Sủng Thê Làm Vinh

Chương 126: Thắng Thua



Từ Lệnh Sâm cười thoải mái, lúc cười ngực chấn động, chấn tim nàng cũng theo đó thình thịch thình thịch loạn nhảy.

“Nàng sợ sao?” Hắn tiếp tục hôn lỗ tai nàng: “Hiện tại đổi ý còn kịp.”

Từ Lệnh Sâm thật là cũng quá không biết xấu hổ!

Tư thế kia nàng…… đương nhiên không thể đáp ứng.

Nhưng nếu từ bỏ đánh cuộc, chẳng phải là không thể cải trang du sơn ngoạn thủy, vậy lần này nàng ra ngoài một chuyến còn có ý nghĩa gì? Liền ngồi trên xe, ngồi trên thuyền, tiếp thu quan viên lớn nhỏ ven đường quỳ lạy? Hoặc là tiếp kiến những nữ quyến quan viên đó, cùng các nàng nói việc nhà?

Kỷ Thanh Y không nhịn được rùng mình.

Phía trước một đoạn đường đã đủ mệt mỏi, nàng không muốn lại tiếp tục mệt như vậy.

Tuy đánh cuộc này có điểm quá mức, nhưng kỳ thật nàng khá nắm chắc thắng lợi, dù sao muốn ở huyện nha hay không, còn không phải nàng định đoạt? Nếu nàng không muốn đi, chẳng lẽ Từ Lệnh Sâm có thể cứng rắn nâng chính mình đi hay sao?

Tưởng tượng như vậy, Kỷ Thanh Y liền cảm thấy tin tưởng gấp trăm lần, chính mình thắng chắc rồi.

Nàng ra vẻ cao ngạo liếc mắt Từ Lệnh Sâm: “Đánh cuộc thì đánh cuộc, chẳng lẽ bổn thế tử phi là người chưa chiến đã bỏ chạy!”

Nàng giống như một con mèo ngạo kiều, cực kỳ đáng yêu.

Từ Lệnh Sâm bị nàng chọc cười ha ha, “chụt” một tiếng hôn má nàng: “Thế tử phi ngoan ngoãn của ta, nàng cứ tắm rửa sạch sẽ chờ bổn thế tử lâm hạnh đi.”

Kỷ Thanh Y không chịu thua: “Thế tử điện hạ sai rồi, phải là chàng chuẩn bị ngựa tốt đưa bổn thế tử phi du sơn ngoạn thủy mới đúng!”

Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo mũi nàng: “Sao nàng đáng yêu như vậy.”

Bé ngoan lại bị lừa, còn bộ dáng tất thắng, thật là cộc lốc ngốc ngốc làm người thương tiếc, hắn cực kỳ cao hứng.

Kỷ Thanh Y cũng cười theo, nàng cảm thấy chính mình nắm chắc thắng lợi, Từ Lệnh Sâm phải thua không thể nghi ngờ.

“Tâm tư xấu xa của chàng sẽ không thực hiện được.”

“Được, ta đây chờ.”

Từ Lệnh Sâm ôm nàng càng chặt, chỉ cảm thấy sung sướng vô cùng.

Chỉ cần ở cạnh nàng, cho dù là ở bên nhau đấu võ mồm, cũng làm hắn cảm thấy cực kỳ thư thái vui sướng, nàng nhất định là ông trời cố ý an bài cho hắn.

Thực mau, thuyền cập bờ tại Liêu Thành.

Huyện lệnh Liêu Thành mang theo nữ quyến trong nhà tới bờ biển tiếp giá.

Huyện lệnh cách bình phong dập đầu với Kỷ Thanh Y, nói mời Kỷ Thanh Y rời thuyền lên kiệu, nữ quyến nhà hắn sẽ một đường tháp tùng.

