Sủng Thê Làm Vinh

Chương 121: Ra mặt



Cuối tháng sáu kinh thành đã phi thường nóng bức.

Từ Ninh Cung sớm đã thả bồn băng, dùng xong cơm sáng, Thái Hậu liền phân phó tiểu thái giám: “Đi xem Kỷ thị đã tới chưa.”

Chỉ chốc lát, tiểu thái giám đã trở lại, hắn cười ha ha hồi bẩm: “Thái Hậu, thế tử phi đã tới rồi, muốn mời vào sao?”

Hắn nhéo nhéo túi tiền trong cổ tay áo, nghĩ thế tử điện hạ và thế tử phi ra tay hào phóng, trong lòng vui như nở hoa.

Trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia sáng lạnh, trên mặt lại cười: “Kêu nàng đến đại điện chờ. Ký Thu, cùng ta đi ra ngoài.”

Hôm nay, Kỷ thị đừng mơ tưởng được chỗ tốt.

Sắc mặt Tiết Ký Thu dịu dàng như thường, trong lòng lại thống khoái, Kỷ Thanh Y thành thân mới mấy tháng, chưa có thai vốn cũng không có gì, nhưng có Mạnh Tĩnh Ngọc làm so sánh, Mạnh Tĩnh Ngọc mang thai, nàng không mang thai, đây là cái sai lớn nhất của nàng.

Nói tiếp, còn phải cảm tạ Mạnh Tĩnh Ngọc, nếu không làm saoThái Hậu có thể tìm được cơ hội?

Đột nhiên Tiết Ký Thu cứng đờ, Thái Hậu cũng ngừng bước chân.

Kỷ Thanh Y ngồi trong đại điện, nam tử ngồi bên cạnh nàng cao quý ưu nhã lại không mất anh khí bừng bừng, không phải Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm thì là ai?

Không phải nói hôm nay Từ Lệnh Sâm không nghỉ phép sao? Sao hắn lại ở đây?

Thấy Thái Hậu, hai người đồng thời đứng dậy vấn an.

Sắc mặt Thái Hậu âm trầm như quét một tầng sương: “Lệnh Sâm, hôm nay con không đi Binh Bộ sao?”

“Vốn dĩ định đi.” Từ Lệnh Sâm nghiêm mặt nói: “Nghe nói Hoàng tổ mẫu muốn triệu kiến thế tử phi, con mới cùng nàng lại đây, không biết Hoàng tổ mẫu có chuyện gì muốn phân phó?”

Trên trán Thái Hậu gân xanh nhảy nhảy.

Từ Ninh Cung là hang hổ ổ sói sao? Bà là sài lang mãnh thú sao? Chính mình chẳng qua muốn triệu kiến Kỷ thị mà thôi, đứa cháu này liền ba ba đuổi tới, sợ chính mình làm gì Kỷ thị!

Thái Hậu tức giận, càng thêm định chủ ý muốn sửa trị Kỷ Thanh Y.

Trước kia tuy đứa cháu này và chính mình không thân, nhưng cũng tuyệt đối không dám ngỗ nghịch mình như thế, từ khi cưới Kỷ thị, hắn liền thay đổi.

Bà ngược lại muốn nhìn, hắn lấy gì che chở Kỷ thị!

“Ngày hôm qua Mạnh thị khám ra có thai.” Thái Hậu cong mày, ánh mắt sắc bén: “Mạnh thị thành thân trễ hơn hai người một tháng, ngược lại nàng nhanh chân đến trước, Kỷ thị, ngươi nói xem là chuyện như thế nào?”

“Thế tử phi thân thể khoẻ mạnh, là con tạm thời không muốn……”

“Con im miệng!” Thái Hậu giận dữ, hung hăng hất chung trà trên bàn xuống đất: “Để Kỷ thị nói.”

“Hoàng tổ mẫu.” vẻ mặt Từ Lệnh Sâm lạnh xuống, ngữ tốc nói chuyện với Thái Hậu cũng biến chậm: “Ngài thật sự muốn như thế sao?”

Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt vẫn luôn nhìn Thái Hậu, trong mắt không có bất luận cảm tình gì.

Thái Hậu thấy Từ Lệnh Sâm như thế, trong lòng đầu tiên là chợt lạnh, tiếp theo phẫn nộ ập tới, lạnh giọng quát lớn: “Ai gia thấy Mạnh thị có thai, quan tâm thân thể Kỷ thị, chẳng lẽ cũng không được sao?”

