Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 56: Kịch bản, phản sáo đường, phản phản sáo đường(2)



Cát trưởng lão dừng lại lời nói, ánh mắt đảo qua hai mươi bảy người, tiếp tục nói:

"Lần này Long cung tổ chức đại hội đãng yêu, mục đích không ngoài ba cái sau:

Một, muốn vạch rõ giới hạn giữa Đông Hải và bên bờ Đông Hải;

Hai, muốn từ trên người đông đảo Tiên môn trừ yêu đi Đông Hải chúng ta tìm lại mặt mũi họ đã vứt bỏ trước đây;

Ba là muốn để cho con cháu Long tộc bọn họ diễu võ giương oai một trận.

Đại hội đãng yêu lần này, Long tộc sẽ lấy ra một ít bảo vật làm phần thưởng để cho các đệ tử trẻ tuổi của tiên môn tỷ thý với nhau, thủ lôi công lôi*

Mười người các ngươi..."

Cát trưởng lão vốn là nhìn đằng sau có mười đệ tử trẻ tuổi đứng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lý Trường Thọ ở trong xó xỉnh, sửa lại lời nói:

"Mười một người các ngươi hiện nay là đệ tử trẻ tuổi có tu vi cao nhất, hoặc là nhất là, ừ, người cơ cảnh.

Mấy năm trước chúng ta mới vừa ở Đông Hải trừ yêu, đại hội lần này tất nhiên sẽ bị Long cung nhằm vào, cũng có mấy nhà tiên môn có thù hận với chúng ta, có lẽ sẽ âm thầm ngáng chân để xem những đệ tử trẻ tuổi các ngươi bị xấu mặt.

Nhớ lấy các ngươi không thể ném mặt mũi của Độ Tiên môn chúng, càng không thể mất phong độ của tam giáo tiên tông chúng ta.

Nếu có người âm thầm tìm các ngươi khiêu khích, không cần để ý đến bọn hắn, lúc chính thức luận bàn chỉ cần để bọn hắn biết được lợi hại!

Chúng Tiên môn đã sớm thương nghị, lần này các thế hệ trẻ tuổi của các Tiên môn Đông châu đến đây đều là những kỳ tài hiếm có dưới một trăm năm mươi tuổi đã bước vào Quy Đạo cảnh;

Mấy cái bảo vật kia, nếu như các ngươi có thể bắt được sẽ xem như khen thưởng riêng cho các ngươi.

Đã nghe rõ chưa?"

Mười một tên đệ tử phần lớn trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên đáp ứng: "Đệ tử ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo."

Cát trưởng lão gật gật đầu, sau đó trầm ngâm một hồi, nhân tiện nói: "Còn một chuyện nữa là Vong Tình thượng nhân tự mình giao xuống..."

Tất cả mọi người đều yên lặng lại lắng nghe.

"Núi Tiểu Quỳnh Lý Tường Thọ ở đâu?"

"Đệ tử ở." Lý Trường Thọ thầm nghĩ phải gặp rồi, chính mình đã đánh giá thấp trình độ xảo trá của Tửu Ô này, nhưng lại ung dung thản nhiên khom mình hành lễ.

Cát trưởng lão trầm giọng nói: "Lần này đi ra ngoài, đệ tử trẻ tuổi đều phải nghe chỉ đạo của ngươi, ngươi chính là...Người lĩnh đội nhóm đệ tử trẻ tuổi."

Trong lúc nhất thời, không chỉ là mười tên đệ tử có chút mộng mị mà mười sáu vị Chân Tiên cũng rối rí quay đầu đánh giá Lý Trường Thọ.

Một đệ tử Phản Hư cảnh cấp hai, tại sao lại được chọn làm người lĩnh đội?

Cảm nhận được từng đạo ánh mắt hội tụ tại đây, Lý Trường Thọ cũng không nhịn được co quắp khóe miệng.

Cố ý, Tửu Ô nhất định là cố ý!

Đạo nhân lùn này là đang ép hắn phải tự ra con át chủ bài!

