Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng (Sư Huynh À Sư Huynh)

Chương 162: Hùng loli trong sáng còn Thọ thì trong tối





Vân Trung Tử còn chưa kịp nhìn kỹ, Lý Trường Thọ cùng Hùng Linh Lỵ đã bị 【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc đồ 】 thu vào.

Vị Phúc Đức kim tiên này cũng không truy cứu thêm, tiếp tục thi triển thần thông đưa các đệ tử trẻ tuổi khác vào trong bảo đồ.

Trong đám đệ tử được bảo đồ thu vào, người mà Vân Trung Tử thấy bắt mắt nhất chính là Hùng Linh Lỵ. Nhưng 'Hùng loli' này cũng không phải quá đặc biệt, chỉ là một thiếu nữ mang huyết mạch nửa vu nửa người, ngàn năm khó gặp mà thôi.

Vân Trung Tử sống bao lâu, có cái gì mà chưa từng thấy?

Đừng nói là nửa vu nửa người, mà vu, yêu, long, phượng cùng với Nhân tộc, mỗi cái hai phần huyết mạch đi nữa, Vân Trung Tử cũng đã gặp qua rồi.

Nếu nhìn vào tấm 【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc Đồ 】trong tay của lão thần tiên, thì chưa thấy có bất kỳ biến hoá nào, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy có những điểm nhỏ xíu đang phân bố đồng đều tại khắp các nơi bên trong.

Một lát sau, xung quanh bảo trì đã không còn ai đứng dậy nữa. Vân Trung Tử xốc lẵng hoa lên, lập tức có sáu viên bảo châu bay ra, phát ra linh quang rực rỡ.

Tiếp đó, Vân Trung Tử phẩy tay một cái, tấm bảo đồ kia chậm rãi bay xuống, lơ lửng ở trên mặt hồ. Sáu viên bảo châu cũng bay tới, bay lượn xung quanh, tiên quang lượng lờ, ngưng tụ thành một mảnh sương mỏng, hiện ra tình hình bên trong bảo đồ.

Vân Trung Tử đắc ý, vuốt ve sợi dâu, lạnh nhạt nói:

"Chư vị đạo hữu, chỉ cần dùng tiên thức thăm dò những viên bảo châu này là có thể nhìn thấy toàn cảnh, cũng có thể tuỳ ý xem xét khắp nơi bên trong bảo đồ."

Nói xong, lão thần tiên mang diện mạo gầy gò, tay xách lẵng hoa, trở về khán đài của đám người Xiển giáo.

Vân Trung Tử chỉ đem ra một bộ linh bảo cũng đủ khiến tiên nhân khắp nơi tán thưởng không thôi.

'Phúc Đức kim tiên của Xiển giáo thật sự không tầm thường!'

Mà những gì "Bảo châu cùng Tiểu Xã Tắc Đồ" vừa thể hiện cũng chỉ là một phần nhỏ khả năng của hậu thiên linh bảo 【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc đồ 】. Có điều, nếu ai luyện chế ra được linh bảo có uy năng như thế thì đã có thể coi là Hồng Hoang 'Tuyệt chiêu' rồi!

Cùng lúc đó, những đệ tử trẻ tuổi chưa thành tiên không tiến vào bên trong bảo đồ đều ngửa đầu nhìn vào đám sương mù, quan sát hình ảnh bên trọng.

Từng đạo từng đạo tiên thức tiến vào thăm dò bên trong sáu viên bảo châu, tìm kiếm và quan sát đệ tử môn phái mình.

Đối với các vị đai lão thì có thể tuỳ ý 'thưởng thức tình hình bên trong', chủ yếu là xem chỗ nào náo nhiệt nhất...

Lẻ loi đơn bóng, Huyền Đô đại pháp sư ngồi xếp bằng trơ trọi trên một đám mây, thi triển thần thông che lấp, khiến cho những người có tu vi chưa tới Đại La Kim Tiên thì không thể nhìn thấy hình dáng của mình.

