Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 179: Bắp đùi to (2)



Hùng trại dựa vào Nam Hải to lớn mà giáo vơ vét của cải, còn thu lại sự hăng hái hay sao?

Đáy lòng Lý Trường Thọ lặng lẽ cảm ứng được, suýt chút nữa đã thật sự ngất đi.

Một ngàn sáu trăm hai mươi mốt tòa...

Còn có hơn mười mấy tòa tượng thần đang hưng khởi...

Hơn nữa hắn mơ hồ cảm ứng được, bởi vì Nam Hải thần giáo và một tiểu giáo nào đó thu liễm công đức đã bắt đầu xung đột, mở ra một quy mô lớn dùng binh khí đánh nhau.

Đây là tình tiết gì vậy...

Khóe miệng Lý Trường Thọ co quắp một trận, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nằm ở đó giả chết.

Nói trở lại, giáo chúng của mình thích đi tranh đấu tàn nhẫn, đánh đầu rơi máu chảy, có thể không hao tổn công đức hoặc khí vận của hắn sao?

Đệch...

Giáo chúng cái rắm!

Từ giờ trở đi, hắn căn bản không quen biết Hải thần Nam Hải gì đó nữa!

Nghĩ cách chỉnh dung đi.

Sau khi về núi, làm thêm mấy bí chú hình xăm của Vu tộc đi.

Mặc dù chính mình coi như đã ôm được gót chân sau của Độ Ách chân nhân, nhưng chung quy vẫn còn quá nông cạn.

Lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào sư phụ sớm bước vào Chân Tiên cảnh, để sư phụ đi vào Thiên đình hỗn loạn kia, sau đó lừa dối sư phụ đi vào Đâu Suất cung bái kiến Thái Thượng lão quân, kéo thêm một chỗ dựa.

Văn đạo nhân.

Nam Hải giáo.

Lý Trường Thọ nằm ở đó, đáy lòng có chút bất lực nhổ nước bọt, cảm giác mệt mỏi vì lúc trước vẫn luôn điều khiển giấy đạo nhân từ từ đánh tới, lại bị hắn lặng lẽ hóa giải.

Giờ không phải lúc để nghỉ ngơi.

Lúc này chính là thời điểm dễ dàng nhất thả lỏng tinh thần lơ là bất cẩn, cũng dễ dàng bị một số dự liệu ngoài bất trắc.

Lý Trường Thọ lẳng lặng quan sát các nơi, đợi nửa canh giờ, trong địa huyệt lần lượt bay ra từng thân ảnh, vội vàng chạy tới nơi đây.

Hắn vẫn luôn đang âm thầm quan sát những đệ tử môn nhân này, ba vị trưởng lão ngoại vụ của Bách Phàm điện vội vàng phóng tới bên bàng yêu kia để tra xét, rồi trực tiếp chém giết khi nó đang mê ngủ.

Một đám đệ tử vây quanh bên cạnh mấy người bọn họ, có Nguyên Tiên bên Đan Đỉnh phong tỉ mỉ chẩn đoán bệnh cho năm người, nói bọn họ chỉ trúng thuốc mê nên hôn mê, cũng không có gì đáng lo ngại.

Bình sứ vỡ vụn kia cùng với vết tàn của đan dược bị nổ tung cũng bị nhanh chóng bọn họ phát hiện.

Không cần năm người bọn họ sau khi tỉnh lại phải nhiều lời, mọi người đã tự mình suy đoán ra, lúc trước ở đây đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi...

Ba đệ tử Lý Trường Thọ, Lam Linh Nga, Hữu Cầm Huyền Nhã được một vị trưởng lão dùng tiên lực nâng lên, cẩn thận từng li từng tí đặt ở một chỗ trong trong sơn lâm để nghỉ ngơi.

Đám môn nhân đệ tử này vừa lao ra khỏi địa huyệt, trong môn phái đã truyền đến tin tức.

Tổ sư gia Độ Ách chân nhân hiện thân, trực tiếp đánh chết ba tên Kim Tiên xâm phạm, Chưởng môn và Kỳ Linh trưởng lão lập tức ra tay dẹp loạn địch tới đánh.

Độ Tiên môn huyết chiến một trận, sơn môn không có gì đáng lo, trưởng lão và môn nhân các phong đều bị tổn thương...

Đối với đại đa số bọn họ mà nói, trận kiếp nạn này đến không hề có chút nguyên do, kết thúc cũng hết sức nhanh chóng.

Đối với vị đẹp trai nào đó hiểu rõ toàn bộ kịch bản mà nói...

Việc này hết sức phức tạp, lại nhọc lòng.

Mấy canh giờ sau, Vong Tình thượng nhân, Vạn Lâm Quân trưởng lão dẫn hơn trăm vị Chân Tiên trong môn phái chạy đến nơi này.

Lý Trường Thọ đang giả hôn mê đột nhiên nghe thấy một tiếng quen thuộc la lên:

"Tiểu Trường Thọ! Tiểu Linh Nga!

Các ngươi đừng làm ta sợ, tại sao lại nằm xuống như vậy?"

