Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 137: Kinh muội chi mê! (2)



—— Trước đó, Lý Trường Thọ đã cho mấy vị trưởng lão kia bậc thang, giả vờ nói như vậy, lại bị Vạn Lâm Quân trưởng lão tưởng thật, cho rằng Lý Trường Thọ bị người trong môn phái trách móc nặng nề.

Độn pháp bị môn nhân xem thường.

Độc cũng bị môn nhân xem thường...

Đáy lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ, có lẽ Vạn Lâm Quân trưởng lão nhớ tới chuyện năm đó nên mới “kích động” như vậy...

Chân của Vạn Lâm Quân trưởng lão bị tật, là sư phụ của vị trưởng lão này s tự tay đả thương; bởi vì Vạn Lâm Quân nghiên cứu độc kinh, bị sư phụ ông ấy mắng làm phản kinh ly đạo, làm nhục đan đạo.

Sau đó mấy vạn năm, Vạn Lâm Quân trưởng lão gian khổ với độc đạo, chính là muốn chứng minh trước mặt sư phụ, 【 độc là một dược tính】 —— câu này được ghi chép lại vào những lời nói sau cùng của mỗi thiên độc kinh của Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Nhưng khi Vạn Lâm Quân trưởng lão dựa vào một tay độc đan, vạn năm trước vì cứu vãn Độ Tiên môn trong tay bầy yêu, sư phụ của Vạn Lâm Quân trưởng lão đã sớm đã đi về cõi tiên rồi...

Lý Trường Thọ nắm chặt bảo ngọc này, làm đạo vái chào thật sâu.

"Đệ tử đa tạ trưởng lão đã quan tâm."

Vạn Lâm Quân lại lộ ra nụ cười cứng ngắc, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải trở về luyện đan."

"Ngày khác đệ tử sẽ đi phong thượng thăm người."

"Ừm, lúc nào tới cũng được."

Vạn Lâm Quân thu hồi nụ cười ông có thể dụ dỗ một đứa bé, đập gậy một chút, mặt đất sinh mây, bay về phía Đan Đỉnh phong.

Vị lão giả này tới đây chính là muốn động viên Lý Trường Thọ.

Các trưởng lão khác không ngợi khen Lý Trường Thọ, nhưng ông ấy khen ngợi.

Các tiền bối khác trong môn phái không che chở Lý Trường Thọ, nhưng ông ấy che chở.

Chỉ đơn giản như vậy...

Cầm tấm ngọc bội trong tay, Lý Trường Thọ đứng bên hồ, nhìn về phía ra xa, một lúc lâu sau đáy lòng mới yên tĩnh lại.

Cho dù Hồng Hoang hiểm ác, nhưng người trong Hồng Hoang không phải đều là ác nhân.

"Sư huynh!"

Linh Nga lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hô một câu: "Bên kia lại có người đến!"

"Ta nhìn thấy rồi."

Lý Trường Thọ thu hồi ngọc bội, chắp tay than nhẹ, hôm nay đúng là nhiều khách thật...

"Sư muội, ngược lại hôm nay muội rất ngoan nha." Lý Trường Thọ quay đầu tán dương một câu.

Linh Nga nằm nhoài lên bệ cửa sổ làm mặt quỷ, "Còn không phải sợ gây thêm phiền phức rồi bị huynh mắng một trận sao!

Đúng rồi sư huynh, mới nãy huynh... nhận thua rồi sao?"

"Đánh thắng rồi." Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Ở trong sơn môn nhà mình, vẫn nên để ý những điều này.

Đúng rồi, lát nữa huynh thu dọn một chút, rồi mang đến phòng muội chút nước trà.

Vị Thái tử Long cung Ngao Ất dẫn theo bạn nữ tới, Tiểu Quỳnh phong chúng ta cũng muốn phái ra người đảm đương giá trị nhan sắc mới được."

Linh Nga chớp chớp mắt, sau đó hé miệng cười trộm hai tiếng.