Nói xong không đợi Từ Lệnh Sâm trả lời, liền cao giọng hô: “Trương thái y đâu, còn không mau vào xem mạch cho thế tử phi!”

Trương thái y mồ hôi đầy đầu, xách theo hòm thuốc chạy chậm vào, trước tiên thỉnh an đám người Thái Hậu, sau đó quỳ gối trước mặt Kỷ Thanh Y: “Thế tử phi, vi thần thỉnh mạch cho ngài.”

Hắn nhìn Kỷ Thanh Y, trong mắt chảy ra khẩn cầu.

Kỷ Thanh Y không nói chuyện, để cổ tay lên gối chẩn mạch, lấy khăn che lại cổ tay, để hắn xem mạch.

Sắc mặt Từ Lệnh Sâm thực lạnh, vẫn luôn ở bên cạnh nhìn.

Qua thời gian một chén trà nhỏ, Trương thái y mới thu hồi tay.

“Như thế nào?” Thái Hậu gấp không thể chơ hỏi Trương thái y: “Có thai hay không?”

Trương thái y nhẹ nhàng lắc đầu: “Vi thần vẫn chưa khám được hỉ mạch.”

“Hừ!” Thái Hậu chụp một cái tát trên bàn, phẫn nộ quát: “Kỷ thị, ngươi vào cửa sớm hơn Mạnh thị một tháng, hiện giờ thế nhưng còn chưa có thai, nếu ta là ngươi đã xấu hổ mắc cỡ chết được. Trương thái y, ngươi mau khai phương thuốc trợ dựng, cho Kỷ thị uống, sớm ngày khai chi tán diệp cho thế tử.”

“Thái…… Thái Hậu.” Trương thái y vừa mới đứng dậy, lại “thịch” quỳ xuống: “Thế tử phi có bệnh lạnh tử cung, chỉ sợ không dễ thụ thai.”

“Cái gì?” Thái Hậu chấn động: “Ngươi nói là thật sự?”

Kỷ Thanh Y lại là sắc mặt trắng bệch, không dám tin tưởng nhìn Trương thái y, đời trước nàng chưa bao giờ từng có thai, nàng chỉ may mắn, lại chưa từng nghĩ tới thân thể chính mình có bệnh.

Mà một đời này thời gian gả cho Từ Lệnh Sâm còn ngắn, tuy trong lòng có chút hoài nghi, lại được Từ Lệnh Sâm trấn an, không nghĩ nhiều.

Nàng thế nhưng là thể chất cung hàn không thể có thai sao?

Vậy chẳng phải là nàng không thể có con của chính mình sao?

Đầu vai ấm áp, lại là tay Từ Lệnh Sâm đặt trên vai nàng, Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, thấy Từ Lệnh Sâm nhìn chính mình thật sâu, trong mắt đều là trấn an yêu thương.

Nàng hiểu ý của hắn là muốn chính mình đừng tin, nhưng đời trước nàng thật sự không có thai, trong lòng Kỷ Thanh Y độn độn đau, lại sinh sôi chịu đựng, không muốn làm Thái Hậu phát hiện manh mối.

Nàng thân mình cương gắt gao, Từ Lệnh Sâm tự nhiên có thể cảm giác được, hắn nhanh chóng tiến lên, đứng trước mặt Kỷ Thanh Y, nhìn Thái Hậu gằn từng chữ một nói: “Hoàng tổ mẫu quan tâm con nối dõi của con, làm sao con không quan tâm chứ? Tuy thế tử phi bị cung hàn, nhưng con đã mời đại phu điều trị cho nàng.”

“Không chỉ thế tử phi, đó là con, trước đó cũng nhờ thái y nhìn qua, lúc ấy thái y nói con bị thương thận, phương diện con nối dõi có chút gian nan. Nếu thật luận lên, vẫn là vấn đề của con nhiều hơn một ít, cho nên bệnh này, yêu cầu phu thê cùng trị. Này vốn là việc xấu hổ, con không muốn mọi người đều biết, không nghĩ tới Hoàng tổ mẫu thế nhưng sốt ruột như vậy, bức con không thể không bẩm báo tình hình thực tế.”

