Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 12



Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

- ----

Ngày trước nợ hắn quá nhiều, không biết sau này có cơ hội bồi thường hay không.

Y lấy ra vòng cổ Hoàng Vũ lúc nào cũng mang theo bên người, cùng với một đạo thanh tâm chú đặt bên cửa sổ Ma cung.

Kỳ hạn cuối cùng đã đến, tiền tuyến truyền tin tức về, Hạo Giang Tiên Quân Giang Uẩn Tranh tự mình rời núi tương trợ, nháy mắt xoay chuyển chiến cuộc.

Lúc đó, Tống Thời Việt một thân nhung trang đã sớm mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị tự mình ra mặt chấm dứt tất cả.

Bên cửa sổ có thứ gì đó bị ánh mặt trời chiếu vào, phản chiếu ánh sáng vàng lấp lánh.

Tống Thời Việt tiến lên nhìn, lại là Hoàng Vũ.

Hắn đã từng thấy thứ này, là đồ vật bên người sư tôn...

Ánh mắt chạm đến cuốn sách nhỏ, Tống Thời Việt ngẩn ra.

Phía trên viết: Chúc mừng sinh nhật đồ nhi Thời Việt.

Tuy rằng chữ viết hơi xiên xẹo, nhưng có thể thấy được là Vân Trì tự tay viết.

Chẳng lẽ tay y bị thương? Tống Thời Việt nhíu mày, vô thức nhớ tới một số chuyện hắn đã chẳng buồn nhớ từ lâu.

Chính hắn đã quên, thì ra hôm nay là sinh nhật hắn.

Cho nên sư tôn xuất hiện, không phải vì Thanh Hư Bắc cảnh, chỉ vì chúc mừng sinh nhật hắn thôi sao?

Lồng ngực bị một loại cảm xúc khó tả lấp đầy, đôi mắt hắn âm u, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật sự là sư tôn sao?

Y lại đang ở nơi nào?

"Meo ~"

Tống Thời Việt quay đầu lại.

Mèo con nằm trên bàn chậm rì rì vươn vai, lăn một vòng, mở mắt ra.

Ma tộc ở tiền tuyến nhận được lệnh Ma Tôn, lập tức rút lui.

Người Thượng giới hết sức vui mừng, ca ngợi Hạo Giang Tiên Quân nổi danh bất biến, hệt như năm đó chấn động thiên hạ, vừa hạ sơn đã dọa lui Ma tộc.

Chỉ là hắn mấy năm nay không quản chuyện đời, lần này xuất sơn lại ngoài dự đoán của mọi người.

Năm đó, Lăng Vân Tiên Tôn Thanh Hư Bắc cảnh cùng Hạo Giang Tiên Quân đảo Đồ Nam một nam một bắc như sao song tử tọa trấn hai bên, cũng như nhật nguyệt đồng huy*, nổi danh ngang ngửa.

*Nhật nguyệt đồng huy: Mặt trời mặt trăng cùng tỏa sáng

Giang Uẩn Tranh từng bại dưới tay Vân Trì tại một kỳ thi đấu môn phái, đứng hàng thứ hai, nhưng so với Lăng Vân Tiên Tôn lạnh lùng không rõ vui buồn, mọi người càng thích tính tình có chút dị biệt nhưng hòa đồng của Giang Uẩn Tranh hơn.

Chỉ là Giang Uẩn Tranh lại cố tình coi trọng Lăng Vân Tiên Tôn ít nói ít cười kia, không màng ánh mắt thiên hạ mà cả ngày chạy theo sau y, chọc y vui vẻ, gạ y nói chuyện.

Song Tiên Tôn dầu muối không ăn, thậm chí cảm thấy hắn quá phiền toái, lần nào cũng cự tuyệt không chút lưu tình.

Hạo Giang Tiên Quân nào đã bị đối xử như vậy?

Nhưng hắn vẫn cứ sáp vào, cười hì hì.

Ai cũng cảm thấy Tiên Quân thật mất giá, nhưng Tiên Quân nhất định chỉ thích người này.

Về sau, Tiên Tôn và Tiên Quân cãi nhau một trận, người ta chỉ biết sau đó Hạo Giang Tiên quân ảm đạm bế quan, từ đây chưa từng hiện thế. Lần này cũng là vội vàng mà đến, lại vội vàng rời đi, chỉ để lại một lời nhắn cho đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh.

"Ngày ấy lúc Tiên Quân hiện thân ta không ở đó, rốt cuộc hắn đã nói gì thế?!"

Đệ tử áo trắng đang bị y tiên xử lý miệng vết thương, nghe được câu này, lực trên vai lại nặng thêm mấy phần, đau đến hắn la oai oái: "Ai da ui, đau quá!"

"Ngươi nói đi! Nhanh lên!!"

Người nọ xoa bả vai, nhớ lại ngày đó Hạo Giang Tiên quân một thân bạch y, cảm thấy dường như vô cùng quen thuộc.

