Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 63: am giáo, luyện khí sĩ, thiên kiếp(1)



Thiên đạo suy diễn về sự thay đổi của vạn vật giữa đất trời, đã sớm báo trước sự hung thịnh của Nhân tộc, giống như một kiểu 'Tiên đoán', chứ không phải là số mệnh đã định gì đó cho Nhân tộc.

Còn cách nói 'Nhân tộc dựa vào đạo môn tam giáo mà đại hưng' càng buồn cười hơn.

Rõ ràng là sau khi thế lực của Nhân tộc dâng cao, để mượn chứng đạo (gần giống ngộ đạo) vận mệnh của Nhân tộc, ba vị tổ sư của đạo môn đã lập ra tam giáo, từ đó đạt được công đức vô biên.

Mặc dù thân là đệ tử của đạo môn, đánh giá như vậy có hơi phạm sai lầm, nhưng Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy, ba vị Thánh Nhân lão gia của đạo môn đều dính lấy ánh sáng của Nhân tộc, nhưng vẫn không thực sự làm được gì quá nhiều cho Nhân tộc.

Nhân giáo lấy 'Nhân' làm tên, Thái Thanh lão gia lại chỉ lấy đại pháp sư Huyền Đô đời thứ nhất Nhân tộc làm đồ đệ, tổ sư gia Độ Ách chân nhân của Độ Tiên môn theo hầu không rõ ràng, chắc hẳn không phải Nhân tộc, cũng không phải chân truyền của Thái Thanh.

Mà Thái Thanh lão tử, lúc ấy vẫn chưa đi thế tục Nhân tộc truyền “Đạo Đức kinh”;

Điều này làm cho Lý Trường Thọ hoàn toàn không dám tự mình lĩnh hội những chương sách kinh điển của “Đạo Đức kinh”!

Xiển giáo cũng không tệ, thần tiên Nguyên Thủy đã thu không ít đời thứ nhất Nhân tộc làm đồ đệ, những môn đồ này của Xiển giáo đã lập phái khai tông tại Trung Thần châu, đưa phương pháp tu hành phát triển trong các luyện sĩ khí Nhân tộc;

Nhưng Tiệt giáo bên này thì có hơi quá phận…

Thông Thiên giáo chủ đã với cầm may mắn của Nhân tộc đi trợ giúp cho các tộc khác loại, đệ tử dưới trướng không có mấy Nhân tộc, hành động này có thể nói là vô cùng bất chính.

Mối quan hệ giữa Nhân tộc và đạo môn tam giáo, cái trước đối với các sau là gốc rễ lập giáo, cái sau đối với trước lại là 'Dệt hoa trên gấm', vì sự hưng thịnh của Nhân tộc nên tăng thêm một phần bảo đảm mà thôi.

Hồng Hoang, khắp nơi đều là sự tính toán.

Đại lão có cống hiến chân chính đến sự quật khởi của Nhân tộc, lúc này hoặc là đang ở hỏa vân động sống cuộc sống về hưu nhàn nhã, hoặc là sớm đã đi vào luân hồi lần nữa.

Nếu nói ra những ý nghĩ này, tất nhiên là sẽ bị phê là 'Ly kinh phản đạo' (1), Lý Trường Thọ cũng chính là dưới đáy lòng tùy tiện ngẫm lại, cũng sẽ không đối với bất kỳ người nào kể ra những lý luận này.

(1) 离经叛道: một câu thành ngữ, chỉ chuyện những tư tưởng lý luận khi rời xa sacsk kinh, phản lại đạo nghĩa.

Chẳng hạn như lúc giáo dục Linh Nga, Lý Trường Thọ đều chỉ dạy bảo nàng làm sao không dính nhân quả, tình huống như thế nào thì phải khẩn cấp chạy trốn giữ mạng, cùng với việc bồi dưỡng nàng một người làm một người chịu, xảy ra chuyện tuyệt đối không được liên luỵ phẩm chất ưu tú 'Nghĩa bạc vân thiên' (2) của sư huynh…

(2) Nghĩa bạc vân thiên义薄云天: hình dung người có tình có nghĩa, khí chất chính nghĩa nằm ở bậc cao.

Tư chất Linh Nga thực ra vô cùng tốt, có trở thành tiềm chất mầm tiên, bản thân cũng khá là cần cù.

Lý Trường Thọ luôn cảm thấy, thể chất tu tiên có thể là một loại di truyền có tính ẩn nào đó;

Tổ tiên tám mươi đời đều là phàm nhân, cũng có khả năng xuất hiện kỳ tài tu tiên làm kinh diễm thế nhân, Linh Nga chính là loại trường hợp này.

Lý Trường Thọ yên tĩnh chờ đợi, lại nghe thấy một đề tài rất thú vị…

Xác suất thành công khi Nhân tộc luyện khí sĩ độ kiếp.

Đây là chuyện không thể vơ đũa cả nắm, không cùng truyền thừa, xác suất các đệ tử trong môn độ kiếp thành công khác biệt như ngày với đêm.

Đối với luyện khí sĩ “Không tam giáo đạo thừa” có số lượng nhiều nhất mà nói, không có phương pháp tu vi thượng đẳng, không có sự che chở của vận khí tam giáo, mười người độ kiếp, thường sống chỉ có một.

Mà luyện khí sĩ có tam giáo đạo thừa, chỉ cần không xảy ra sai sót, tỉ lệ sống sót của luyện khí sĩ Xiển giáo, Nhân giáo dưới thiên kiếp có thể đạt tới 50% thậm chí 60%.