Nàng vội vàng mở ra gian phòng của mình ra, gần đây trận pháp ngăn cách đã được sư huynh cải tiến, động tác nhanh nhẹn bắt đầu thay y phục trang điểm...

Rất nhanh, Ngao Ất, Hạm Chỉ và Tửu Ô sư bá ở bên cạnh dẫn đường, cưỡi mây từ từ đáp xuống.

Lý Trường Thọ bước lên phía trước nghênh đón, liếc nhìn Tửu Ô, hai người lập tức ngầm hiểu lẫn nhau...

Trước đây Lý Trường Thọ đã đoán được đối phương sẽ đến, cũng đoán được Ngao Ất sẽ nhận lỗi, ngược lại không nghĩ tới, vị tiểu Thái tử này gặp mặt chính là vái chào tới mặt đất.

"Nhị thái tử điện hạ không cần đa lễ, mời vào trong, đồ đạc bừa bộn, để điện hạ phải chê cười rồi."

Lập tức, Lý Trường Thọ dẫn Ngao Ất và Hạm Chỉ tiên vào trong nhà cỏ cả mình.

Không đợi Ngao Ất nhắc đến chuyện hôm nay, Lý Trường Thọ đã mở miệng nói một câu: "Điện hạ có thể thông đan thanh chi đạo?"

Đưa tới chủ đề không liên quan để thu hút.

Rất nhanh Ngao Ất và Hạm Chỉ đã bị Lý Trường Thọ xoay chuyển lực chú ý.

Mà Lý Trường Thọ cũng lấy ra rất nhiều thu thập của mình, khi nhàn hạ sẽ làm tranh, giám thưởng cho bọn họ.

Hướng đi của chủ đề hoàn toàn bị Lý Trường Thọ nắm trong tay, Ngao Ất và Hạm Chỉ chỉ là một rồng một người, ở bên cạnh bắt đầu không ngừng gật đầu, còn cảm thấy rất thú vị.

Tửu Ô vốn đang lo lắng bầu không khí sẽ xấu hổ, nhưng rất nhanh, thấp đạo nhân này cũng bị chủ đề hấp dẫn, gia nhập bình luận liệt kê giám thưởng, cũng lấy ra tư tàng của chính mình...

Sau nửa canh giờ, Linh Nga ăn mặc khoa trương bưng trà đến đây, làm cho ba vị “Khách nhân” cũng phát sáng mắt.

Chỉ thấy vị tiểu sư muội của Lý Trường Thọ——

Váy Tố La, tóc vấn mây, trâm ngọc nghiêng, bạch châu rơi.

Mắt đẹp mũi ngọc tinh xảo điểm môi hồng, đôi tai tinh xảo vểnh lên, lông mi như cánh bướm.

Lông mày như cong cong như vầng trăng non, cổ trắng như ngọc tú tỏa ra mùi thơm ngát.

Làn da trắng như tuyết, eo nhỏ nhắn được buộc lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy sẽ có cảm giác, nàng vốn là tiên tử ca múa trong cung điện trên bầu trời.

Nếu nhìn lần thứ hai sẽ cảm thấy, nàng chính là mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh có nhiều mỹ nhân...

Khí chất, khuôn mặt của Linh Nga đều có giá trị trên các phương diện, tạo nên sức ép nho nhỏ đối với nữ tiên Hạm Chỉ trong Tiệt giáo.

Lúc Linh Nga ngồi ngay ngắn bên cạnh sư huynh mình, đôi mắt thanh mâu của ông lóe lên một tia sáng, khiến Tửu Ô không khỏi suy tư...

“Không phải Tiểu Cửu có ý với Trường Thọ sao?

Nếu quả thật có ý này, vị sư muội bên cạnh Trường Thọ này...

Không thể không nhắc nhở Tiểu Cửu.”

—— Đây là cảm giác nguy cơ mà người từng trải nhạy cảm được.

Một chủ đề đan thanh đã nói từ nửa đêm tới lúc trời sáng, Ngao Ất và Hạm Chỉ cũng cảm thấy, Lý Trường Thọ là người “thanh cao không thô tục”.