Thái Hậu vốn chiếm thượng phong, nghe hắn nói như thế, sắc mặt lại âm.

Bà không nghĩ tới với sự kiêu ngạo của Từ Lệnh Sâm, thế nhưng có thể vì Kỷ Thanh Y làm được bước này.

“Lệnh Sâm, lời như vậy sao có thể nói bậy?” ánh mắt Thái Hậu sắc bén trừng Từ Lệnh Sâm: “Ta xem việc này tám phần là khám sai rồi, là thái y nào bắt mạch cho con, sao có thể khinh suất như thế?”

Chỉ cần Từ Lệnh Sâm nói ra tên thái y kia, bà lập tức kêu người tới giằng co.

Trong lòng Từ Lệnh Sâm cười lạnh, trên mặt cũng mang theo vài phần, hắn lạnh lùng liếc Trương thái y.

Trương thái y quỳ gối một bên, mồ hôi đầy đầu, trong lòng đắng như nuốt hoàng liên.

Đêm qua Thái Hậu đột nhiên tuyên triệu, hắn cho rằng Thái Hậu bị bệnh, lại không nghĩ căn bản không phải sinh bệnh, mà là kêu hắn bôi nhọ thế tử phi không thể sinh dục.

Ninh Vương thế tử há là người dễ tha thứ? Hắn đương nhiên không dám, nhưng Thái Hậu lại uy hiếp đuổi hắn ra khỏi Thái Y Viện, còn mang đi con trai duy nhất của hắn, nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lệnh Thái Hậu, có lẽ con hắn vĩnh viễn đều không về được.

Vì con trai, Trương thái y chỉ có thể bí quá hoá liều, lại không nói chết, chỉ nói là bệnh lạnh tử cung, dù sao nữ tử thể nhược có chút cung hàn đúng là bình thường.

Hắn quỳ gối một bên mắt trông mong nhìn Thái Hậu và Từ Lệnh Sâm so chiêu, chỉ muốn trận tai họa này nhanh qua đi, hắn cũng có thể nhanh rời đi nơi thị phi này đón con trai về nhà.

Không ngờ Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm thế nhưng nói từng tìm thái y xem qua, còn dùng ánh mắt có thể giết người nhìn hắn.

Trương thái y ra mồ hôi như tắm, hận không thể chết ngất đi.

“Hoàng tổ mẫu biết không, người chẩn trị cho con không phải ai khác, chính là Trương thái y này.” Từ Lệnh Sâm cong khóe môi, châm chọc nói: “Ngài nói có khéo không?”

Thái Hậu ngẩn ra.

Trương thái y lại cảm thấy lạnh cả người, rét từ tim xông lên đầu, hắn run run.

Hắn chưa từng khám mạch cho Ninh Vương thế tử, làm sao từng nói Ninh Vương thế tử con nối dõi gian nan?

Ninh Vương thế tử đây là bức bách hắn!

“Trương thái y, đa tạ ngươi thay ta bảo thủ bí mật.” Từ Lệnh Sâm chầm chậm nói: “Chỉ là hôm nay Hoàng tổ mẫu một hai phải đào đến cùng, ngươi cũng không cần lại thay ta che giấu.”

Lông tơ toàn thân Trương thái y đều dựng thẳng lên, hắn biết một khi vô ý, đừng nói là con trai, đó là cả nhà, cũng vô cùng có khả năng chết chung.

“Hồi Thái Hậu.” Trương thái y bò trên mặt đất, gian nan nói: “Ninh Vương thế tử nói không sai, vi thần đích xác từng khám mạch cho điện hạ, hắn thật bị thương thận, con nối dõi gian nan.”

Nói ra một câu này, Trương thái y toàn thân ướt đẫm.

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một khi đã như vậy, Lệnh Sâm nên điều trị cho tốt.”

“Dạ, đa tạ Hoàng tổ mẫu dạy bảo.” Từ Lệnh Sâm gằn từng chữ một nói: “Tôn nhi ghi nhớ trong lòng. Nếu không có việc gì, tôn nhi cáo lui.”

Nói xong, hắn lôi kéo Kỷ Thanh Y, xoay người liền đi, một chút thể diện cũng không lưu cho Thái Hậu.

Thái Hậu tức giận sắc mặt trắng bệch, che ngực ngã ngồi trên ghế thở dốc. May mắn Trương thái y cứu trị kịp thời, nếu không chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì. Thái Hậu cũng bởi vậy thả con trai Trương thái y.