Thường lúc này, Kỷ Thanh Y sẽ tuyên phu nhân tri phủ, phu nhân huyện lệnh vào triệu kiến, hai bên gặp nhau xong, phu nhân sẽ một đường hầu hạ Kỷ Thanh Y đến phủ nha hoặc là huyện nha.

“Huyện lệnh đứng lên đi.” Cách bình phong, Kỷ Thanh Y nhìn thấy huyện lệnh đứng lên, nàng nói: “Huyện lệnh đại nhân trở về đi, ta đã thương lượng với thế tử, lần này không ở huyện nha, chúng ta tính toán ở dịch quán.”

“Dịch quán?” giọng huyện lệnh tràn ngập hoảng sợ: “Dịch quán ngư long hỗn tạp, lui tới loại người nào cũng có, nếu va chạm thế tử phi phải làm sao bây giờ?”

Không nghĩ tới huyện lệnh này còn nhiệt tình có trách nhiệm như vậy, Kỷ Thanh Y nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thuê khách điếm.”

“Chúng ta có thể bao hết khách điếm, để thị vệ canh giữ bên ngoài, trị an Liêu Thành hẳn là cũng không tệ lắm? Chắc là sẽ không có người cả gan làm loạn va chạm nghi giá thế tử.”

Lúc này, Kỷ Thanh Y trước tiên ngăn chặn lời huyện lệnh nói.

Kỳ thật nàng cũng hiểu, huyện lệnh nhất định cho rằng nàng ra vẻ khiêm tốn, chính mình trước tiên nói hết lời, huyện lệnh đã biết quyết định của chính mình, sẽ thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, sau đó bọn họ sẽ ở tại khách điếm, nàng thắng Từ Lệnh Sâm thật hoàn mỹ!

Ai ngờ nghe được “thịch” một tiếng, huyện lệnh đột nhiên quỳ xuống, cách bình phong dập đầu với Kỷ Thanh Y: “Vi thần tiếp giá tới muộn, tội đáng chết vạn lần, mong thế tử phi niệm tình vi thần vi phạm lần đầu, tha thứ vi thần. Thần trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, cầu thế tử phi tha mạng.”



Bởi vì cách bình phong, huyện lệnh sợ Kỷ Thanh Y không biết hắn ăn năn, lúc dập đầu phi thường dùng sức, toàn bộ phòng đều nghe được tiếng dập đầu “Rầm”, “Rầm”, và tiếng huyện lệnh đau khổ cầu xin năn nỉ.

Kỷ Thanh Y ngốc.

Qua một hồi lâu mới nói: “Huyện lệnh không cần kinh hoảng, ngươi không hề tiếp giá muộn, cũng không có cử chỉ va chạm, không cần hoảng sợ tự trách.”

Huyện lệnh lập tức ngừng lại, dùng giọng điệu vô cùng cảm kích, sống sót sau tai nạn nói: “Đa tạ thế tử phi đại nhân không nhớ lỗi của tiểu nhân, vi thần lập tức kêu tiện nội lại đây hầu hạ thế tử phi lên kiệu.”

Kỷ Thanh Y buồn bực nói: “Huyện lệnh đại nhân, vừa rồi không phải ta đã nói không ở hậu viện huyện nha sao? Ý tốt của ngươi lòng ta lãnh.”

Vừa mới dứt lời, tiếng dập đầu “Rầm”, “Rầm” lại một lần nữa vang lên: “Vi thần tội đáng chết vạn lần, xin thế tử phi tha thứ, vi thần nhất định sửa đổi, cầu thế tử phi tha mạng!”

Hắn vẫn luôn như vậy, Kỷ Thanh Y quả thực không thể hiểu được, liền mấp máy miệng với Thải Tâm.

“Huyện lệnh này thật là không quy củ!” Thải Tâm quát: “Thế tử phi đã nói không trách tội ngươi, ngươi thế nhưng còn dây dưa không thôi, là đạo lý gì?”

“Thế tử phi không muốn ở huyện nha, đó là tội lỗi của vi thần…… Cầu thế tử phi khai ân, tha vi thần một mạng.”

