọn họ vào kinh, để lại ba trăm lượng bạc. Đừng nói hai người đại bá mẫu và Hạnh Nhi, cho dù là một nhà bảy tám miệng ăn trong thôn, chi phí sinh hoạt một năm nhiều lắm cũng chỉ hai mươi lượng.

Ba trăm lượng bạc này hoàn toàn đủ cho đại bá mẫu và Hạnh Nhi ăn uống no đủ mười mấy hai mươi năm, người Lý gia thế nhưng phát điên, dám đẩy Hạnh Nhi vào hố lửa.

Kỷ Thanh Y giận dữ, cũng không cần người đỡ, lập tức từ trên xe nhảy xuống, hung hăng đẩy Trương thị mập mạp kia một phen.



Tuy Trương thị cao lớn, nhưng trong tay túm Hạnh Nhi, hai đùi lại bị Lý thị ôm lấy, không có phòng bị, bị người thình lình đẩy từ phía sau. Tuy Kỷ Thanh Y sức lực không lớn, nhưng lại đang trong cơn phẫn nộ bộc phát, sức lực lớn hơn nhiều so với ngày thường.

Trương thị lảo đảo một cái, bổ nhào trên mặt đất.

Hạnh Nhi được tự do, chạy nhanh về bên người Lý thị, Lý thị dang tay ôm Hạnh Nhi vào lòng, vui quá mà khóc.

Một phen biến cố này làm mấy người đều lắp bắp kinh hãi, đôi mắt bà mối kia dừng trên mặt Kỷ Thanh Y, đầu tiên là kinh diễm, tiếp theo liền đảo tròng mắt, tính toán xem tiểu nương tử như vậy giá trị bao nhiêu tiền.

“Tiểu tiện nhân từ đâu tới! Dám giương oai trên địa bàn của lão nương!” Trương thị nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Kỷ Thanh Y giận thấu trời, giơ cánh tay liền muốn tát xuống.

Chỉ là tay bà ta còn chưa rơi xuống, đã bị người vặn lại, nhìn lên thấy lại là một nam tử trẻ tuổi, bộ dáng vô cùng anh tuấn, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn như sói, phảng phất một khi không chú ý hắn sẽ cắn đứt cổ bà ta.

Trương thị sợ tới mức nhũn chân, ngã ngồi trên mặt đất.

Tuy nhiên ngay sau đó liền phản ứng lại, luống cuống bò dậy từ trên mặt đất, vừa chạy vào trong thôn, vừa kêu lên như heo bị chọc tiết: “Người tới, không được rồi……”

Bà ta vừa kêu ra tiếng, lại bị Từ Lệnh Sâm bắt được, lúc này Từ Lệnh Sâm trực tiếp lấy ra dao nhỏ, quơ quơ trước mặt bà ta.

Lúc này đừng nói là Trương thị, ngay cả bà mối kia cũng sợ tới mức cả người run run, ngồi bệt dưới đất, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lý thị sống sót sau tai nạn, lôi kéo Hạnh Nhi dập đầu với Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm: “Đa tạ ân công cứu mạng, ân công mang Hạnh Nhi đi đi. Đứa nhỏ này có thể chịu khổ, biết làm việc, ân công nguyện ý giữ lại làm nha đầu sai sử thì tốt. Nếu không muốn thì bán nàng cho người trong sạch cũng được, tiền bán mình đưa cho ân công sử dụng, nếu ân công chướng mắt chút tiền ấy thì cho Hạnh Nhi đi…… Ân công, bà tử cầu ngài.”

Lý thị vừa nói vừa khóc, thật đáng thương.

Kỷ Thanh Y đau lòng, quỳ gối trước mặt Lý thị: “Đại bá mẫu, con là Thanh Y!”

“Thanh Y?” Lý thị ngẩng đầu, nhìn Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y cũng thấy rõ dung mạo Lý thị, trên mặt bà tràn đầy nếp nhăn, khô gầy không nói, hai mắt gần như không thấy rõ thứ gì.

Kỷ Thanh Y lập tức rớt nước mắt.

Mấy năm nay đại bá mẫu sống thế nào, tại sao lại phải chịu tội như thế này.

Lý thị nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y nửa ngày mới run run nói: “Đúng rồi, con là Thanh Y, giống nhị đệ muội như đúc.”

Bà một tay ôm Kỷ Thanh Y vào lòng: “Con của ta, đại bá mẫu tưởng niệm con thật cực khổ, các nàng đều nói con và Thanh Thái chết ở kinh thành. Đại bá mẫu cho rằng con không còn, con còn sống, còn sống, dù ta có xuống chín suối cũng có mặt mũi gặp cha con, nương con, đại bá phụ con.”

Kỷ Thanh Y nghe bà khóc chua xót, cũng không ngăn được nước mắt.

Từ Lệnh Sâm ngồi xổm xuống, lấy khăn lau nước mắt cho nàng: “Chớ khóc, chớ khóc, chúng ta đã tìm được đại bá mẫu và cháu gái, nếu tình huống đã như vậy, cũng không cần đi Lý gia, chúng ta liền mang đại bá mẫu và Hạnh Nhi đi thôi.”

Lý thị quay sang nhìn Từ Lệnh Sâm.

Kỷ Thanh Y vội nói: “Đại bá mẫu, con đã gả chồng, đây là phu quân của con, hắn……”

“Đại bá mẫu kêu con Lệnh Sâm là được, tiểu tế và Y Y thành thân mới mấy tháng, lần này trở về chính là đưa Y Y đi tế bái nhạc phụ nhạc mẫu, đồng thời tới đón đại bá mẫu đến kinh thành hưởng phúc. Nếu đại bá mẫu nguyện ý thì theo chúng con đi.”

Đây đã là lần thứ hai Từ Lệnh Sâm nói muốn mang đại bá mẫu và Hạnh Nhi đi, Kỷ Thanh Y nhìn hắn một cái, cảm kích lại cảm động.

Tuy Lý thị nhìn không rõ bộ dáng Từ Lệnh Sâm, nhưng nghe Từ Lệnh Sâm nói chuyện ôn nhu hòa khí, lại rớt nước mắt: “Tốt, tốt.”

“Hiền tế, Thanh Y, các con mang Hạnh Nhi đi thôi, đại bá mẫu già rồi, đi không đặng.”

Không đi sẽ bớt phiền toái cho các con.

Thanh Y đứa nhỏ này cũng mệnh khổ, vượt bao khó khăn, hiện giờ mới gả được cho người tốt như vậy, nếu vì bà già như bà làm cho Thanh Y bị mẹ chồng ghét bỏ, bị chị em dâu nói xấu, thì chính là tội lỗi của bà.