Chuyện này thực mau truyền toàn bộ trong cung đều biết.

Trưa hôm đó, Hoàng Hậu phái người đến Ninh Vương phủ, lệnh Kỷ Thanh Y ở nhà sao chép kinh văn mang đến chùa Đàm Thác, trước khi sao chép xong, không cho phép ra phủ.

Hoàng đế biết được cảm thấy Hoàng Hậu thực hiểu chuyện: “Thái Hậu tuổi lớn, làm việc càng ngày càng không có kết cấu, phương pháp này của nàng thực tốt, nhờ vậy, Kỷ thị không cần tiến cung thỉnh an.”

“Còn không phải Hoàng Thượng yêu thương cháu trai, cháu dâu, thần thiếp mới dám làm như vậy.” Hoàng Hậu nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chỉ là Sâm nhi đứa nhỏ này cũng quá sủng ái Kỷ thị chút, không khỏi có chút nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.”

Hoàng đế nghe xong lại nói: “Tuy rằng nhi nữ tình trường, lại cũng quả cảm kiên nghị.”

Hoàng Hậu nghe trong giọng nói hắn đều là tán thưởng, trong lòng trầm xuống, vội cười nói: “Yêu thương thê tử như vậy, thật là đứng đầu tông thất kinh thành chúng ta.”

Lúc này hoàng đế không nói gì, mà lâm vào trầm tư.

Đứa cháu này quá giống chính mình, ngạo nghễ bừa bãi, tài hoa hơn người, ngay cả cách xử sự cũng giống như đúc.

Chỉ tiếc chính mình…… Lại nói tiếp, so với chính mình, Lệnh Sâm vẫn là may mắn hơn nhiều, vậy thì để hắn làm Vương gia nhàn tản đi, cùng Kỷ thị song túc song phi, chẳng phải là một chuyện tình đẹp. Nếu có thể chọn, mình tình nguyện không làm hoàng đế, mà là cùng người thương bên nhau lâu dài.

Kỷ Thanh Y có một bùa hộ mệnh như sao chép kinh, bắt đầu ở nhà hóng mát ăn dưa, còn về chép kinh tự nhiên là từ từ, dù sao Hoàng Hậu không hạn chế thời gian, còn không phải nàng muốn chép bao lâu liền chép bấy lâu?

Mà Thái Hậu tính toán kêu Kỷ Thanh Y tiến cung hầu bệnh để tra tấn nàng, nghe được việc này càng tức giận tâm can run rẩy.

Từ Lệnh Sâm lại bận, vì Trần Văn Việt xuất binh bình định Nam Cương, yêu cầu dụng binh, cũng yêu cầu lương thảo, hoàng đế giao toàn quyền việc này cho Từ Lệnh Sâm đốc thúc.

Bình Dương hầu Trần Ung là Binh Bộ thượng thư, tự nhiên sẽ không kéo chân sau Trần Văn Việt, Hộ Bộ thượng thư vẫn luôn bảo trì trung lập cũng không đứng thành hàng, Bình Dương hầu cảm thấy binh cường tướng dũng, lương thảo sung túc, Trần Văn Việt đi chuyến này, nhất định có thể ‘không gì không công được, đánh trận nào cũng thắng’.

Từ Lệnh Sâm lại nói: “Chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Thái Tử tuyệt đối sẽ không để việc này thuận lợi tiến hành.”

Bình Dương hầu hơi hơi kinh ngạc, biết Từ Lệnh Sâm tài trí hơn người, lời hắn nói tất nhiên có đạo lý, vì thế đánh tinh thần lưu tâm triều đình.

Không qua mấy ngày, liền nghe nói Hộ Bộ thượng thư bị bệnh nặng không xuống giường được, chỉ đành ở nhà tĩnh dưỡng, Hộ Bộ tả thị lang Vưu Ngôn Nhiên tạm thay chức Hộ Bộ thượng thư. Vưu Ngôn Nhiên là thân tín của Thái Tử, có hắn, lương thảo tám phần muốn ra vấn đề.

Bình Dương hầu nghe nói việc này, tức giận mặt mũi trắng bệch, lập tức đi tìm Từ Lệnh Sâm thương lượng đối sách.