Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 14



Mấy người đồng thời nhìn ra xa tây bắc, lúc này bọn họ đã nhanh chóng xuống đến chân núi đúng lúc có thể nhìn thấy chân trời cuồn cuộn mây màu màu xám đen kia.

Vô biên vô hạn, vô cùng mênh mông.

Tửu Cửu tiếp tục nói:

"Chướng khí sinh ra rất nhiều độc trùng độc thảo làm cho sinh vật bình thường không dám đến gần, nơi sắp tới cũng là nơi có rất nhiều kỳ hoa dị quả sinh sôi nảy nở, bên trong có các loại hung thú độc thú ngay cả Thiên Tiên đến cũng không dám xâm nhập vào quá sâu.

Sau đại chiến Vu Yêu, Vu tộc còn sót lại bị lưu đày tới nơi này, bọn họ đi Bắc Câu lô châu, nơi đó băng tuyết ngập trời, trùng thù rất ít miễn cưỡng có thể sinh tồn nhưng nghe nói đã sắp đến ranh giới diệt tộc, quả thật rất thảm.

Mà những Yêu tộc còn mang hận ý đối với Vu tộc còn có những Yêu tộc bị Luyện Khí sĩ của nhân tộc chúng ta đuổi đi, tất cả đều hội tụ về Bắc Câu lô châu.

Lâu ngày, khu vực chật hẹp này từ đông sang tây mấy chục vạn dặm thành chỗ nương thân quan trọng nhất của Yêu tộc."

Giới thiệu tới đây, Tửu Cửu nhìn qua biểu tìn của mấy người đệ tử, phát hiện... Ngoại trừ Lý Trường Thọ ra hoặc ít hoặc nhiều đều bắt đầu có chút khẩn trương.

Hiệu quả không tệ, thêm ít sức mạnh.

Tửu Cửu chậc chậc cười một tiếng, trầm giọng nói: "Các ngươi xem xung quanh đồi núi trùng trùng, trong đó không biết có bao nhiêu đại yêu lão yêu, có một số thực lực còn kinh khủng dị thường, đặc biết rất thích ăn Luyện Khí sĩ nhân tộc nha."

Mấy người lập tức càng thêm cảnh giác, Lý Trường Thọ chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn về xa xa phía dưới.

Tửu Cửu bỗng cảm thấy không thú vị, chỉ vào phía dưới hồ lô mặt không thay đổi tiếp tục nói:

"Cái trấn phía dưới chính là con đường do cao thủ nhân tộc chúng ta đã mở ra, nó là một trong những cửa ra vào Bắc Câu lô châu, mấy ngàn năm nay nghe nói cũng đã ngưng chiến với Yêu tộc bên kia, không biết lúc nào lại đánh lại."

Chờ tiến vào thị trấn, ta mang các ngươi đi mua chút phù tránh chướng, giải độc đan.

Mặc dù trong môn cũng có những thứ này nhưng không biết là ai định ra quy củ, còn phải mang các ngươi đến trải nghiệm một chút sinh hoạt tu sĩ, dạy các ngươi làm vật đổi vật.

Nhớ kỹ, thị trấn này trên không không thể xông loạn, nơi này có mấy vị cao thủ trấn giữ, trước sau phải có một chút lòng kính sợ đối với cường giả, chúng ta hạ xuống đồi núi vùng đông nam kia, từ đó đi qua một đoạn đường núi."

Năm vị đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, ghi tạc vào lòng những lời nhắc nhở của Tửu Cửu tiên nhân.

Chỗ thành trấn này toàn bộ ở trong một sơn cốc, hai bên sơn cốc vách núi thẳng đứng bị tạc ra hang động khắc nơi, cũng có tu sửa thành rất nhiều sạn đạo và lầu gỗ.

Trong sơn cốc chất đầy các loại kiến trúc, từ xa nhìn lại vô cùng lộn xộn.

Nơi này có phong thái của một cung điện sáng sủa, bảo tháp sừng sững cao vút, nhưng nhiều hơn vẫn là lầu gỗ đất lầu, tổng thể không có chút quy hoạch nào chỉ có một ít ngõ phố hẹp miễn cưỡng có thể qua lại.

Đương nhiên, Luyện Khĩ sĩ phần lớn đều bay giữa không trung cũng không cần đi bộ.

Có thể nhìn ra tu sĩ đi tới Bắc Câu lô châu cũng không hề ít, nơi đây người đến người đi, trên mái nhà rất nhiều lầu gỗ nhà bằng đất đều có Luyện Khí sĩ bày quầy bán hàng, có thể tìm được rất nhiều dược thảo và tiền tệ do Bắc Câu lô châu sản xuất.