Đáng nhắc tới chính là, tỉ lệ sống sót trước thiên kiếp bình quân tam giáo đạo thừa chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới 30%, bởi vì trị số này đã bị Tiệt giáo kéo xuống rất nhiều.

Xiển giáo theo đuổi ‘Chọn tú nhập môn’ (chỉ chọn người tài), tỉ lệ thành tiên của đệ tử khá cao, số lượng đạo thừa thì đứng giữa;

Nhân giáo theo đuổi 'Vô vi tùy duyên' (3), đệ tử thành tiên suất vừa phải, nhưng Thái Thanh thánh nhân không thích thu học trò, chuyện xưa nói nhận số lượng cực ít;

(3) 无为随缘 Vô vi tùy duyên: Khái niệm vô vi trong Đạo Đức kinh, khuyên rằng làm mà như không làm, và không làm những điều không nên làm. Tùy duyên là hãy chuẩn bị mọi thứ có thể, lúc đối mặt thì cứ đối ứng với nhân duyên; nhân duyên không đến, không nóng vội, không cưỡng cầu; nhân duyên đi rồi, không chán chường, không vướng vít.

Tiệt giáo theo đuổi 'Hữu giáo vô loại' (4), môn nhân đệ tử nhân – yêu – linh hỗn tạp, tỉ lệ sống sót tùy duyên, thành tiên đều nhìn khuôn mặt, phân bố đạo thừa ở ba ngàn thế giới vô cùng phổ biến…

(4) 有教无类 Hữu giáo vô loại: chỉ ý không phân sang tiện, hiền tài với kẻ ngu.

Điều này sẽ dẫn đến chuyện, đạo pháp của tam giáo cao minh đến đâu, khí vận hưng thịnh đến đâu, Thánh Nhân lão gia trời sinh chí bảo có thể trấn áp khí vận đến đâu, cũng không có cách nào kéo tỷ lệ thành tiên lên hoàn toàn.

Huống chi, vị Thánh Nhân lão gia giáo chủ Thông Thiên này, cũng không thể trấn áp chí bảo vận khí của giáo, thứ khống chế là loại đại hung khí sát phạt - Tru Tiên tứ kiếm.

Cho nên, đối với việc sư phụ đưa mình vào hàng nhất mạch của Nhân giáo, Lý Trường Thọ vẫn luôn ôm sự cảm kích khôn cùng ở trong lòng. . .

“Tiểu Trường Thọ, tới đây.”

Tửu Cửu sư thúc đột nhiên truyền âm, Lý Trường Thọ lập tức tách ra một sợi tâm thần, nhìn về phía bên kia Tửu sư thúc đang vẫy gọi đối diện.

Lý Trường Thọ khẽ lắc đầu với sư thúc, biểu thị mình không muốn nhúc nhích.

Tửu Cửu trừng mắt liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy áp chế.

Lý Trường Thọ cứ làm như không nhìn thấy, tiếp tục giả bộ nhắm mắt dưỡng thần, duy trì Phong Ngữ chú.

Không bao lâu, Tửu Cửu mặt mỉm cười đi tới, ngồi ở cái bàn thấp sau Lý Trường Thọ.

Tửu Cửu nhỏ giọng hỏi: “Trường Thọ sư điệt, ngươi có mang thứ đồ chơi hay hay kia không?”

“Không có, “ Lý Trường Thọ truyền âm trả lời, “Đó là hạng mục giữ lại Tiểu Quỳnh phong, có nghĩa là không thể mang ra khỏi Tiểu Quỳnh phong.”

Khuôn mặt nhỏ Tửu Cửu lập tức xụ xuống, nhưng vẫn giữ tư thế ngồi trang như cũ, truyền âm phàn nàn nói:

"Thật nhàm chán, chuyến đi lần này lại phải làm nhất ma nhân, còn phải chờ hai ba ngày ở chỗ này đại hội mới chính thức bắt đầu…. Sư tôn cứ chạy khắp nơi trên kia, ta muốn chuồn còn không được.”

Lý Trường Thọ mỉm cười, đáy lòng suy tư nên làm thế nào để tiểu sư thúc mau chóng trở về chỗ ngồi của nàng.

Cứ như vậy thu hút người ta ghé mắt, đúng là không tốt.

Từ trong tay áo lấy ra một khối rubic gỗ khắc sáu màu, Lý Trường Thọ cầm nó trong tay nhẹ nhàng hoạt động, tinh tế thử hoạt động khối lập phương, xúc cảm khá thích, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của Tửu Cửu. . .

“Đây là cái gì?”

Lý Trường Thọ tạm dừng động tác, thưởng thức khối rubic lúc này đang rối loạn màu sắc, sau đó hai tay như bay, chỉ hai hơi thở đã công phu phục hồi khối rubic như cũ.

Tửu Cửu lập tức hai mắt tỏa sáng.

Lý Trường Thọ lại đem khối rubic xáo trộn, đặt ở bên cạnh, truyền âm nói câu: “Đừng cho những người khác.”

“Ừm, yên tâm đi, quy củ của ngươi bản sư thúc đều hiểu!”

Tửu Cửu lập tức đáp ứng một tiếng, cầm lấy khối rubic cúi đầu bắt đầu , rất nhanh liền thử xoay lên, trong lúc chuyên tâm, chậm rãi đứng dậy, đi trở về bàn thấp của mình.

Cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.