Kỷ Thanh Y kinh mở to hai mắt nhìn.

Đây là có chuyện gì?

Không giống tưởng tượng của chính mình một chút nào.

Nàng không ở nhà huyện lệnh là vì không cho bọn họ thêm phiền toái, sao huyện lệnh này lại giống như phê khảo lên chức thất bại vậy.

Trong đầu không tự chủ được hiện ra mặt Từ Lệnh Sâm cười khanh khách đắc ý, Từ Lệnh Sâm nhất định biết!

Nhưng hắn nhất định sẽ không nói cho nàng.

Nói không chừng giờ phút này hắn đang chờ xem chính mình chê cười.

Không được, nàng tuyệt đối không đi hỏi hắn, tuyệt đối không làm hắn thực hiện được.

Đáng giận huyện lệnh này cái gì cũng không nói, chỉ biết dập đầu, nếu chính mình cự tuyệt, chỉ sợ hắn sẽ dập đầu chết ở chỗ này, nếu đồng ý, chẳng phải mình liền thua?

Tưởng tượng đến lúc thua sẽ phải……

Mặt nàng lập tức lại đỏ, cắn cắn môi……

“Thải Tâm, kêu huyện lệnh này đi ra ngoài, mời huyện lệnh phu nhân vào nói chuyện.”

Thải Tâm đi ra ngoài, truyền lời Kỷ Thanh Y phân phó, huyện lệnh kinh sợ theo Thải Tâm đi ra.

Huyện lệnh đi lên bờ, người bên ngoài đều khiếp sợ!

Huyện lệnh phu nhân càng là sắc mặt trắng bệch, ngay lập tức rơi nước mắt.

Lúc đi vào, huyện lệnh ăn mặc sạch sẽ, phong độ nhẹ nhàng. Lúc đi ra, quần áo hắn ướt thấu mồ hôi, tinh thần mỏi mệt hoảng loạn, trên trán tím một khối thật lớn, rách da còn chảy máu.

“Lão gia, ông làm sao vậy?”

Ninh Vương thế tử phi là Hỗn Thế Ma Vương hay sao, thế nhưng tra tấn lão gia thành dạng này!

“Câm miệng!” Huyện lệnh quát lớn phu nhân, ôm đồm tay phu nhân: “Thế tử phi không muốn đến ở huyện nha. Phu nhân ơi!”

Huyện lệnh cảm thấy chính mình cũng sắp khóc: “Cho dù như thế nào bà cũng phải khuyên thế tử phi vào huyện nha ở, tiền đồ của vi phu tất cả phó thác trên người bà.”

Huyện lệnh phu nhân khiếp sợ.



Bà xuất thân nông phụ, huyện lệnh lão gia qua tuổi bốn mươi mới khảo trúng tiến sĩ, được ngoại phóng làm tri huyện.

Ở trong mắt bà, lão gia nhà mình không gì làm không được, lão gia là mệnh quan triều đình, đi vào chỉ mới một khắc đã bị tra tấn thành cái dạng này, nếu bà đi vào, còn có mạng trở ra sao?

“Lão gia, thiếp thân…… Thiếp thân chỉ sợ không được.”

Huyện lệnh thấy phu nhân nói như thế, cắn chặt răng, nói: “Phu nhân bà cứ vào, thế tử phi đã không muốn thấy ta, đuổi ta ra ngoài, nàng muốn gặp bà, đây là đường sống của chúng ta. Nếu bà có thể khuyên được thế tử phi, trở về ta lập tức đuổi mấy di nương kia đi, sau này chỉ có hai chúng ta sống với nhau. Nếu ngay cả bà cũng không thành, đó chính là vận số của bản quan đến cùng, ta cũng không phải huyện lệnh, bà cũng không phải phu nhân, chúng ta cáo lão về quê.”

