Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 47: « Sư đồ »



Quay lại nói về chuyện ngăn cản thiên kiếp.

Thiên kiếp xem thường trận pháp, cũng xem thường tuyệt đại đa số pháp bảo phòng ngự, chỉ có một số ít pháp bảo hiếm thấy là có thể dùng để cắt giảm uy lực của thiên kiếp. —— Tiên thiên linh bảo, còn những pháp bảo không đứng trong hàng ngũ thảo luận, món đồ đó quá mức hiếm lạ.

Nhưng Lý Trường Thọ không có ưu thế gì ngoài —— chín năm giáo dục bắt buộc.

Lồng gỗ mà hắn làm ra lúc này, chính là 'Pháp thập yêu lung' trong sách vật lý cấp ba, dùng để tránh sét, cũng thường xuyên xuất hiện trong một số màn biểu diễn cảnh đẹp ý vui.

Nguyên lý gì đó, Lý Trường Thọ cũng sắp quên sạch sẽ, nhưng có lẽ cấu tạo sẽ không nhớ sai được.

Lý Trường Thọ căn dặn Linh Nga: "Đừng tiếp xúc với những mạng lưới ở xung quanh kia."

Linh Nga ở trong lồng gỗ run lên, nàng dưới chân giẫm lên một tấm ván gỗ, điềm đạm đáng yêu nhìn sư huynh nhà mình, "Sư huynh, rốt cuộc huynh muốn làm gì?"

"Muội đừng nhúc nhích là được rồi." Lý Trường Thọ bình tĩnh nói một câu, ở trong tay áo lấy ra mấy tờ bùa chú, tiện tay ném trên lồng gỗ mười trượng, tay trái ném bùa chú xa một chút.

Đùng đùng vài tiếng, sét giữa trời quang.

Mấy tia chớp trực tiếp bổ xuống Trụy Lôi mộc trên lồng gỗ, 'Lưới sắt' quanh lồng gỗ trong nháy mắt sáng lên hồ quang điện nhỏ, mà còn Uẩn Lôi Thất Thần thiết ở bên dưới thì lập tức phân tán lôi quang, dung nhập vào đất...

Lam Linh Nga đang ôm đầu thu người lại, từ từ ngẩng đầu lên, tràn đầy ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, tán thưởng.

"Đây là bảo vật gì vậy? Vậy mà có thể chống cự lại sấm sét."

Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Đây là pháp gia điểu lung... Muội ở trong đó đợi một lát, ta tăng cường độ lớn lên thử xem."

"Sư huynh! Hay là thôi... Ai nha!"

Linh Nga còn chưa nói xong, Lý Trường Thọ lấy ra một xấp bùa trong tay áo, thúc giục pháp lực, ném lên trên lồng gỗ.

Những lá bùa này tạo ra những đường sét, mang theo sét đánh đầy trời, điên cuồng bổ xuống lồng gỗ ở bên dưới!

Trong nháy mắt, điện quang phun trào, trên Tiểu Quỳnh phong chim bay thành đàn lướt lên, linh thú hoảng loạn khắp nơi...

Thực tế chứng minh, công hiệu của pháp gia điểu lung này không tệ, cũng không biết lúc đối mặt với thiên kiếp thật sự, có thể hay không trực tiếp bị đánh tan thành từng mảnh không.

Chỉ cần có thể giúp sư phụ kháng trụ đạo Thiên lôi thứ nhất, những thứ khác đều dễ nói.

"Ra đi, vất vả cho muội rồi."

Lý Trường Thọ chào hỏi, bắt đầu suy nghĩ phương pháp gia cố lồng gỗ.

Linh Nga không nhịn được phàn nàn: "Sư huynh ngươi đổi con cá để bên trong không được sao?"

"Muốn để ngươi cũng có chút cảm giác tham dự." Lý Trường Thọ cười nói, "Giúp sư phụ độ kiếp, hai người chúng ta đều phải góp sức lực."

Linh Nga lập tức bĩu miệng nhỏ, đưa tay sửa lại mái tóc rơi bên tai, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, tiếp theo đây huynh muốn nếm thử gì?