Vốn dĩ, trước đây Lý Trường Thọ còn cảm thấy chính mình bị trộn lẫn cùng đi Đông Hải, dù sao còn có mấy vị Thiên Tiên trong môn bảo vệ cũng sẽ không có vấn đề gì lớn;

Vừa hay có thể ở lúc đi đến Đông Hải hoang vắng mà tìm được nơi thích hợp bế quan độ kiếp.

Vội vàng không kịp chuẩn lại bị Tửu Ô ở đây chụp cho cái mũ này!

Trước đó còn cảm thấy cái con sóng này không lỗ hiện giờ đã thành bệnh thiếu máu...

Tửu Cửu vui vẻ hỏi một câu: "Sư tôn làm sao biết tên của ngươi?"

Nhưng xung quanh có mấy đệ tử và các đỉnh Chân Tiên khác đã không nhịn được muốn lên tiếng hỏi...

"Đệ tử thấy chuyện này không ổn." Lý Trường Thọ phản ứng thần tốc, nhíu mày cúi đầu khí tức hơi loạn, cái trán đầy mồ hôi.

Hắn thấp giọng nói: "Xin trưởng lão thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

"Ồ?"

Cát trưởng lão cau mày nói: "Ngươi lại dám có bất mãn với lệnh của Vong Tình thượng thần?"

"Đệ tử không dám nhưng chuyện này có hơi kỳ quặc." Lý Trường Thọ cũng không ngẩng đầu lên, do do dự dự một lúc nhỏ giọng hỏi, "Đệ tử cả gan hỏi một câu, là Vong Tình thượng nhân chính miệng ra lệnh hay là từ Tửu Ô sư bá nhắn dùm?"

Cát trưởng lão nhướng mày, "Là Tửu Ô nhắn dùm."

Lý Trường Thọ hơi thở phào trong lòng, biểu tình chuyển thành sợ hãi lại có chút bất đắc dĩ [ biết trước là như vậy ]...

Tửu Ô tuyệt đối là cố ý mượn danh nghĩa Vong Tình thượng nhân, đại khái đoán chắc là loại chuyện nhỏ liên quan đến đệ tử trẻ tuổi này sẽ không báo cho Vong Tình thượng nhân.

Làm giả như vậy đối với Tửu Ô mà nói cũng không quan trọng gì, Vong Tình thượng nhân không những sẽ không truy cứu mà lúc cần thiết còn sẽ giúp ái đồ che giấu, Tửu Ô cũng chỉ coi như là tiền trảm hậu tấu (hành động trước, báo cáo sau)...

Nhưng chuyện này cũng lưu lại rất nhiều sơ hở.

Lý Trường Thọ lập tức quyết định thuận thế phản kích.

Nếu sư bá ngươi làm mùng một thì cũng đừng trách ta làm mười lăm!

Lĩnh đội thế hệ trẻ tuổi thì tương đương với dê đầu đàn, cái này có ý nghĩa không thể coi thường, tuyệt đối sẽ đẩy hắn lên trước đầu sóng ngọn gió.

Chỉ cần chuyện này chứng thực thì sau này bất luận là toàn bộ Tiên nhân trên núi hay là tất cả đệ tử trẻ tuổi trên núi chỉ sợ đều sẽ nhìn chằm chằm hắn, phiền phức cũng sẽ một cái lại một cái tìm đến!

Việc này ——tuyệt đối không thể nhận!

Mặt Lý Trường Thọ lộ vẻ xấu hổ, thở dài:

"Không dối gạt trưởng lão, năm gần đây, đệ tử và núi Phá Thiên Tửu Ô sư bá có giao hảo, cùng nhau nghiên cứu thảo luận về thú vui cất rượu thưởng thức rượu.

Trước đây Tửu Ô sư bá và đệ tử uống rượu với nhau, lúc say từng đùa giỡn nói, là loại người bình thường vô danh tiểu tốt như đệ tử, hắn cũng có thể để cho đệ tử hãnh diện trước mặt đồng môn.

Không nghĩ tới, sư bá sau khi tỉnh rượu cảm thấy nói ra nhất định phải làm được, kiêng kỵ tự mình ra mặt nên an bài như vậy, làm cho đệ tử thực sự sợ hãi."

