Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 75: Đói



lúc Trở lại doanh địa đám thợ săn quả nhiên sớm đã trở lại, nhưng ở trong lều nhưng không thấy ba người kia. Ba người kia lăn đi đâu rồi ? nghĩ nghĩ, dù sao doanh địa cũng không lớn, cẩn thận đến từng lều tìm xem. Rốt cuộc ở trong lều của Khang thấy được Naaru, Tiger và Auge, ba người sắc mặt đều phi thường khó coi, hung tợn trừng Tôn Chí Tân. Khang và vợ hắn sắc mặt càng khó xem, quả thực là hung ác trừng Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân trơ mặt ra cười, hỏi mới biết ba người này đói bụng trở về ăn không đk cơm tối Tôn Chí Tân làm, đang ở đây ăn chực. Thử nghĩ, ăn qua mỹ vị tinh tế làm ra Trong tay Tôn Chí Tân, lại đi ăn thủ pháp chế biến thức ăn của người khác, đúng là một loại tra tấn, sao có thể không khiền người ăn tức bụng anh ách cho được? cái gọi là cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa thật khó đổi ra kiệm cần, chính là nói 3 người này.

Về phần khang cùng vợ hắn, nhà người ta căn bản chỉ làm cơm cho ba người ăn, tự nhiên phát sinh thêm ba cái mồm ăn vừa nhiều vừa lắm không nói, còn vừa ăn vừa kén chọn, nói cái này không tốt, cái kia không được, là ai thì cũng bão nổi.

Naaru và Tiger coi như phúc hậu, chỉ nghiêm mặt vùi đầu ăn không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt ghét bỏ mà thôi. Auge và con trai khang Litong là thiết ca nhi, nói chuyện không kiêng nể gì phê phán bốn phía. Ghê tởm hơn là tên này chính là một đứa trẻ không được tự nhiên, kia há mồm hông nói lời nào hay thì đừng nói, vừa nói liền toàn lời không tốt nham hiểm. Tỷ như câu này: Litong, ngươi xác định mụ mụ ngươi là ở dùng tay nấu sao ? ta như thế nào cảm giác so với Zimmer dùng chân nấu còn không bằng ? còn có câu này: Đây là cái gì hương vị ? mụ mụ ngươi cho vào trong nồi tột cùng là muối hay là độc dược ?

Nghe xong lời này, không chỉ có khang và vợ hắn, chính Litong cx muốn trừu tử hắn !

Đừng tưởng rằng mụ mụ Litong nghe xong sẽ vẻ mặt thê thảm ngồi xổm vẽ vòng tròn, nữ nhân tiền sử sức chiến đấu thực đáng sợ , nếu không phải khang giữ chặt nàng, mụ mụ Litong tuyệt đối sẽ giống mẫu báo hung ác vồ đến, đem tên này hủy diệt tại chỗ!

Đánh không được, nói cũng không lại hắn, cho nên Tôn Chí Tân đến liền thấy vẻ mặt oán phụ vợ con nhà khang, mặt kia, chậc chậc, cứ như hung linh khuya khoắt. Còn có ba vị gia kia, không, còn cả khang, tổng cộng bốn vị gia, phát ra oán khí, quả thực muốn chạy trốn, tựa như bốn luồng bão ù ù kéo tới.

Naaru nói:“Tôn Chí Tân, ngươi ngoan !” Nghiến răng nghiến lợi, khuyển đồng như lang.

Tiger nói:“Tôn Chí Tân, ngươi hôm nay khá lắm !” Ngoài cười nhưng trong không cười, báo đồng như đao.

Auge nói:“Hừ ! Buku, ngươi cầm trong tay cái gì ? đem lại đây cho anh ăn !”Từ đầu tới đuôi, mắt cũng chưa liếc Tôn Chí Tân một cái.

Khang liền rống giận:“Tôn Chí Tân, đem Lommar nhà người , cả những tên hỗn đản khác lĩnh về ngay cho ta !”

Ách…… Vị này đã hoàn toàn bạo tẩu .