Trên mây, Tửu Cửu sư thúc đang ngồi trên hồ lô lớn trực tiếp nhảy xuống dưới, vội vã vọt tới bên rừng, bên cạnh có vị trưởng lão trong Bách Phàm điện vội vàng nói bọn họ chỉ bị thuốc mê đánh ngã, cũng không có gì trở ngại.

Lúc này Tửu Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi bên cạnh Linh Nga, áo gai ngắn ngủn khẽ rung động.

Lúc này nàng cũng không còn bao nhiêu tiên lực, vai trái, thân eo còn có lưng áo đều bị tổn thương, nguyên thần cũng có chút uể oải suy sụp.

Lúc trước trong trận đại chiến bảo vệ tiên môn, nàng cũng dốc hết toàn lực, sau trận đại chiến vẫn chưa được nghỉ ngơi, đã chạy đến đây tìm đệ tử mà mình quan tâm.

Rất nhanh, ba người Khương Kinh San, Tửu Ô và Tửu Thi cũng chạy tới.

Bọn họ dùng tiên lực đưa ba người Lý Trường Thọ đang ngủ mê mang đi, cùng với một nhóm người đưa về môn phái.

...

Hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh hôn mê suốt một ngày đã tỉnh lại.

Còn Hữu Cầm Huyền Nhã ngủ mê ròng rã bảy ngày, vừa mới tỉnh dậy.

Vì để cho hành vi của mình tương đối hợp lý, Lý Trường Thọ nằm trên giường luôn nhắm mắt lại, không nhúc nhích ngây người bảy ngày rưỡi, sau đó mới từ từ mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy mờ mịt...

Vừa mở mắt chính là một chiếc giường thơm đầy lạ lẫm.

Đương nhiên Lý Trường Thọ hiểu rõ, hắn và sư muội được mang đến Phá Thiên phong, bây giờ mình đang nằm trên giường của Tửu Cửu sư thúc.

Linh Nga được Tửu Thi sắp xếp trong lầu các của Tửu Thi, vẫn luôn ngủ an ổn, không ai quấy nhiễu.

Trong bảy ngày này, Tửu Cửu sư thúc thường xuyên bị Tửu Thi sư bá giật dây, không ngừng đâm đông chọc tây với mình.

Nhưng mỗi lần đều không phải vấn đề bộ vị nên Lý Trường Thọ cũng không quản nhiều thêm.

Quay đầu nhìn lại, Tửu Cửu sư thúc đang ngồi dưới đất, dựa vào bên giường, trong tay còn có hai bầu rượu rỗng, còn phát ra một tiếng ngáy khe khẽ...

“Có người nào chăm sóc bệnh nhân như vậy không?”

Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, từ từ ngồi dậy, quan sát khắp nơi.

Có lẽ hắn sẽ mãi mãi nhớ rõ, lần đầu tiên mình xông vào trong lầu các này bị Tửu Ô sư bá dùng tiên thức bắt được.

Đó đã không phải là một chữ “loạn” có thể hình dung được...

Hắn vừa muốn đứng lên, một thẻ lệnh màu trắng bạc từ bên ngoài cửa sổ bay tới, Lý Trường Thọ lập tức đưa tay, ngăn cản tiễn truyền tin lệnh ở ngoài cửa sổ.

Một tiếng nói có chút lạ lẫm vang lên:

"Đệ tử Tiểu Quỳnh phong Lý Trường Thọ!"

Lý Trường Thọ đứng dậy chắp tay, đáp: "Có đệ tử."

"Mau tới Độ Tiên điện, Chưởng môn đã đợi ngươi lâu rồi."

Lý Trường Thọ vô thức nhíu mày, thấp giọng nói: "Đệ tử lĩnh mệnh."

Chưởng môn sao?

Chẳng lẽ lúc trước mình giải quyết không tốt hậu quả và ngụy trang nên bị Chưởng môn phát hiện ra sao?

Không thể như vậy được, sau khi mình trở về đã dùng tiên thức nhìn chằm chằm Vạn Lâm Quân trưởng lão, cũng chú ý tới hoạt động “dâng hương bái tế các anh hùng vô danh” trong môn phái...

Từ các dấu hiệu này cho thấy, không ai có thể hoài nghi lên người mình mới đúng.

Bất kể như thế nào, Chưởng môn cho gọi, chính mình cũng không thể trốn tránh không gặp được.

Đứng dậy, Lý Trường Thọ sửa sang lại đạo bào, cúi đầu nhìn hai bình linh đan “khẩu vị ngon” mà lúc trước mình đã cho trong tay tiểu sư thúc, lại liếc nhìn Linh Nga đang ngủ say, vội vàng đi tới Độ Tiên điện.

Lý Trường Thọ vừa đi tới Độ Tiên điện, chiếc túi đeo bên hông của Linh Nga đã bắt đầu khẽ lắc lư.

Chỉ là tu vi của Lam Linh Nga quá thấp, lúc này vẫn đang mê man, hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường của chiếc túi da thú...