Phía bên kia, hai vị thủ đồ của Xiển giáo và Tiệt giáo, Quảng Thành Tử và Đa Bảo đạo nhân đều đang âm thần quan sát Nhân giáo Đại sư huynh...

Kỳ thật, Quảng Thành Tử cũng không hẳn là thủ đồ của Xiển giáo, thủ đồ thực sự phải nói đến Nam Cực Tiên Ông. Nhưng vị thủ đồ thực sự này luôn theo hầu bên cạnh Thánh Nhân lão gia, cho nên Quảng Thành Tử thành người phụ trách công việc của Xiển giáo, vị trí này cũng cao hơn Phó Giáo chủ Nhiên Đăng một bậc. Bởi vậy phần lớn mọi người đều gọi Quảng Thành Tử là thủ đồ...

Người khác có thể không biết, nhưng Quảng Thành Tử cùng Đa Bảo đạo nhân thì quá hiểu rõ lão sư nhà mình tôn kính người đứng đầu Tam Thanh - Thái Thanh Lão Tử đến bực nào.

Mà Thái Thanh Lão Tử lại bao che khuyết điểm cỡ nào...

Chỉ cần nhìn mấy món chí bảo nổi danh Nhân giáo mà xem, Âm Dương Thái Cực Đồ, Huyền Hoàng Linh Lung tháp, Phong Hoả bồ đoàn...có cái nào mà chưa thấy Huyền Đô đại pháp sư sử dụng qua?

Bởi vì thế, Đa Bảo đạo nhân cùng Quảng Thành Tử đều tự thấy cần đối xử kính trọng hơn với người đệ tử duy nhất này của Đại sư bá.

Bên này, Huyền Đô khoé miệng nở nụ cười, hai mắt đang nhìn chằm chằm dò xét tình hình bên trong bảo đồ.

'Huyền Đô sư huynh đang nhìn ai?'

Đa Bảo đạo nhân cùng Quảng Thành Tử đồng thời hiện lên câu hỏi này, cùng suy tính một chút, nhưng lại không thể tính ra được gì.

Giờ phút này, tất nhiên ánh mắt của Đại pháp sư đang nhìn vào tên tiểu đệ tử vô danh bừa bãi nào đó...

Với bản lĩnh của mình, Đại pháp sư trực tiếp nhìn xuyên thấu bảo đồ, quan sát từng tiếng nói, cử động của Lý Trường Thọ. Không chỉ có vậy, thậm chí Huyền Đô còn có thể tính ra ai đang cùng mình dò xét Lý Trường Thọ...

"Chỉ có một mình mình mà thôi!" (Lạy !)

Cũng không sao, Lý Trường Thọ lúc này còn chưa tới hai trăm tuổi mà đã độ kiếp phi thăng tới Thiên Tiên cảnh, thậm chí cách Kim Tiên cảnh không xa, trong đám đệ tử Nhân giáo...

Tóm lại là sáng chói như vầng thái dương!

'Thừa dịp này cũng muốn quan sát tên tiểu gia hoả này.

Phẩm chất như vậy, cùng với lúc trước trò truyện biểu hiện như vậy, ta phải an bài hắn đến Đâu Suất cung, tìm cách thuyết phục lão sư thu hắn làm tiểu sư đệ của ta.

Sau này, gặp mấy cái đại hội kiểu này, cho hắn đại diện Nhân giáo hiện thận, ta há không phải sẽ hoàn mỹ an nhàn sao?'

Nghĩ đến đây thôi Huyền Đô đại pháp sư đã nồng nặc ý cười, cảm giác thư sướng chảy khắp toàn thân...

Cùng lúc đó, đang ngồi ngay ngắn trên khán đài của Tiệt giáo, Triệu Công Minh không chịu được ngáp lên.