Cát trưởng lão chân mày càng nhíu càng chặt, đệ tử môn nhân khác lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Hóa ra chuyện là như vậy...

Lập tức xung quanh ánh mắt nhìn Lý Trường Thọ đã không còn địch ý, cảm thấy Tửu Ô chấp sự ỷ vào thế lực trong môn quá mức không kiêng nể gì, lại có nhiều người đồng cảm nhìn về phía Lý Trường Thọ...

Tửu Cửu cũng không nhịn được nói thầm: "Ngũ sư huynh sao có thể đùa như vậy! Thật là!"

Ở xa mấy vạn dặm bên ngoài, Tửu Ô đang ngự không nhịn không được liên tục hắt hơi mấy cái...

Trong điện Bách Phàm, Lý Trường Thọ lại thở dài mấy cái, nói:

"Đệ tử không dám để cho trưởng lão ngài khó xử cũng không muốn phụ lòng tốt của Tửu Cửu sư bá.

Nhưng đệ tử quả thật không kham nổi trọng trách lớn như vậy.

Không bằng mời trưởng lão chỉ định một vị đệ tử tài đức tương xứng làm người lĩnh đội, đệ tử cũng mặt dày cùng đi tới bên bờ Đông Hải.

Nếu chuyện này quả thật là Vong Tình thượng nhân giao xuống, đệ tử không thể đổ trách nhiệm cho người khác, tất sẽ tuân mệnh mà đi, vì môn phái dù có ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết cũng không chối từ.

Nếu như chuyện này là trò đùa do Tửu Ô sư bá mở ra, đệ tử cũng không dám mạo hiểm nhận danh vọng như vậy, chỉ cầu có thể thật giả lẫn lộn lần này.

Nội tình chuyện này, xin trưởng lão minh giám."

Nói xong, Lý Trường Thọ cúi đầu khom người rất lâu chưa lên.

Chúng tiên có chút cảm khái, đều cảm thấy cái đệ tử này quả nhiên bị Tửu Ô hố, tương đối không dễ dàng.

Thậm chí có nữ đệ tử còn ôn nhu nói: "Trường Thọ sư đệ, không bằng ngươi cứ làm người dẫn đầu đi, chúng ta đều biết chuyện này, tuyệt sẽ không có nửa câu bất mãn."

Những đệ tử khác cũng rối rít gật đầu theo.

"Trường Thọ nói cũng có mấy phần đạo lý." Cát trưởng lão trầm ngâm một lúc, trong mắt tràn đấy tán thưởng đối với Lý Trường Thọ.

Cát trưởng lão lại nói: "Tửu Ô vừa mới đi Trung thần châu, nhất thời cũng không liên lạc được với hắn, việc nhỏ như vậy cũng không đáng làm phiền đến Vong Tình sư huynh...

Cũng được vậy theo lời nói của ngươi, tìm một người lĩnh đội khác đi."

Cát trưởng lão vừa dứt lời, Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên bước lên trước một bước, chắp tay cúi đầu, bình tĩnh nói; "Đệ tử nguyện gánh vác trọng trách này!"

Lý Trường Thọ cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, hôm nay Hữu Độc...

Hiểu tâm ý hắn như vậy?

Bế quan mấy năm quả nhiên có tiến bộ, độc tính đã tiêu tán một chút rồi...

Nhưng mà, Lý Trường Thọ còn chưa kịp thở phào Hữu Cầm Huyền Nhã lại nói:

"Xin trưởng lão lập hai người lĩnh đội, đệ tử và Trường Thọ sư huynh cùng nhau đảm nhiệm, như thế cũng có thể vẹn toàn."

"Khục!"

Lý Trường Thọ trào ra một khí tức nghịch.

Ta đi!

Độc tính này không những không giảm mà còn gia tăng.

Đúng lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã quay đầu nhìn Lý Trường Thọ, trong mắt tràn đầy kiên định, trong mắt viết đầy nghiêm túc, thậm chí còn có một tia e lệ.

'Giao cho ta đi, Trường Thọ sư huynh, Huyền Nhã nhất định sẽ không để ngươi phải khó xử.'

Giờ khắc này, Lý Trường Thọ cảm giác người mình...

Nhanh chóng nứt ra...