Tu vi muội thấp, nhưng làm những chuyện này vẫn có thể."

"Tiếp theo sẽ không để muội ở bên trong, theo lời muội nói, đi tìm thùng gỗ bắt cá tới đây đi."

Lý Trường Thọ lấy ra từng dây thừng dài tỏa ra hào quang năm màu, tiếp tục cúi đầu bận rộn, "Sau đó phải thí nghiệm uy lực của sấm sét, trực tiếp rơi trên người muội, chắc chắn muội sẽ không chịu nổi."

Linh Nga đáp lại, quay người chạy tới bên hồ; tránh đi những kết giới cách âm trong nhập định của sư phụ, nhảy tới đạp sóng trên mặt hồ.

Một lát sau, trên Tiểu Quỳnh phong lại nổi lên lôi quang lần nữa...

Động tĩnh như vậy kéo dài ròng rã ba ngày, người ngoài còn nói nơi đây có người đang tu hành lôi pháp, cho nên cũng không ai chú ý tới.

Mãi đến khi Tề Nguyên lão đạo từ trong nhập định tỉnh lại, vẻ mặt thỏa mãn xoay người, nếp nhăn trên trán lão đạo lập tức treo đầy hắc tuyến.

Khoảng đất trống bên hồ vốn dĩ cỏ xanh như tấm đệm, phong cảnh tươi đẹp, vào lúc này đã biến thành một hố to màu đen, hai đồ nhi nhà mình đang ngồi xổm dưới đáy hố, mân mê một cái lồng chim cỡ lớn...

Tề Nguyên có chút bất đắc dĩ thở dài, khiển trách: "Hai người các ngươi không tu hành cho tốt, ở dưới đó làm loạn gì vậy?"

"Sư phụ! Người đã tỉnh rồi!"

Lam Linh Nga tràn đầy hưng phấn kêu lên, "Sư huynh đang giúp người làm một bảo bối chống lại thiên kiếp, dùng sét đánh mấy trăm lần rồi, nhưng cá ở bên trong vẫn còn sống!"

Lý Trường Thọ cũng nói: "Kính xin sư phụ chờ một lát, món đồ này sắp hoàn thành rồi."

"Ồ?" Vẻ mặt của Tề Nguyên khẽ động, lập tức muốn xuống dưới đó nhìn xem đại đồ đệ của mình đang mân mê bảo vật mới mẻ gì.

Nhưng dưới chân lão đạo khẽ động, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm bầu trời phía đông, thân hình không nhúc nhích.

Lam Linh Nga ngẩng đầu hỏi một câu: "Sư phụ, người sao vậy?"

"Aizz…" Tề Nguyên đứng chắp tay, nói khẽ: "Thiên kiếp đến rồi."

Chỉ bốn chữ, đã làm cho ý cười trên mặt Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga lập tức biến mất.

Hai người vội vàng nhảy ra khỏi hố, nhìn theo tầm mắt của sư phụ, đã thấy trời đông xuất hiện một đám mây màu xám đen, đang bay nhanh về phía Độ Tiên môn.

"Linh Nga mau lên!"

Lý Trường Thọ lập tức nói, "Mang chiếc lồng này đến độ kiếp trận mà sư phụ đã lựa chọn ở sau núi! Nhất định phải chôn sáu bảy thần thiết ở bên dưới sáu này xuống dưới đất!"

"Vâng!"

Lam Linh Nga dùng cánh tay nhỏ yếu của mình trực tiếp nâng 'Pháp gia điểu lung' lên, đáp lên mây vội vàng bay về phía sau núi, hoàn toàn không nghĩ đến hình tượng tiên tử của mình.

Vào lúc này, Lý Trường Thọ còn sổ ruột hơn so với sư phụ, lập tức lấy ra một hộp gấm trong tay áo, lao đến trước mặt Tề Nguyên.

"Sư phụ, đây chính là bảo dược mà đệ tử dồn hết tâm tư để luyện chế ra.