Hắn ngự kiếm trên không, phóng thích uy áp đẩy lùi ma tộc tới gần, không bao lâu, Ma tộc liền lùi lại.

Hắn dường như không tính toán, cũng không ham chiến, quyết đoán lựa chọn gia cố kết giới, thậm chí chưa từng hạ xuống mặt đất.

Mọi người nhìn Hạo Giang Tiên Quân như một vị thần, đang muốn nói gì đó, lại nghe Tiên Quân nhẹ nhàng ném xuống một câu: "Lăng Vân Tiên Tôn thiếu ta một ân tình, nói với y, nhớ kỹ vào."

Hắn vung ống tay áo, khoanh tay đứng đó, dưới ánh mắt phát ngốc của mọi người ngự kiếm rời đi.

"Haiz... Tiên quân vậy mà còn si tình như thế, ngày trước vì Tiên Tôn mà bế quan không ra, bây giờ vẫn còn nhung nhớ y, haiz ~"

"Nhưng mà Tiên Tôn đã về cõi tiên rồi... Sao còn cố chấp như vậy?"

"Có lẽ Tiên Quân vẫn chưa biết?"

Mọi người ăn ý ngậm miệng, trong lòng đều rõ như gương, nhất trí đồng lòng cho rằng cần gạt Tiên Quân, nếu để Tiên Quân biết... Thượng giới chịu không nổi hắn đập phá đâu.

Mọi người vừa lắc đầu thở dài vừa tản ra, đều nói "Đáng tiếc"...

Vị đệ tử lúc trước bị mọi người vây quanh còn đang tự hỏi, trong đầu hoảng hốt xuất hiện bóng dáng Lăng Vân Tiên Tôn, đột nhiên linh quang chợt lóe:

"A! Ta nhớ ra vì sao lại có chút quen thuộc rồi..."

Tiên Quân thay đổi, y phục biểu tình khí chất ngữ khí đều thay đổi, hoàn toàn không giống trước kia, trở nên có phần giống Tiên Tôn...

***

Ma tộc lui binh lui đến chẳng hiểu kiểu gì, nhưng lại không dám trái lệnh Ma Tôn, lúc này trong lòng còn nghẹn một cục, chờ Ma Tôn lên tiếng.

Tống Thời Việt lại không đưa ra bất kỳ giải thích gì.

Ban đêm, hắn đứng dưới mái hiên nhìn về nơi xa.

Thanh Hư Bắc cảnh đèn đuốc sáng trưng, nhưng điện Từ Hoàng lại chưa từng sáng lên dù chỉ một ngọn nến, hắn nhíu mày suy tư, cúi đầu vuốt ve Hoàng Vũ trong tay.

"Lúc ta không ở đây, chăm sóc mèo của ta."

Giao mèo con cho Hạ Sinh xong, hắn một mình rời khỏi Ma cung.

Dưới sự trợ giúp của Hạ Sinh, linh lực Vân Trì dần dần khôi phục, cuối cùng cũng có thể biến trở về hình người.

Sau khi Ma tộc rút binh, Hoắc Vô Nhai đã bị thả ra ngoài, địa lao trống rỗng, Hôi Nghiêu lại là cục xương cứng, không thể xuống tay điều tra kế hoạch bí mật của Ma giới. Vân Trì quyết định trước tiên đi tìm Bích Chu Thảo và Thủ Kỳ trước, hiện giờ Tống Thời Việt không ở đây, chính là thời cơ tốt nhất để ra ngoài tìm thuốc.

Tống Thời Việt chưa biết khi nào sẽ trở về, để tránh rắc rối, y phân tinh thần lực thành một phân thân ở lại Ma cung, khi Tống Thời Việt trở lại ít nhất có thể qua loa được một hồi.

"Linh lực Tiên Tôn không ổn, thân thể có chút suy yếu, lần này đi phải hết sức cẩn thận. Nếu Ma Tôn trở lại, ta sẽ lập tức thông tri cho ngài. Có yêu cầu trợ giúp gì, chỉ cần dùng Dẫn âm kính phân phó một tiếng, Hạ Sinh nhất định dốc hết sức lực."

Vân Trì che miệng ho nhẹ vài tiếng, ống tay áo dài trắng như tuyết che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như sao, dưới ánh nến tựa một mặt hồ sóng gợn lấp loáng: "Yên tâm."

Hạ Sinh quay mặt đi, thở dài: "Tiên Tôn vẫn nên... Dùng thuật dịch dung đi."

Gương mặt này, chỉ sợ quá thu hút ánh mắt người khác.

Nhậm Hựu Hoàn chiến thắng trong kỳ thi đấu môn phái, tuy rằng không thể thuận lợi bái nhập dưới tòa Lăng Vân Tiên Tôn nhưng cũng đem lại mấy phần danh khí cho Đông Lũy Bích.