Xem những tên tiểu đệ tử đấu này pháp thật sự không thú vị chút nào. Chẳng bằng đi đến Hải Thần miếu, tìm vị Hải Thần lão huynh kia, cùng nhau thảo luận về 'ai da, không có mất vạn năm dưỡng thương thì làm sao hồi phục được' thần thông.

Nhưng mà lần này mình mang theo Quỳnh Tiêu muội muội, nếu nàng cũng cùng đi gặp Nam Hải Hải thần, nói không chừng về sau mình sẽ phải ăn một chút thua thiệt mất!

Trích Ăn Mày Dĩ Vãng - Bạch Ngọc Sách : [Mời quý độc giả đến đọc truyện tại bachngocsach để ủng hộ dịch giả.] . . .

Bên trong bảo đồ, một chỗ núi rừng xa xôi...

Lý Trường Thọ đang ngồi đằng sau một tảng đá lớn, mà Hùng Linh Lỵ đi cùng với hắn lại...chính là tảng đá lớn phía trước...

'Phạm vi bản đồ có hạn.

Một đám người bị nhốt ở bên trong.

Ai ai cũng muốn tìm kiếm bảo vật, gặp nhau sẽ phải đấu pháp phân định thắng thua...'

Hoàn cảnh này dường như rất quen thuộc. Nó làm Lý Trường Thọ đột nhiên nhớ tới những trò chơi ngày xưa mình hay chơi...

Có thể tên gọi của những trò này thì mỗi người sẽ có cách gọi khác nhau, chẳng hạn như hắn có 'Dota', 'Liên minh huyền thoại', 'Võ lâm truyền kỳ', 'Counter strike', 'Đột kích'...nhưng chờ chút...

Đây không phải là 'Trò chơi'!

Tiên thức của Lý Trường Thọ khuếch tán ra, sớm đã phát hiện không ít thân ảnh lạ lẫm. Bây giờ cũng mới chỉ bắt đầu nên mọi người đều hết sức cẩn thận, thăm dò lẫn nhau, rồi cũng nhanh chóng rút đi. Hơn nữa, ở trước mặt bao nhiêu người xem, có đấu pháp cũng chỉ để phân cao thấp, không có ai dám thực sự huyết chiến.

Người sáng suốt lúc này sẽ lẳng lặng đi vơ vét bảo vậy. Nhưng người ổn thoả nhất phải như Lý Trường Thọ, tìm kiếm nơi hẻo lánh lẩn trốn. Dẫu vậy, hắn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm vị trí bí mật hơn, ẩn thân đến cuối cùng.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng không khỏi phải suy nghĩ, người thúc giục hắn 'Đi' có mục đích gì?

"Hải...Biểu huynh" Hùng Linh Ly đang ôm đầu gối cuộn thành tảng đá nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta ở chỗ này tránh đến bao giờ?"

"Đến cuối cùng!" Lý Trường Thọ truyền âm nói : "Tự niệm năm trăm lần biểu huynh, chớ có làm bại lộ cỗ hoá thân này của ta!"

"Dạ." Hùng Linh Lỵ nghiêm túc gật đầu, bắt đầu nhắm mắt vừa niệm vừa đếm.

Lý Trường Thọ xoè bàn tay trái, ấn nhẹ xuống mặt cỏ xanh dưới đất, cẩn thận cảm nhận. Hắn đã đọc qua một cuốn cổ tịch, trên đó có nói qua, muốn luyện thành một khu vực tiểu thiên địa, cái quan trọng nhất cần ngũ hành viên mãn, âm dương cân đối.

Như vậy thì độn thuật của hắn có thể thi triển tuỳ ý. Chỉ có điều đất ở đây không đủ lớn khiến hắn cũng không thể động mạnh được.

"Mình có nên đi giúp Hữu Độc sư muội cùng mọi người không? Môn phái có thể đạt được nhiều hơn mấy món linh bảo cũng là chuyện tốt."