Con bà nó, gọi tên mình cũng không cần chuẩn như vậy chứ ?

Tôn Chí Tân liền túng , cười làm lành nhìn khang và vợ con hắn đang tức sùi bọt mép, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy như mình đang nhận ba đứa quỷ xứ trong tay bảo mẫu nhà trẻ.

Nhanh chóng nhận lại ba vị đại thần, may là hôm nay ăn cơm dã ngoại thức ăn chuẩn bị quá nhiều, không ăn hết thì để Buku mang về. Lúc này nhanh tay dâng lên, ba vị gia trên mặt mới có chút nhân khí.

“Sao phải đi ?” Naaru hỏi như lãnh đạo hỏi nhân viên.

Nghe Naaru nói, Tiger quay đầu liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, sau đó dùng khoai sọ chấm đường nước thử một ngụm, không vui, đổi ăn trùng trúc. Di ? hương vị này hảo! đưa cho Naaru một ít, Naaru nhìn thoáng qua liền bị ghê tởm. sao lại là cái này nữa thế ?

Gia trưởng lên tiếng, Auge cũng quay đầu liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, ánh mắt như đao, hảo một trận đao quang kiếm ảnh.

Con mẹ ngươi ! sao cảm giác giống như tam ti hội thẩm thế ta ?

Tôn Chí Tân thành thành thật thật nói:“ đi Ăn cơm dã ngoại.”

Buku phi thường không hợp thời thêm một câu:“Zimmer hôm nay dạy chúng ta ca hát, rất êm tai ! muốn ta xướng cho các ngươi nghe hay không? ta và Bone còn tìm đk niêm thổ, Zimmer nói có trọng dụng nga ~”

Tôn Chí Tân đen mặt, Buku của ta, ngươi muốn khoe khoang cũng đổi thời điểm có được hay không……

Quả nhiên, Tiger vẫn ngoài cười nhưng trong không cười:“Các ngươi chơi thật sự cao hứng a, giữa trưa ta liền bắt đầu đói. Nhưng không ăn , đói thì sao ? đương nhiên chỉ có thể chịu đựng, có đói cũng phải săn thú thu hoạch thức ăn. Naaru, ta buổi chiều săn trâu rừng có phải thủ lướt qua một lần hay không? sai lầm lần này thiếu chút nữa làm cho sừng trâu chọc qua bụng ta”

“Phải.” Naaru gật đầu.“Quả thật rất nguy hiểm. Nếu ta không phản ứng mau dùng ống thổi tên bắn vào mắt nó, ngươi đã phải nằm hồi doanh .”

Tiger ánh mắt lại thiểm lại đây:“Đó là vì đói , trong tay không khí lực.”

Mẹ nó ! tên này thật phúc hắc, nghe lời này muốn không áy náy cũng không được.

Tôn Chí Tân nhận mệnh nói:“Ta đi làm cơm tối……”

Auge nhanh chóng ngẩng đầu khỏi khoai sọ:“Ta muốn ăn cá !” Sau đó tiếp tục cắn khoai sọ.

“Đã biết……”

Làm một bữa cơm tối thơm ngào ngạt hầu hạ ba vị này xong, rốt cục cũng được yên. Đại đại tiểu tiểu bốn vị gia như trước ở chỗ Tôn Chí Tân dùng trúc bôi uống nước lạt lê còn lại, Naaru hỏi:“Tìm niêm thổ ? sao phải tìm niêm thổ? niêm thổ lại là cái gì vậy ?”

“Niêm thổ có thể dùng để làm rất nhiều việc.” Rất khó chân chính giải thích cho người tiền sử tác dụng của niêm thổ, Tôn Chí Tân liền chỉ chỉ nồi:“Tỷ như, có thể dùng để nung cái này .”

Naaru ngây cả người, ngạc nhiên nhìn Tôn Chí Tân, câu cuối cùng đối với hắn trùng kích có chút lớn.

Tiger ngẩn ra, thất thanh nói:“Ngươi biết thiêu đồ gốm ? !”