Những dược thảo và tiền tệ này phần lớn đều có hình dáng giống chữ 'Độc'.

Tửu Cửu quen thuộc thúc ra một đóa mây trắng mang theo năm đệ tử và Vũ Văn Lăng đi vòng quanh nửa thành trấn, so sánh mấy cái quầy hàng trái phải mới để mấy người bọn họ lấy linh thạch ra mua một chút đan dược phù lục hàng tốt giá rẻ.

Hả? Gia hỏa này sao lại bất động?

Tửu Cửu liếc nhìn Lý Trường Thọ ở phía sau vẫn luôn đứng chắp tay sau lưng, đáy lòng thở dài tiện tay lấy một cái hầu bao quăng qua đầu vai mình đập vào trong ngực Lý Trường Thọ.

Loại hầu bao này là pháp bảo chứa đồ đơn giản nhất, bình thường đều là dùng để lưu trữ một số lượng Linh thạch nhất định.

Tửu Cửu nhổ nước bọt nói: "Biết trước sư phụ ngươi không cho ngươi quá nhiều đồ, cũng không hiểu nổi hắn nhất định phải trông coi cái tiểu Phong đầu đó làm gì...

Giải độc đan và phù tránh chướng là nhất định phải chuẩn bị, đi mua nhanh đi, một đại nam nhân đừng có dây dưa lằng nhằng."

"Ách" Lý Trường Thọ run lên ngẩng đầu nhìn vị sư thúc không thích trang điểm trước mặt mình, lộ ra mỉm cười có mấy phần ôn hòa.

Mỉm cười như vậy cũng chỉ có ở trước mặt sư phụ và sư muội mới lộ ra.

Hắn vừa định giải thích một câu, chính mình đã sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì ở bên cạnh lại có một bàn tay đưa tới, trong tay cầm một chồng giấy phù vàng, hai cái bình sứ.

Là thiếu nữ đeo đại kiếm sau lưng mặc váy dài màu hồng.

Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêng đầu nhìn về phía khác, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói:

"Coi như là nhận lỗi với sư huynh, trước đó..."

Nói đến đó, tay nàng chỉ khẽ gảy nhẹ dùng chút lực vừa phải đưa đan dược và phù lục vào trong tay Lý Trường Thọ, sau đó lập tức xoay người ra vẻ không có chuyện gì đi tới quầy hàng bên cạnh.

Lý Trường Thọ cảm thấy thú vị hướng về phía bóng lưng của nàng chắp tay một cái, vẫn chưa nói thêm cái gì.

Cái danh băng sơn này tuyệt đối là hữu danh vô thực.

Từ thành trấn này xuất phát về phía bắc, thêm ba trăm dặm nữa chính là biên giới của chướng khí Bắc Câu lô châu, mà ở khu vực biên giới nhất, chính là năm đệ tử Độ Tiên môn đang rèn luyện——

Loạn Chướng bảo lâm.

Bên ngoài chướng khí là những núi hoang trọc lốc, và một mảnh rừng màu đen luôn bị chướng khí bao trùm tạo thành một chênh lệch rất rõ, cũng cắt xuống một đường biên giới rất rõ ràng.

Cách khu rừng biên giới chướng khí kia ngày càng gần, Tửu Cửu hoàn toàn biến thành người khác, ánh mắt tràn ngập cảnh giới, tiên thức quan sát những động tĩnh nhỏ trong phạm vi mấy trăm dặm.

Lúc nàng dẫn theo đám người bay lượn dưới bầu trời, tiêu tốn Tiên lực làm ra một đám mây trắng, biến hồ lô lớn ngắn khoảng ba thước vác ở sau lưng, miệng hồ lô có ánh sáng màu lam nhạt mờ mịt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hút người vào...

Cuối cùng cũng đến sát biên giới chướng khí, Tửu Cửu rơi xuống đám mây trắng, quay người, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc nhìn năm đệ tử.

"Theo quy củ, lần rèn luyện này sẽ kéo dài trong hai mươi ngày.

Bắt đầu tính từ lúc các ngươi tiến vào Loạn Chướng bảo lâm, nếu trước hai mươi ngày các ngươi tự rút ra ngoài, vậy coi như lần rèn luyện này thất bại, khi trở về sẽ chịu sự trách phạt của nội môn."

