Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 121



Lại qua vài ngày, thời tiết càng thêm rét lạnh, sau khi Tôn Chí Tân may xong mũi kim cuối cùng trên áo da cho Tiger đứng lên run run xem hiệu quả của quần áo. Con sói lớn kia đứng lên, ẩn ý nhìn Tôn Chí Tân.

Nó từ trong cổ họng phát ra một trận thanh âm trầm thấp không rõ nghĩa, giống rít gào, hoặc như là muốn biểu đạt cái gì. Cuối cùng nó đứng lên, liếc Tôn Tiểu Lỗ một cái, lại liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, chậm rãi đưa bước chân rời đi.

Tôn Tiểu Lỗ còn đang hồ nháo chung quanh an tĩnh lại, kinh ngạc đứng tại chỗ, lúc này, Tôn Chí Tân ở trên người nó thấy được thương cảm cùng không nỡ.

Tôn Chí Tân ngốc đứng tại chỗ, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được. Sói lớn là đang cáo biệt, nó phải rời đi .

Nó là một con sói, có lẽ còn là Lang Vương, nó có chuyện cần làm nơi cần đi, không có khả năng còn giống như lúc mùa đông sắp đến có thể ngày ngày tới nơi này dạo một vòng. Hơn nữa mình cũng không khả năng lại đến, mình sẽ theo bộ tộc di chuyển mà dời đến hang động, đầu xuân năm sau mới có thể trở về. Trong gian thời gian đó, hắn không thể cùng sói lớn gặp mặt.

Cái này phân biệt ?

Tuy nói không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng thình lình ly biệt vẫn khiến Tôn Chí Tân khó chấp nhận.

Trong lòng khẩn trương, Tôn Chí Tân cố đuổi theo tóm lấy lông của sói lớn, thủ thế tật vũ hỏi:“Ta sang năm còn có thể gặp ngươi không ? đừng quên ta.”

Sói lớn ban đầu cũng không hiểu, đến khi Tôn Chí Tân nản lòng buông tay, trên mặt lộ ra biểu tình lưu luyến không rời nó mới hiểu . trong mắt sói lộ ra ấm áp, phá lệ liếm liếm liếm mu bàn tay Tôn Chí Tân, lại hướng Tôn Chí Tân gật gật đầu, dùng sức hít hà mùi vị trên người Tôn Chí Tân , lại dùng đầu lớn đẩy hắn một chút, mới xoay người rời đi.

Tôn Chí Tân mừng rỡ, động tác này không thể nghi ngờ cho thấy nó sẽ nhớ kỹ mình, năm sau khẳng định lại có thể nhìn thấy người bạn cũ này !

Trong lòng nhạc vui vẻ, một bên dùng sức phất tay cáo biệt, một bên dùng khẩu hình liều mạng nói:“Sang năm, ta ở đây nơi này chờ ngươi !” Toàn bộ biểu hiện, rất giống một tên ngốc.

Biết về sau còn có thể nhìn thấy nó, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng đã không còn tiếc nuối. Nhìn theo bóng dáng sói lớn biến mất, Tôn Chí Tân hoả tốc thu hồi , mang theo Tôn Tiểu Lỗ về doanh địa. Từ khi thời tiết chuyển lạnh, nơi này lại đón gió, cũng không thoải mái như trước kia, vẫn là lều của mình ấm áp thoải mái. áo da của Naaru và Tiger đã may xong, buổi tối chờ bọn hắn trở về cần phải thử mới được, đây chính là bộ áo da đầu tiên thời tiền sử!

Buổi tối, Naaru và Tiger đã trở lại. Người một nhà năm người cùng nhau ăn qua cơm tối, Tôn Chí Tân đưa ra bộ đồ mới muốn cho Naaru và Tiger mặc thử.

Quần áo ?

Là cái gì ? không có mặc qua. Zimmer nhà mình gần đây luôn chạy ra bên ngoài, hóa ra là vì bọn họ làmái này . ánh mắt Tiger hơi chớp động, bên môi lộ ra nụ cười khẽ. sắc mặt Naaru lại hoàn toàn nhu hòa xuống, cười ha ha mười phần vui vẻ nhìn về phía Tôn Chí Tân.

Tiger cười nói:“ Zimmer của ta chính là không tầm thường, may đồ cũng có thể may ra một con sói con và rất nhiều con mồi trở về.”

Nghe được cách nói Zimmer của ta, Buku bất mãn bắt đầu nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, Auge vẫn bộ dáng kiêu ngạo kia. Naaru lại bất vi sở động, chỉ là vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Tôn Chí Tân. ánh mắt kia, dường như có thể nói, nồng đậm ôn tồn, khiến Tôn Chí Tân kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, theo bản năng nghĩ: Có đôi khi quả thật là im lặng là vàng.

“Tiểu tân, ngươi may cái gì ?” Naaru nhẹ giọng cười hỏi.

“Là quần áo!” Buku vui vẻ giải thích:“Là có thể đem toàn bộ thân thể bao lại rất ấm áp, đúng không, Zimmer ? mau lấy ra nữa đi.”

Naaru run rẩy một chút, cái gọi là cha nào con nấy, trái lại cũng không kém là bao. Nghe được là đem toàn bộ thân thể đều bao lại , phản ứng đầu tiên của Naaru cũng như Buku, não bổ thành váy da lớn hoặc là nem rán da. Thành thực mà nói, hắn đối với Tôn Chí Tân cố gắng rất cảm động, cũng không cảm thấy quá hứng thú.

Tiger ý thức đối với thứ mới cao hơn nhiều , vẻ mặt chờ mong nói:“Khẳng định có của ta ! lấy đến cho ta cuốn thử xem.”

Hãn…… Hắn dùng cũng là động từ này, có thể thấy tuy rằng hắn vui vẻ chấp nhận thứ mới, nhưng bởi vì chưa thấy qua quần áo, vẫn đem nó tưởng tượng thành nem rán da……

Tôn Chí Tân hưng phấn lấy ra áo da bắt đầu hiến vật quý, mẹ nó, quần áo hai tên này hắn may hơn một tháng, không kiêu một chút quả thực thực xin lỗi bản thân vất vả.

Tiger cảm thấy hứng thú nhìn quần áo Tôn Chí Tân triển lãm trong tay, Naaru từ bắt đầu không có hứng thú biến thành chậm rãi cảm thấy hứng thú. thứ như vậy, hai người cho tới bây giờ cũng không có thấy qua, nó chia làm hai đoạn, hết thảy đều dùng da thuộc chế thành, lại không phải bộ dáng da thuộc ban đầu, như là dùng thủ pháp thực độc đáo đầu tiên là đem một khối da thuộc hợp lại thành một khối, cuối cùng lại dùng thủ pháp hai người không hiểu khác đem chúng làm thành bộ dáng này.

hai người bọn họ rất biết Tôn Chí Tân, thứ từ trong tay hắn đi ra không có thứ nào không có tác dụng lớn . Thấy thứ này không phải váy da lớn như trong tưởng tượng của mình, Naaru bắt đầu vươn tay cẩn thận xem nó, càng xem càng cảm thấy nó nhìn qua tinh xảo lại thần kỳ, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mình.

Auge lại đỏ mắt , cố ý chải tóc giả bộ một bộ đối với thứ trong tay Tôn Chí Tân không có hứng thú, còn giấu đầu lòi đuôi hừ nhẹ một tiếng. Thật là…… Một chút cũng không khả ái.