Tôn Chí Tân trảo trảo da đầu:“biết một chút.” Hắn quả thật biết không nhiều, trước kia chỉ tại xưởng gốm rảnh rang nung gốm, nhiều chi tiết cũng không biết. Bất quá hắn đã tra được trong pda tư liệu tương quan, hướng dẫn quá trình làm ra gốm. Dù sao hắn muốn nung cũng không phải tinh phẩm cảnh đức trấn cần rất nhiều công nghệ cao, chỉ cần nung ra gì đó có thể sử dụng là được, hẳn là không khó khăn lắm.

Naaru và Tiger hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ rồi mừng rỡ.

Biết nung gốm nghĩa là gì ? nghĩa là sinh hoạt của bộ tộc sẽ được tăng lên thật lớn! từ nay về sau không cần lấy thức ăn trân quý đi đổi đồ gốm với bộ tộc khác, mà là bọn họ lấy đồ gốm đi đổi với chủng tộc khác! nung gốm sẽ mang đến thay đổi hội phi thường kinh người ! đây quả thực là một môn kỹ thuật, chỉ nghe nói qua đại tộc phương xa mới có loại kỹ thuật phi thường cao này, không nghĩ tới Tôn Chí Tân cư nhiên cũng biết.

Dĩ vãng vô luận là bộ tộc thợ săn hay bộ tộc gió biển, khi cùng thương đội của đại tộc đi ngang qua đổi lấy nồi đều là nhịn đau dứt bỏ tâm tình. Nguốn thức ăn vốn không nhiều, còn phải bỏ ra đổi, sau đó mấy ngày đều có người phải chịu đói. Bộ tộc gió biển sản xuất muối còn tốt một chút, bộ tộc thợ săn mỗi lần trao đổi đều là 1 lần nguy cơ thiếu hụt thức ăn. Mà giờ nếu có nồi, mỗi một lần trao đổi sẽ sửa lại bộ dáng túng quấn khi trước, trao đổi chuyển thành thu hoạch ! nếu không dùng để trao đổi, đồ gốm cũng có thể cải thiện rất lớn sinh hoạt của bộ tộc. Tôn Chí Tân nói ra đơn giản, hai người lại thật sự chấn kinh!

Hai người đều thực ngạc nhiên, Tiger tật thanh hỏi:“Cần chuẩn bị cái gì ?” Naaru lập tức đứng lên:“Ta đi gọi người !”

“Đừng, đừng, đừng !” là Tôn Chí Tân vội vàng gọi hai người lại:“Gấp cái gì ? có gấp, cả đêm cũng không nung được. chừa chút thời gian để ta chuẩn bị một chút. hai ngươi cái không cần lo, đi nghỉ ngơi đi , ta ngày mai tự tìm người thử xem.”

Hai người nghĩ nghĩ, nhận ra bản thân quả thực qua nôn nóng . Nung gốm thật sự khiến người ta quá kích động, vừa nghe xong kích động không nhịn được.

Naaru muốn thực sự làm gì đó, nói:“Tốt lắm, ngày mai nói sau. Tiểu tân, ngươi có cần nhân thủ không?”

Tiger cúi đầu trầm tư . Nhân thủ, sao lại không thiếu ? đặc biệt Tôn Chí Tân, mang đến rất nhiều phát hiện và kỹ thuật mới, nhân thủ liền có vẻ càng thiếu. hắn lại có chút ngóng trông mùa đông nhanh đến, như vậy đường ven biển đóng băng toàn bộ bộ tộc gió biển đều rảnh rỗi, hắn có thể đem toàn tộc lại đây, gia nhập bộ tộc thợ săn. Đồng thời hắn còn đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng hơn: cùng bộ tộc thợ săn hợp tác chắc chắn tiến hành lâu dài, mà không phải qua mùa đông liền chấm dứt.