Tửu Cửu trừng mắt nhìn, giọng điệu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

"Kỳ thật cũng chính là loại hình Khấu Nguyệt cung, không ảnh hưởng đến toàn cục, gặp nguy hiểm phải bảo vệ tính mạng là trên hết, cảm thấy đã cố hết sức rồi thì lui ra ngoài ngay, đừng miễn cưỡng.

Ta sẽ đợi các ngươi ở đây, nếu lấy mục đích rèn luyện của đệ tử để mài giũa, tự nhiên không thể đi theo các ngươi, cũng tuyệt không thể làm cận vệ cho các ngươi.

Đại khối đầu này cũng ở lại đi, ở đây chờ đi."

Vũ Văn Lăng chắp tay chờ lệnh: "Mạt tướng phụng mệnh đến đây để hộ vệ cho Lục công chúa điện hạ, kính mong Tiên trưởng cho phép..."

Tửu Cửu lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn tự mình ở lại nơi này, hay là muốn bị ta trói ở đây?"

"Mong Vũ Văn tướng quân đợi ở bên ngoài, tất cả đều phải tuân theo sự sắp xếp của Tửu sư thúc." Hữu Cầm Huyền Nhã mở miệng, bản thân cũng lộ ra một vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, hiển nhiên là từ nhỏ đến lớn đã ra lệnh không ít.

"Mạt tướng lĩnh mệnh!"

Vũ Văn Lăng trầm giọng nói, sau đó nhíu mày liếc mắt nhìn Nguyên Thanh.

Nguyên Thanh lập tức cất cao giọng nói: "Vũ Văn tướng quân không cần lo lắng, ta chính là liều cả tính mệnh, cũng sẽ bảo vệ Huyền Nhã sư muội thật tốt."

Hữu Cầm Huyền Nhã không hề đáp lại, vẫn tiếp tục duy trì “vẻ mặt băng sơn” thường ngày.

Ngược lại Lý Trường Thọ luôn đứng phía sau Tửu Cửu, ánh mắt xoay chuyển trên người Nguyên Thanh và Vũ Văn Lăng.

“Quả nhiên ta vẫn cảm thấy hai người này có chút mờ ám.”

Tửu Cửu hắng giọng, tiếp tục nói: "Ta cho các ngươi hai lời khuyên.

Một là, ở trong đó phải giúp đỡ lẫn nhau, nên nhớ kỹ các ngươi là đồng môn, cố gắng tránh những hành động đơn độc, Nguyên Thanh, Huyền Nhã, tu vi của hai người các ngươi tương đối cao, nếu có dư sức lực thì nên chăm sóc những người khác."

Nguyên Thanh cười nói: "Sư thúc yên tâm."

Hữu Cầm Huyền Nhã cũng nói: "Đệ tử lĩnh mệnh."

Tửu Cửu tiên nhân tiếp tục nói: "Hai là, đừng quá nghiêm khắc về cơ duyên, cũng không cần liều mạng đi tìm thảo dược.

Bên cạnh những linh dược quý giá thường có hung thú bảo vệ, mỗi một con hung thú này đều không ngu ngốc, các ngươi chính là thuốc bổ tốt nhất cho bọn chúng."

Nói đến đây, Tửu Cửu đột nhiên ra tay, tay trái nhanh như huyễn ảnh, khẽ nhéo mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, "Nhất là cực phẩm tế phẩm thịt mềm như ngươi!"

"Sư thúc xin tự trọng." Hữu Cầm Huyền Nhã cau mày nói, Tửu Cửu cười hắc hắc quái dị.

"Woa, thật mịn, thật ngưỡng mộ trời sinh mỹ lệ như ngươi, bản sư thúc lại không được, làn da này thật khô cằn, cũng không có người đi theo phía sau mỗi ngày gọi ta Tửu Cửu sư muội, Tửu Cửu sư muội ~ "

Trong lúc cười nói, Tửu Cửu lại lấy ra năm khối ngọc thạch hình nguyệt nga, ném vào trong tay năm người.

"Ầy, đây là ngọc cầu viện dùng truyền tin, nếu gặp phải rắc rối thì trực tiếp bóp nát, bản sư thúc có thể cảm ứng được, xông vào đó cứu viện.

Sử dụng ngọc truyền tin, cũng có nghĩa là chính các ngươi từ bỏ lần rèn luyện này, khi trở về sẽ trừ nguyệt cung, cũng không có việc lớn gì.

Đi đi, nên cẩn thận một chút!

Đừng chết ở bên trong!"