Đông Lũy Bích xưa nay luôn mong muốn mở rộng môn phái, cùng Thượng giới trải qua một trận chiến với Ma tộc lại càng cảm nhận sâu sắc sự thiếu thốn, tĩnh dưỡng non nửa tháng sau đã gấp không chờ nổi phát ra thông cáo tuyển chọn đệ tử.

Vân Trì thay đổi một gương mặt bình thường, giấu đi một thân tu vi, cải trang thành người tu tiên tham gia tuyển chọn đệ tử của Đông Bích Lũy.

Xuyên qua rừng cây là một ngọn núi hoang, so với rừng cây rậm rạp phía sau lưng, nơi này cành khô lá úa rụng đầy đất.

Đêm đến, khắp nơi tĩnh lặng, tăng thêm vài phần rùng rợn, Vân Trì không nhanh không chậm đi tới, thỉnh thoảng cúi đầu quan sát cành khô dưới chân.

"A a a a a a! Cứu mạng! Cứu mạng!!!!!!!"

"Răng rắc ——" Cành khô bị dẫm gãy.

Vân Trì quay đầu lại, một thân ảnh đơn bạc chạy như bay đến, tốc độ vô cùng nhanh, phía sau cậu còn có một bóng người cao lớn, xa xa vọng lại tiếng chó sủa đinh tai nhức óc.

"A!!!" Thiếu niên vấp phải nhánh cây, bịch một tiếng ngã khuỵu xuống trước mặt Vân Trì. Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần, thiếu niên hoảng sợ, cùng tay cùng chân bò về phía Vân Trì.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Vân Trì duỗi tay xách cậu lên.

Thiếu niên kéo tay y muốn chạy, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ có thể sốt ruột la lên: "Đạo hữu! Chạy mau lên! Có thứ gì đó đang đuổi ta!!"

Vân Trì nhìn thoáng qua hướng người nọ chạy tới, khí định thần nhàn: "Chó?"

"Chó thành tinh đó!"

Vừa dứt lời, một con chó đen rất lớn đã chắn trước mặt bọn họ.

Thiếu niên mềm nhũn người, đặt mông ngồi xuống, tuyệt vọng: "Chạy không thoát rồi."

"Thỏ đế, còn chạy à?" Chó đen lắc mình biến thành người, cũng cao lớn như nguyên hình của gã, đôi mắt đỏ rực phát sáng trong bóng đêm.

"Quái vật!" Thiếu niên ngửa cổ, ngã xuống.

Vân Trì nhanh chóng dịch sang một bên, thiếu niên liền ngã xuống bên chân y.

Vân Trì: "..." Phản xạ có điều kiện thôi.

Chó đen nhìn một màn này, cười khẽ: "Nhưng cũng thú vị."

Vân Trì bình tĩnh nhìn gã.

Chó yêu, tu vi cũng không tệ lắm, chỉ mới ở đỉnh kỳ ấu niên, năm phần linh lực cũng đủ để đối phó rồi.

Thấy y không hề sợ hãi, chó yêu có vẻ hứng thú, vuốt cằm nhìn y: "Ngươi không sợ ta?"

Vân Trì không để ý đến gã, cúi đầu xem xét thiếu niên đã hôn mê bất tỉnh, sau khi xác nhận cậu không bị chó yêu cào bị thương thì xách cậu dựa vào hòn đá bên cạnh.

Chó đen cũng không nóng nảy, kiên nhẫn quan sát người trước mặt, hung ác nhe ra một hàng răng nanh: "Ta chính là quái vật."

Vân Trì nhìn quanh bốn phía xem có nơi nào có thể sắp xếp cho thiếu niên, bớt chút thời gian liếc mắt nhìn chó yêu một cái: "Ồ."

Ý cười trên mặt chó yêu càng rõ, vừa định mở miệng, Vân Trì lại giành trước một bước: "Đánh một trận hay tự rời đi?"

Y đã thấy một sơn động có thể ném thiếu niên vào, vì vậy không muốn lãng phí thêm thời gian.

Biểu tình chó yêu cứng đờ trong chớp mắt, lặng im cảm nhận một hồi, không cảm nhận được linh lực trên người thanh niên, cảm thấy người này không khỏi tự tin quá mức.

Một lát sau, gã bỗng ngửi thấy một mùi hương tươi mát.

"Mùi gì thế? Thơm quá." Chó yêu khịt mũi ngửi không khí, một lát sau mơ màng nhìn về phía Vân Trì, nhe răng cười, muốn lại gần y.

Thần sắc Vân Trì khẽ biến, đánh ra một chưởng.

Chó yêu nhất thời chưa kịp chuẩn bị, lui về sau mấy bước, một chân dẫm vào vũng nước, lại đột nhiên nhấc chân ra như dẫm phải mìn.

Gã bất động thanh sắc rời xa vũng nước, trong mắt hiện lên ý tán thưởng: "Không tồi, ngươi..."

"Bớt nói nhảm."

- ----

Cố lên, chương sau gặp lại Ma Tôn rồi >