Càng thăm dò tính tình Tôn Chí Tân, hắn càng là hiểu được, lòng người này nhuyễn, đối với hắn tốt một phần, hắn sẽ trả lại mười phần. Hắn giờ đã không lo lắng Tôn Chí Tân lạnh nhạt, loại tâm lý hạn hẹp này chính là coi thường nam tử lòng dạ rộng lớn này, đẩy hắn cách xa mình hơn. Đồng thời tiếp xúc nhiều với Naaru, hắn cũng nhịn không đượccàng ngày càng coi trọng Naaru, người này không chỉ thuần lương, hắn còn rất nặng tình trọng nghĩa, thủ tín, càng không có tật xấu đa nghi hỉ đoán của mình. ở điểm này, mình không bằng hắn, hoặc là nói cái nhìn đại cục không rộng lớn bằng hắn, Naaru quả thật là một lãnh tụ phi thường vĩ đại, ngay chính mình cũng không dám coi khinh hắn.

Cho nên, mình phải làm chính là buông ngờ vực vô căn cứ không nên có, toàn lực phối hợp Tôn Chí Tân, phối hợp Naaru, đây mới là con đường chính xác để cho hai tộc đàn cùng nhau sinh hoạt tốt hơn.

Tôn Chí Tân nói:“Nung gốm cùng săn thú không giống nhau, không cần gánh vác nguy hiểm dựa vào thân thể đi giao tranh, chọn lựa nhân thủ không có nhu cầu đặc biệt gì. Các ngươi cả ngày mệt nhọc, cũng đừng quá quan tâm . Việc này để ta, ta tự chọn người hỗ trợ. Ai, Qigeli không ở đây, có một chân của hắn mới bớt lo.”

Tiger khẽ cười cười:“Qigeli không ở đây, không có người giúp ngươi chiếu cố, ta đem Tamu phân cho ngươi. Quá hai ngày hắn sẽ trở lại , ngươi muốn dùng như thế nào liền dùng như thế ấy, làm tùy tùng cũng được.”

Tôn Chí Tân giật mình, nhanh nhanh cự tuyệt:“Không cần ! Tamu chiến lực rất cường đại, lưu cho ta là đại đại lãng phí !”

Naaru cau mày, suy nghĩ một trận mới nói:“Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, Tamu cũng không phải một thợ săn tốt. khí lực Hắn quả thật lớn, bất quá không quá thông minh, có đôi khi phản ứng rất chậm, đặc biệt trong quá trình săn thú tràn đầy bất trắc, hắn có vẻ có chút phản ứng không kịp thời. Loại vấn đề này cũng không phải có khí lực là có thể bổ túc , càng cần trí tuệ à năng lực ứng biến. Ta tán thành an bài của Tiger, bên cạnh ngươi cần một người có khí lực lớn giúp ngươi.”

Tiger liếc nhìn Naaru một cái, càng tán thưởng người này. Vô luận thế nào cũng không mang theo tư tâm suy xét mọi người, giống chuyện Tamu này, hắn đem bộ tộc gió biển trở thành bộ tộc của mình mà suy xét, điểm ấy không thể không khiền người ta đối với nam tử hàm hậu này sinh ra kính trọng trong lòng.

Tôn Chí Tân cẩn thận nghĩ đến Tamu, người này quả thật là loại hình vũ phu, làm việc thực chuyên chú thực có trách nhiệm đồng thời khuyết thiếu ứng biến và cơ trí, thích hợp chỉ đâu đánh đó, quả thật không quá thích hợp trường hợp cần tùy cơ ứng biến.

Mặt khác nung gốm hay là về sau làm gì, quả thật cần một đại lực sĩ như vậy hiệp trợ mình. Ai kêu mình là người hiện đại, khí lực không thể so với đám người này, trong tình huống không có dụng cụ hỗ trợ tiết kiệm sức lao động như hiện tại, nói không chừng đành phải cầu vị đại lực thần này.

“Vậy được rồi.” Tôn Chí Tân đáp ứng, trong lòng vẫn cảm thấy vị mãnh nam huynh kia đi theo mình có chút ủy khuất.