Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 997: Cho tới giờ



Tư Đồ Tiếu cũng không biết rõ thực lực của Lý Trạch Vũ, chỉ nghe nói hắn đã từng đánh bại mấy cường giả cảnh giới Tông Sư.

Có điều trong tiềm thức ông ta cho rằng tuổi Lý Trạch Vũ như thế, cho dù nghịch thiên hơn thì cùng lắm cũng chỉ là thực lực cảnh giới Tông Sư.

Sở dĩ có thể đánh bại không ít cường giả cảnh giới Tông Sư, nói không chừng còn bởi vì có cao thủ nhà họ Lý phối hợp.

Cho tới giờ phút này ông ta mới biết mình sai rồi, hơn nữa sai đến vô cùng không hợp lẽ thường.

Lúc trước Lý Trạch Vũ lặng lẽ tới gần mà không bị ông ta phát hiện, điều này đã khiến ông ta kiêng ky, giờ phút này sau khi mặt đối mặt, ông ta lại ngửi được mùi vị nguy hiểm trên người hắn.

Cảnh giới Võ Thánh, ít nhất là cảnh giới Võ Thánh.

Vốn dĩ Tư Đồ Tiếu hoài nghi Lý Trạch Vũ có thể đã đột phá tới cảnh giới Thiên Nhân, nhưng suy nghĩ kỹ thì mẹ nó hắn quá khác thường, thế nên ông ta lập tức bỏ suy nghĩ này đi.

“Sư phụ, tên này quá càn rỡ, hôm nay đỗ nhi sẽ lấy hắn thử kiếm.” Tân Hạo Nhiên không hề cảm thấy giống như Tư Đồ Tiếu, dù sao thực lực hai bên cách xa.

“Tôm tép nhãi nhép!” Bỗng nhiên Cung Nghê Thường nói.

Lúc này Tân Hạo Nhiên mới chú ý tới bên cạnh Lý Trạch Vũ còn có một cô gái xinh đẹp không sao tả xiết đang đứng.

Trong chốc lát, bầu không khí tràn ngập mùi ghen tị.

Đúng vậy, Tần Hạo Nhiên vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Lúc trước đệ nhất mỹ nữ Hoàng Thành - Diệp Khuynh Thành, tài nữ kinh doanh Tuyên Thành - Trần Thanh Tuyết, tất cả đều nhìn Lý Trạch Vũ bằng con mắt khác, nhưng lại không hề để hắn ta vào mắt.

Mẹ nó, dựa vào đâu?

Chỉ dựa vào tên này đẹp trai ư?

'Tần Hạo Nhiên không phục, thề rằng phải giãm Lý Trạch Vũ dưới chân mới có thể hả giận.

“Con lui ra.” Tư Đồ Tiếu lạnh như băng ra lệnh. Vốn dĩ Tân Hạo Nhiên không muốn, nhưng thấy sư phụ mình muốn ra tay. nên lập tức lui qua một bên, đồng thời ném ánh mắt sâu xa về phía Lý Trạch Vũ:

“Mày chờ chết đi.”

Trên người Tư Đồ Tiếu phát tán ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, quanh người ngưng tụ một luồng gió hộ thân không thể thấy bằng mắt thường.

Vừa lên đã định dốc toàn lực, đủ để chứng minh ông ta không dám khinh thường Lý Trạch Vũ.

Nhưng mà trước thực lực tuyệt đối, không coi thường thì có tác dụng?

“Vù!” Lý Trạch Vũ để lại một hư ảnh tại chỗ, lựa chọn ra tay trước để chiếm lợi thế.

Thật nhanh!

Cung Nghê Thường chỉ cảm thấy hoa mắt, trong chớp mắt Lý Trạch Vũ đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Tiếu cách đó mấy trượng.

'Thấy một màn này, Tân Hạo Nhiên khẽ nhếch miệng, còn rung động mãnh liệt hơn Cung Nghê Thường.

“Vù vùi” Cảm nhận được sự dao động của kình khí mạnh mẽ, vẻ mặt Tư Đồ Tiếu thay đổi.

Người trong nghề vừa ray tay là biết có được không.

Chỉ một quyền, không hề lòe loẹt, ông ta đã biết mình không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ.

Kết quả giống y chang suy đoán của ông ta. “Âm..” Tư Đồ Tiếu lợi dụng lưồng gió hộ thân mạnh mẽ tiếp được một quyền, nhưng thế công quyền kế tiếp của Lý Trạch Vũ còn mãnh liệt hơn, tốc độ nhanh

hơn không chỉ một bậc.

“AI” Chỉ một quyền, cương khí hộ thân của Tư Đồ Tiếu đã bị Lý Trạch Vũ đánh tan, cả người lảo đảo lui lại bảy tám bước mới khó khăn giữ vững thân thể.

“Thằng nhãi ranh, đừng khinh người quá đáng.”

Tư Đồ Tiếu quát một tiếng, muốn tăng khí thế cho mình, thẳng tiến không lùi đi tới vỗ một chưởng.

“Âmầm”

Quyền chưởng va vào nhau, sự dao động của kình khí lớn mạnh đã đánh bay Tần Hạo Nhiên cách đó không xa.

Mà lần này Tư Đồ Tiếu không lùi bước, chỉ khế rên một tiếng, khóe miệng trào ra một chút máu tươi.