Nó, nó có thể làm cho sư phụ vượt qua thiên kiếp thứ nhất, sau khi thiên kiếp thứ nhất qua đi, nếu sư phụ cảm thấy không thể nào ngăn cản được thiên kiếp thứ hai thì người hãy dùng nó ngay lập tức."

Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ, ánh mắt hơi lấp lóe, thấp giọng nói: "Bảo dược ngươi cứ giữ lại, sau này đến khi độ kiếp thì hãy dùng, không cần lãng phí trên người vi sư."

"Sư phụ!"

Lý Trường Thọ trực tiếp quỳ gối trước mặt Tề Nguyên lão đạo, nhét hộp gấm vào tay Tề Nguyên lão đạo, vội vàng nói: "Sư phụ dưỡng dục đệ tử, dạy bảo đệ tử trăm năm, dẫn đệ tử nhập đạo, chưa hề có những yêu cầu nặng nề hay trách móc đệ tử.

Đây là điều duy nhất đệ tử có thể làm cho sư phụ, nếu như sư phụ không nhận bảo dược này, bây giờ đệ tử sẽ phá hủy nó!"

Tề Nguyên lại cười khổ nói: "Hà cớ gì ngươi phải như vậy? Vi sư còn chưa biết tình trạng của chính mình sao?"

"Đúng rồi, đệ tử còn có mười một viên khác!"

Lý Trường Thọ lập tức chuyển đổi mạch suy nghĩ, "Đệ tử có thể xin thề với đại đạo, tuyệt đối còn có mười một viên đan dược khác tương đồng với bảo dược này, hơn nữa này mỗi Luyện Khí sĩ chỉ có thể dùng một viên bảo dược này!"

Tề Nguyên lão đạo lập tức do dự, "Thật sao?"

"Chắc chắn 100%!"

"Thôi được rồi" Tề Nguyên cầm hộp gấm trong tay, "Đi, đi ra sau núi, đừng để thiên kiếp hủy nơi ở của chúng ta."

Bây giờ đám mây xám ở phía đông đã bay đến gần Độ Tiên môn.

Lý Trường Thọ vội vàng cưỡi một đám mây trắng, kéo sư phụ bay ra phía sau núi.

"Sư phụ, người phải tiết kiệm pháp lực.

Đúng rồi sư phụ, đan dược trên người người có đủ không?

Lúc độ kiếp có thể dùng các loại đan dược, đan dược dùng để chữa thương và khôi phục nguyên khí đều chuẩn bị tốt rồi sao?

Thiên kiếp này, sao lại tới đến không báo trước như vậy!"

"Chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị xong rồi. " Tề Nguyên lão đạo mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ ở phía trước, đáy lòng lại nhớ đến cậu nam đồng thận trọng không biết nên làm gì, khi ông vừa đón hắn vào trong núi năm đó...

Chỉ trong nháy mắt, đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Mặc dù con đường về sau của đứa bé đó có chút vượt qua giới hạn, nhưng dù sao cũng thành tài rồi.

Chính mình dùng hết những tích lũy cuối cùng của Tiểu Quỳnh phong dùng trên người hắn, thật ra cũng chỉ muốn để cho hắn có thể thuận lợi thành tiên...

"Trường Thọ à.

Nếu như sư phụ không sống qua thiên kiếp, Tiểu Quỳnh phong sẽ giao cho ngươi xử lý.

Nếu như trong môn muốn thu Tiểu Quỳnh phong của chúng ta trở về, ngươi cũng đừng ngăn cản, cứ nghe theo sự sắp xếp ở trong môn an là được rồi, lúc trước ta đã năn nỉ mấy vị đồng môn mình quen biết, bọn họ sẽ nhận ngươi và Linh Nga đi tới phong khác để tu hành."

"Sư phụ, chắc chắn người sẽ vượt qua thiên kiếp!"

Lý Trường Thọ nói chắc chắn, "Sư phụ phải tự tin lên! Bây giờ sư phụ tuyệt đối không thể sa sút tinh thần, đây là rèn luyện của Thiên đạo, vượt qua đó chính là trời cao biển rộng.