Lợi dụ ở phía trước, cưỡng bức ở phía sau.

Huyện lệnh phu nhân ngẫm lại ngày sau không có mấy di nương chướng mắt kia, nội trạch chỉ có một mình bà độc đại, lại tưởng tượng chính mình từ huyện lệnh phu nhân biến thành thứ dân nương tử, về sau sinh kế đều thành vấn đề, cuối cùng cắn chặt răng, thấy chết không sờn nói: “Lão gia, thiếp thân lập tức đi, lão gia nhớ kỹ lời ông vừa nói, nếu thành công tự nhiên tốt nhất, nếu không thành, thiếp thân cũng nhất định sẽ cùng lão gia đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ.”

Huyện lệnh cảm động không biết nói gì, chỉ run run môi nhìn theo phu nhân nhà mình lên thuyền.

Thuyền bay nhàn nhạt mùi hoa, đồ vật bày biện trong phòng không có chỗ nào mà không phải tốt nhất, có rất nhiều đồ vật huyện lệnh phu nhân thấy cũng chưa gặp qua, ví dụ như bình phong chạm rỗng, bệ bình phong là cẩm thạch trắng, thạch lựu được khảm trên đó lớn nhỏ cỡ nắm tay tiểu hài tử, nhìn giống nhau như đúc, bảo thạch vừa lớn vừa đỏ như vậy thật là hiếm thấy.

Huyện lệnh phu nhân quỳ xuống dập đầu với Kỷ Thanh Y: “Gặp qua thế tử phi.”

Chỉ nghe bên trong truyền đến một giọng nói kiều mềm ôn nhu: “Phu nhân đứng lên đi, mời ngồi.”

Giọng nói này quá dễ nghe, giống như nước suối chảy qua trong lòng, người có giọng nói dễ nghe như vậy, tất nhiên là tiên nữ, sao có thể hãm hại lão gia chứ.

“Dời bình phong đi đi.”

Xong đời!

Huyện lệnh phu nhân khóc than trong lòng!

Thế tử phi nhất định muốn sửa trị ta.

Xong rồi, xong rồi.

Bình phong được dời đi, Kỷ Thanh Y liền nhìn thấy huyện lệnh phu nhân mặt xám như tro tàn, thân mình hơi hơi phát run, nàng càng khó hiểu.

“Phu nhân, sao bà không ngồi.”

Huyện lệnh phu nhân như rối gỗ giật dây, ngơ ngác ngồi xuống.

“Bà đừng sợ.” Kỷ Thanh Y buồn cười nói: “Ta không ăn người.”

Huyện lệnh phu nhân nghe giọng nói dễ nghe, nhịn không được nhìn thoáng qua.

Mẹ ơi!

Phía trên ngồi chính là người sao?

Đó là tiên nữ đi?

Gương mặt kia trắng tuyết như cục bột, tròng mắt sáng lấp lánh, đen là đen, trắng là trắng, đôi mắt chớp chớp, giống như có thể nói. Miệng kia, mũi kia, khuôn mặt kia, thế nhưng không có một chỗ nào không đẹp.

Huyện lệnh phu nhân xoa xoa mắt, xem ngây người.

Hành động của bà làm Kỷ Thanh Y, Thải Tâm, Tuệ Tâm đều cười.

“Phu nhân, vừa rồi ta nói không đi huyện nha ở, dường như huyện lệnh thực…… phiền não, không biết nguyên nhân ra sao?”

Kỷ Thanh Y nhắc tới huyện lệnh, huyện lệnh phu nhân như ở trong mộng mới tỉnh, từ ghế trên đi xuống, quỳ gối trên mặt đất: “Cầu thế tử phi đi huyện nha ở đi, nếu không lão gia nhà chúng ta khó giữ được chức quan.”

Kỷ Thanh Y ngây người.

Nàng chẳng qua là không đi huyện nha ở mà thôi, sao huyện lệnh lại khó giữ được chức quan chứ?