Lý Trường Thọ suy nghĩ một lát, liền gạt bỏ ý định, quyết định duy trì phương án ẩn mình.

Cũng đã đến lúc cần sử dụng chân chính...Ẩn thân thuật.

Một lát sau, Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng nói : "Biểu huynh, ta niệm xong rồi."

"Linh Lỵ, ngươi không biết độn thuật phải không?"

"Vâng."

"Ừ, cũng không sao cả. Bây giờ như này nhé, ta sẽ di chuyển dưới lòng đất và truyền âm phương hướng cho ngươi, ngươi cứ đi lại trên mặt đất. Chúng ta cần tìm kiếm nơi ẩn mình, tránh trường hợp nơi này xảy ra xung đột mà dính vạ lây."

"Dạ." Hùng Linh Lỵ khéo léo đáp ứng.

Sau đó, Lý Trường Thọ thi triển thổ độn, ẩn thân ở dưới đất chỉ phương hướng cho Hùng Linh Lỵ ở ngoài sáng, bản thân mình thì ở trong bóng tối, cả hai tiến dần đến tiểu thế giới bên cạnh.

Nếu không phải ngoài kia đang có quá nhiều cao thủ theo dõi trong này khiến Lý Trường Thọ không dám thi triển nhiều thần thông của mình, thì hoàn cảnh bây giờ sẽ là 【 Hùng Linh Lỵ ở ngoài sáng, giấy đạo nhân ở trong tối, mà bản thể của hắn sẽ trốn ở trên người giấy đạo nhân 】.

Như vậy có vẻ sẽ an toàn hơn một chút...

Ban đầu Huyền Đô đại pháp sư chờ mong có thể nhìn thấy Lý Trường Thọ cùng những người khác đấu pháp, xem khả năng thi triển thần thông phép thuật của hắn.

Nhất là từ khi Lý Trường Thọ tiến vào trong lòng đất, phối hợp cùng Hùng Linh Lỵ hành động, Huyền Đô đại pháp sư cảm thấy 'gia hoả này quả nhiên lợi hại!', tiếp tục nhìn chằm chắm nửa canh giờ...

Dần dần, cứ ngồi nhìn, lại ngồi nhìn, trong lòng Huyền Đô đại pháp sư không khỏi mang đầy nghi hoặc...

'Sao hắn lại phải trốn tránh cái gì?

Trong này, ngoại trừ hắn ra thì chỉ có hai ba tên Chân Tiên cảnh!'

Sau một hồi, Lý Trường Thọ đến được một chỗ sơn cốc, tìm một khe đá rồi chui vào, bố trí thêm hai tầng chướng nhãn pháp bên ngoài, chỉ dẫn Hùng Linh Lỵ núp ở một khe đá khác cách hắn hơn trăm trượng...

Thấy vậy, Huyền Đô pháp sư đã mất hoàn toàn hy vọng, khoé miệng co quắp mất lần.

'Tiểu tử này không đi tìm người khác đấu pháp, dương danh môn phái, trốn ở đây làm tên bù nhìn là sao?'

Huyền Đô dở khóc dở cười, nhưng một lát sau đột nhiên hiểu ra.

'Có ý tứ, gia hoả này lại có tính nết giống như lão sư, chắc đây là nguyên nhân khiến lão sư chú ý hắn.'

Nhưng. . .

Huyền Đô đại pháp sư bất động thanh sắc, khẽ lắc lư nhẹ ngón tay.

Bên trong bảo đồ, hai con yêu thú đang ẩn nấp gần chỗ Lý Trường Thọ đồng thời run nhẹ, vọt ra khỏi nơi ẩn nấp, trèo đèo lội suối chạy về phía sơn cốc kia...

Ngay lúc hai con yêu thú vừa hành động, tiên thức của Lý Trường Thọ đã phát hiện và khoá chặt trên người chúng...