Chủ khách đều vui mừng, Lý Trường Thọ thấy bọn họ vẫn chưa muốn đi, cũng chỉ có thể âm luật di chuyển đề tài...

Nhưng đột nhiên Hạm Chỉ nhận được truyền thanh của sư phụ, nói thầm bên tai Ngao Ất mấy câu.

Vị thiếu niên Long tộc này nhíu mày trầm ngâm vài tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đứng dậy cáo từ với Lý Trường Thọ.

Bên Phá Thiên phong có chút biến cố, hai vị sư huynh tiện nghi của Ngao Ất cũng muốn luận bàn đấu pháp với hai vị trưởng lão trong Độ Tiên môn, bọn họ muốn đuổi qua đó nhìn một chút...

Lý Trường Thọ đưa bọn họ ra khỏi nhà cỏ, mãi đến khi đi đến bên hồ, mới “lưu luyến chia tay”.

Cuối cùng cũng đuổi đi rồi...

Nhị thái tử Long tộc có bộ dạng thiếu niên này cười nói: "Trường Thọ huynh tới đây là được rồi, vẫn mong huynh đến Kim Ngao đảo chơi, chắc chắn Ngao Ất sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đón, chúng ta lại kề đầu gối nói chuyện tiếp."

"Được thôi, được thôi."

Ngao Ất và Hạm Chỉ vội vàng chạy tới Phá Thiên phong, Tửu Ô lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lý Trường Thọ, sau đó cũng cưỡi mây đuổi theo.

Lý Trường Thọ đưa tay vẫy vẫy, đáy lòng nói một câu:

“Hữu duyên sẽ gặp lại...

Tất nhiên, tốt nhất đừng nên có duyên.”

Tiễn phiền phức này đi, Lý Trường Thọ duỗi lưng, tiên thức nhìn chăm chú bên Phá Thiên phong.

Vong Tình thượng nhân lại muốn ra tay rồi.

Mặc dù Lý Trường Thọ cũng rất muốn đi xem, nhưng cuối cùng cảm thấy chuyện hôm nay đã đủ phiền toái rồi, cho nên chỉ đứng từ xa nhìn về phía Thiên Tiên “Luận bàn”.

Trong nhà cỏ, tâm trạng Linh Nga rất tốt, đã bắt đầu chịu khó thu dọn các nơi, thu dọn chén bàn, sắp xếp lại các bức tranh rải rác ở khắp nơi...

Ánh mắt nàng bị một bức tranh hấp dẫn, nghiêng đầu liếc nhìn, chỉ thấy trên đầu viết một câu...

【Thân yêu của ta】

Chữ viết là của sư huynh, thân yêu của sư huynh?

“Hừ hừ, ta ngược lại muốn xem xem, huynh thích nữ tử như thế nào.”

Linh Nga vụng trộm liếc nhìn bóng lưng Lý Trường Thọ đang đứng bên hồ, rút bức tranh ra, từ từ mở ra.

Thật ra thứ này chính là... bí bảo đã về hưu.

Chính là tĩnh tâm mật bảo xuất bản lần đầu, trước đó đã bị Lý Trường Thọ đào thải rồi...

Nó được mệnh danh là «Bách Mỹ Lão đồ»!

Bởi vì hoạ sĩ tinh xảo, tiêu chuẩn vẽ tranh cao hơn tiêu chuẩn bình quân của chính mình, cho nên được Lý Trường Thọ lưu lại, làm bí bảo dự bị khẩn cấp.

Nó đã bị ném vào trong bảo nang thu nạp thành phẩm bức tranh, đã qua mấy chục năm, trước đây lại bị Lý Trường Thọ lầm tưởng lấy ra, vẫn chưa có biểu hiện gì.

Linh Nga không ngừng mở ra quyển trục, rất nhanh đã thấy một【 mỹ nhân 】, tay nhỏ của nàng bắt đầu không ngừng run rẩy, chân nhỏ mềm nhũn, ngã ngồi trên án thư bên cạnh.

Chuyện này...

Làm sao bây giờ?