Nói về yêu thú, bình thường chúng hút tinh hoa nhật nguyệt để tăng tiến tu vi, đa phần linh trí chưa có khai mở, nhưng khi đấu pháp giết người lại hết sức lợi hại. Hai con yêu thú đang tiến về phía Lý Trường Thọ có thực lực tương đương với Nguyên Tiên cảnh, rất thích hợp cho đám đệ tử ma luyện...

Lý Trường Thọ âm tầm tính toán, nhanh chóng phát giác khả năng có người cố ý đụng tay để thăm dò hắn...

Nghĩ nghĩ, Lý Trường Thọ lấy từ trong tay áo ra hai bình độc đan cấp thấp, đồng thời truyền âm căn dặn Hùng Linh Lỵ hai câu.

Hùng Linh Lỵ lập tức nhảy ra ngoài, đập mạnh hai quyền vào vách núi đá, nhặt mấy khối đá vừa tay lên.

Chốc lát sau, hai con yêu thú đã xông vào sơn cốc, yêu khí cuồn cuồn, gào thét không dứt!

Một con Thanh Hoa cự mãng dài mười trượng, một con hổ yêu có đôi cánh mọc ra ở hai bên xương sườn, quanh thân có khói đen bao bọc, cả hai cùng nhìn chằm chằm vào Hùng Linh Lỵ!

Hùng Linh Lỵ cũng không vừa, thân thể ẩn chứa lực đạo kinh người, xách lên hai khối cự thạch, trừng mắt nhìn hai con yêu thú.

Không chút do dự, hai con yêu thú vừa gào thét vừa phóng tới phía nàng.

Đám người bên ngoài thấy có động tĩnh hấp dẫn, liền có mấy chục tia tiên thức hướng tới dò xét...

Nhưng họ chỉ nhìn thấy:

Trên không trung có một con yêu hổ đang nhào tới, dưới mật đất một con yêu mãng nhẹ lướt, đều đang ở phía trước Hùng Linh Lỵ năm mươi trượng, chớp mắt liền có thể bổ vào nàng.

Chính lúc này, Lý Trường Thọ truyền âm:

"Ném."

Hắn vừa dứt lời thì hai con yêu thú cũng đồng thời hành động, yêu mãng ngửa đầu gào thét, yêu hổ thì trực tiếp cắm đầu lao xuống.

Hùng Linh Lỵ khẽ xoay người, vòng tay quăng hai tảng đá về phía trước. Hai khối đá lớn xé gió bắn nhanh vun vút!

Bồng! Bồng!

Đầu yêu mãng trực tiếp bị biến dạng, cả thân hình khổng lồ lật ngược về phía sau.

Ở bên kia, tình trạng của yêu hổ còn thê thảm hơn, tảng đá lớn trực tiếp nện nó xuống mặt đất, toàn thân co quắp mấy cái rồi chết thằng cẳng.

Giải quyết xong!

Từ đầu đến cuối, Lý Trường Thọ ngồi điều khiển cũng không phải nhấc mông lần nào.

Phía bên ngoài, những người dùng tiên thức quan sát nãy giờ đều nhao nhao tán thưởng thần lực của Hùng Linh Lỵ...

Huyền Đô đại pháp sư chán nản lấy tay vuốt vuốt mi tâm, âm thầm lắc đầu, tiếp tục tìm đám yêu thú hung thú xung quanh.

Đại pháp sư không tin, ngày hôm nay mình lại không thể bức cho Lý Trường Thọ phải ra tay!

Chẳng mấy chốc, lại có thêm mấy con yêu thú vọt tới sơn cốc ...

Lý Trường Thọ nhanh chóng cảm ứng, nhướng mày nhìn sang Hùng Linh Lỵ, thấy nàng đang nhìn chằm chằm hai con yêu thú, miệng chảy đầy nước miếng...Không cần phải nghĩ, hắn liền quyết định...

Chạy trốn!